Mất đời con gái từ năm 12 tuổ.i
Em đã bỏ nhà cuốn theo tiếng gọi tình yêu của gã trai trẻ bất lương. Chưa tròn 12 tuổ.i, nhưng cô bé N. (Phước Hậu, Long Hồ, Vĩnh Long) có làn da trắng ngần, mái tóc dài mượt mà, cơ thể phát triển phổng phao, xinh đẹp như một thiếu nữ.
Mặc dù học rất giỏi, N. lại ham chơi hơn chúng bạn cùng trang lứa. Buồn hơn, b.é gá.i đang học lớp 5 này vì ham chơi, nhẹ dạ bỏ nhà đi theo sự dụ dỗ của gã trai chưa tròn 18 tuổ.i để rồi ê chề đa.u đớ.n cho những người thân khi công an tìm thấy N. đang bị gã trai bất lương cướp mất đời con gái.
Cô bé lớn trước tuổ.i có số phận buồn
Trước đó, khoảng 3 giờ ngày 20.2, công an thành phố Vĩnh Long tìm kiếm b.é gá.i N, sinh năm 2001, theo đơn trình báo mất tích của gia đình bé. Kiểm tra một số nhà trọ, họ bắt quả tang Nguyễn Quốc Chiến (sinh năm 1996, ngụ ấp Tân Hiệp, Tân Hạnh, Long Hồ) đang quan hệ tìn.h dụ.c với bé N.
Chiến và N. quen nhau được khoảng hơn 3 tháng, cả hai nhiều lần nhắn tin, gọi điện cho nhau. Tối ngày 16.2, Chiến và N. hẹn gặp nhau, rồi sau đó cùng đi thuê phòng trọ ở cho đến khi công an tìm được.
Chuyện sẽ chẳng có gì để nói nếu như c.ô b.é đã đủ tuổ.i thành niên. Nhưng chỉ vì ham chơi, b.é gá.i chưa tròn 12 tuổ.i có thân hình lớn trước tuổ.i ấy đã nhẹ dạ nghe theo lời dụ dỗ của gã trai trẻ, rồi bị gã cướp đi đời con gái. Điều đáng buồn hơn, từ ngày được giải cứu trở