Mẹ lặng lẽ đứng trước cổng của nhà nghỉ
Còn ở phía trong, bố tôi và người phụ nữ khác đang vui vẻ, quấn quýt bên nha
Khi đọc những dòng tâm sự “ Chồng ‘ nhậu‘ thâu đêm với đồng nghiệp nữ“, tôi chợt nhớ tới những ngày tháng tủi khổ của mẹ tôi trước đây. Bà cũng giống như chị, cũng lặng lẽ đi tìm chồng suốt đêm hôm… còn chồng thì nồng say, hạnh phúc bên người tình!
Chị biết không? Bố tôi cũng từng như chồng chị, cũng trăng hoa với những người phụ nữ bên ngoài và bỏ mặc mẹ con tôi trong căn nhà lạnh lẽo. Tôi còn nhớ, những đêm khuya bố không trở về nhà, mẹ tôi khoác một chiếc áo len mỏng, lặng lẽ từng bước nhọc nhằn trong đêm giá lạnh như một kẻ điên đi tìm chồng. Lúc nhìn thấy bóng dáng mẹ liêu xiêu khuất cuối đường, tôi thương mẹ nhiều lắm nhưng không biết làm gì để giúp mẹ (vì khi đó, tôi vẫn còn nhỏ lắm, chỉ học khoảng lớp 4, lớp 5).
Có lần bố về, tôi lại gần nói chuyện với bố. Tôi bảo ông: “Bố dừng đi như thế nữa, ở nhà với mẹ con con. Nhiều hôm bố không về, mẹ đi tìm bố khắp nơi… Trời lạnh, mẹ mặc áo phong phanh nên dễ ốm lắm”. Nhưng đáp lại những mong muốn của tôi, ông mắng sa sả: “Trẻ con, chuyện người lớn biết gì mà mày xen vào?”.
Video đang HOT
Ngày ấy, tôi cũng không thể cảm nhận được mẹ tôi đau đớn như thế nào khi đứng bên ngoài nhà nghỉ để đợi chồng về. Còn bên trong phòng là tiếng tâm sự, cười khúc khích của bố tôi và người đàn bà khác.
Tôi cũng còn nhớ rất rõ, có lần mẹ tôi quỳ gối khóc lóc xin ông hãy nghĩ đến gia đình và những đứa con… nhưng ông ấy không chịu. Bố tôi còn bảo “sẽ đưa cô ta về sống với gia đình” nhưng mẹ tôi nhất quyết không nghe. Mẹ bảo, nếu cô ta về nhà thì mẹ sẽ đưa tôi và anh trai đi biệt xứ, bố muốn sống ra sao mặc bố.
Mẹ tôi đau đớn khi đứng ngoài cổng nhà nghỉ để đợi chồng về (Ảnh minh họa)
Một thời gian sau, bố trở về nhà và báo với mọi người là cô ta có thai. Lúc đó, dường như ông đã nhận ra sai lầm của mình nên ngồi lặng trước bàn làm việc để suy nghĩ lại mọi chuyện. Dù sao ông cũng là cán bộ nhà nước, nếu mọi chuyện vỡ lỡ thì không những ông không còn mặt mũi nào nhìn mặt bạn bè, đồng nghiệp, cấp dưới… mà còn phải đối mặt với nguy cơ mất việc.
Thấy bố tôi suy nghĩ gầy người đi, mẹ đã chủ động đến tìm gặp bồ bố và đưa cô ta đi bệnh viện. Bác sỹ cho biết, cái thai đã gần 3 tháng nên không thể bỏ được. Sau đó, mẹ tôi chấp nhận chu cấp cho cô ta hàng tháng để nuôi con, đồng nghĩa với điều kiện, cô ta không được phép qua lại với bố tôi nữa.
Khoảng một tháng sau thì cô ta bị sẩy thai. Tôi cũng không rõ là do cô ta phá hay vì cô ta không cẩn thận. Nhưng dù sao, mẹ tôi cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn khi mọi chuyện đã kết thúc.
Sau sự việc đó, bố tôi không còn qua lại với cô ta nữa. Dù bố tôi đã biết hối hận và chăm sóc cho gia đình nhiều hơn… nhưng những nỗi đau bố gây ra cho mẹ con tôi thì nó vẫn không thể nào lành nguyên được. Dù chuyện đã xảy ra cả chục năm rồi nhưng nó vẫn là nỗi ám ảnh lớn, đeo đẳng mẹ con tôi mãi tới tận bây giờ. Và dù bố tôi có cố gắng vun vén cho gia đình thì tình cảm của anh em tôi dành cho bố vẫn lạnh lùng, khách sáo, chứ không gần gũi, yêu thương như những người con đối với bố đẻ mình. Chỉ có điều, sau bao sóng gió gia đình đã trải qua, anh em tôi càng trân trọng và yêu thương mẹ nhiều hơn!
Chị à! Đọc những dòng tâm sự của chị, tôi đã khóc và thương chị lắm. Chị cũng chẳng khác nào hoàn cảnh của mẹ tôi trước đây. Tôi không biết khuyên chị thế nào cả, vì “mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh”, chỉ mong chị hãy hết sức bình tĩnh và suy nghĩ thông suốt về tương lai cho bản thân, con cái để đưa ra quyết định sáng suốt nhất!
Mong chị sớm vượt qua giai đoạn khó khăn này!
Theo VNE