Mẹ bức xúc khi thấy chị dâu tương lai dạy dỗ con riêng của anh tôi
Thấy cháu ăn uống kham khổ và học hành vất vả, mẹ tôi muốn đuổi chị Lâm ra khỏi nhà. Nhưng tôi thấy những việc làm của chị dâu tương lai không sai mà toàn thấy lợi cho cháu trai.
Ảnh minh họa
Do sống không hợp nhau nên anh tôi và chị dâu cũ ly hôn. Chị đi lấy chồng mới để lại con cho anh tôi nuôi. Cháu – tên Tôm, còn nhỏ mà không được hưởng trọn tình cảm của bố mẹ nên được ông bà nội thương và chiều chuộng.
Mỗi khi cháu thích gì là ông bà đáp ứng ngay. Nhiều hôm nửa đêm, Tôm đòi ăn phở, dù buồn ngủ rã mắt nhưng bà vẫn vui vẻ ra phố mua về phục vụ cháu. Có lần bà bế Tôm qua nhà hàng xóm chơi, cháu đòi lấy đồ của con nhà người ta về. 2 đứa trẻ giằng co nhau, kết quả người lớn cãi lộn và giận nhau luôn.
Các con tôi không thích chơi với Tôm vì thói ăn hỗn và hay mách ông bà. Nhiều lần tôi nhắc nhở ông bà đừng chiều chuộng cháu quá sinh hư. Nhỏ không dạy được thì lớn dạy sao nổi. Vậy mà cứ mở miệng ra là bà bảo cháu thiếu tình thương của mẹ, mọi người phải thương yêu nhường nhịn Tôm.
Mấy tháng nay anh trai tôi có bạn gái mới – tên Lâm, 2 người dự định cưới vào đầu năm tới. Đầu tháng 8 vừa rồi, anh tôi đưa chị ấy về sống ở nhà riêng của anh ấy. Vì muốn cháu Tôm hòa nhập với gia đình mới nên anh tôi đã đón bé đến sống cùng.
Hôm qua, mẹ đến nhà tôi bức xúc tố tội chị dâu tương lai. Mẹ bảo chị Lâm đối xử rất tệ với con riêng của chồng, thật may anh tôi chưa cưới làm vợ. Lần này, anh tôi đi công tác về, mẹ sẽ bắt anh ấy đuổi chị Lâm ra khỏi nhà.
Video đang HOT
Không hiểu chị Lâm đã gây ra tội gì mà mẹ tôi lại khó chịu đến vậy. Chị ấy cho Tôm ăn kiêng nên hằng ngày chỉ có ăn cá, đậu phụ, rau xanh, không cho ăn thịt. Tôi bảo Tôm đang thừa 10kg so với tiêu chuẩn, được chị Lâm cho ăn uống điều độ thế giảm cân là điều tốt.
Lần nào ông bà đến chơi, Tôm cũng kêu đói và bị bắt học nhiều. Nếu Tôm không học thì chị Lâm sẽ không cho đi chơi hay về nội. Tôi bảo chị Lâm là người tốt, có học thức, biết cách dạy trẻ, bố mẹ đừng can thiệp quá sâu vào gia đình anh chị.
Tôi nói chính bản thân là mẹ mà cũng quát nạt và đưa ra những hình phạt khắt khe để giáo dục con. Trẻ con bây giờ ngang bướng và nghịch ngợm, không có hình thức dạy phù hợp thì con hư lúc nào không hay nữa. Tôi khuyên mẹ nên ủng hộ việc làm của chị Lâm. Đừng nói những lời mất lòng chị Lâm kẻo chị ấy lại rời khỏi bố con Tôm.
Dù tôi nói rất nhiều nhưng mẹ vẫn không chấp nhận cách dạy của chị Lâm. Tôi không biết phải làm sao để mẹ thông suốt và không can thiệp vào chuyện của anh chị nữa?
Sau 4 năm ly hôn, mẹ chồng cũ bất ngờ đưa ra đề nghị này với tôi
Ngày gặp lại, mẹ chồng cũ vừa khóc, vừa ôm cháu trai vào lòng. Bà trách chúng tôi trước kia quyết định quá vội vàng.
Anh là mối tình đầu và duy nhất của tôi. Tôi yêu anh bằng tất cả trái tim của cô gái ngây thơ lần đầu biết thế nào là yêu.
Chắc đấy chính là lý do khiến cuộc hôn nhân của tôi tan vỡ nhanh tới mức bố mẹ, người thân và bạn bè... đều không tin nổi. Bởi chúng tôi rất đẹp đôi, hoàn cảnh gia đình lại tương xứng.
Tôi thừa nhận, tôi trẻ con và thiếu kinh nghiệm, chỉ biết yêu một cách bản năng, quên mất rằng để giữ được tình yêu lâu bền còn cần rất nhiều yếu tố khác. Khi anh tỏ ra xa cách, thay vì cho anh một khoảng tự do nhất định, tôi lại ích kỷ, chiếm giữ anh chặt hơn.
Có lẽ vì vậy, tôi vô tình khiến anh bị ngột ngạt, tù túng với chính tình yêu tôi dành cho anh. Khi anh tìm đến những mối quan hệ khác, yêu những người con gái khác, với người coi tình yêu là duy nhất như tôi, đương nhiên chuyện phải chia sẻ tình cảm là không thể chấp nhận.
Chúng tôi ly hôn. Tôi bước ra khỏi nhà anh với trái tim tan nát, được che giấu dưới vỏ bọc kiêu hãnh đến đáng thương.
Tôi thừa nhận, tôi trẻ con và thiếu kinh nghiệm, chỉ biết yêu một cách bản năng (Ảnh minh họa: Getty).
Trên tay tôi là đứa con chưa đầy 6 tháng tuổi, ngoài ra không còn gì khác, tiền không, nước mắt không. Tôi giữ thể diện bằng cách tỏ ra mình không cần gì. Vì con trai nhỏ dưới 36 tháng nên quyền nuôi dưỡng thuộc về người mẹ, ly hôn đồng thuận không có tranh chấp cả về con cái và tài sản.
Từ lúc ấy, tôi thề với bản thân, tôi nhất định sẽ một mình nuôi con trưởng thành mà không nhận bất cứ khoản cấp dưỡng nào từ phía chồng cũ. Lời thề ấy của tôi thực ra không cần thiết, bởi chồng cũ hoàn toàn không có ý định quan tâm.
Có một lần anh muốn qua thăm con nhưng thời điểm đó, tôi mải lao vào kiếm tiền. Tôi gửi con cho bác chăm trẻ từ sáng sớm đến tối khuya mới đón về nên anh không gặp được.
Chúng tôi nói chuyện với nhau đôi ba câu lại quay sang trách móc, khiến cả hai đều cảm thấy nặng nề, chán nản. Mấy hộp sữa và phong bì anh mang sang, tôi nhất định không nhận.
Cách cư xử thiếu mềm mỏng của tôi khiến anh tự ái, từ đó không thấy sang thăm con thêm lần nào nữa. Tôi chắc chắn rằng, nếu có gặp thằng bé ngoài đường thì anh ấy cũng sẽ không nhận ra con mình.
Cuộc sống cứ trôi đi như thế, chúng tôi tuyệt nhiên không liên lạc, không gặp mặt. Tôi nghe tin anh lấy vợ mấy năm trước và sự nghiệp rất phát triển, nhưng tôi không mấy để tâm. Dù mẹ con tôi ở nhà thuê, tôi vẫn lo được cho con trai cuộc sống đàng hoàng, đầy đủ.
Con đã lên 5 tuổi, thông minh, hiểu chuyện. Tôi có công việc tốt, có bố mẹ, anh chị em hỗ trợ nhưng để mua được một căn hộ đàng hoàng ở Hà Nội, tôi cần thêm thời gian.
Một ngày nọ, mẹ anh xuất hiện. Bà khóc, ôm con tôi vào lòng. Bà trách ngày ấy, chúng tôi quyết định quá vội vàng, khiến ông bà bị động, vừa sốc, vừa đau lòng. Bà bảo gần đây, bà mới được biết địa chỉ của mẹ con tôi. Bà mong tôi cho con trai về nhận bên nội.
Tôi mềm lòng. Thực chất, thâm tâm tôi cũng mong con trai lớn lên có nguồn cội, gốc gác. Tôi có thể lo đủ vật chất cho con, yêu thương con vô bờ bến, nhưng không thể cho con một người bố đúng nghĩa.
Sự mềm lòng của tôi không kéo dài lâu. Sau đó, tôi biết được thông tin người vợ hiện tại của chồng cũ bị bệnh, không thể sinh nở.
Hóa ra chuyện muốn nhận con tôi là giải pháp để bên nhà anh yên tâm có người nối dõi. Lại hụt hẫng, tức giận, tôi chán việc phải trở thành người phụ nữ trưởng thành, bao dung. Không cần tỏ ra lịch thiệp, tôi gọi điện cho mẹ anh, xin lỗi bà và nói rõ quan điểm của mình.
Sẽ không có cuộc nhận mặt nào diễn ra, tôi không đồng ý cho chồng cũ đón con về bên đó. Ngắm nhìn con trai say giấc nồng, tôi tự hỏi không biết quyết định của mình là đúng hay sai? Có phải tôi đang vì tự ái cá nhân, tước đi của con một phần cuộc đời và hạnh phúc mà con đáng được hưởng?
Có 300 triệu cho con gái vào đại học mà con chỉ muốn đi lao động xuất khẩu Trong khi gia đình đang rối ren vì chuyện chọn hướng đi cho con gái thì người bạn của chồng tôi lại đề xuất thêm 1 phương án nữa. Bây giờ gia đình tôi mỗi người 1 ý kiến, không biết chọn thế nào mới hợp với con tôi nữa? Ảnh minh họa Ngày con gái nhận được giấy trúng tuyển đại học...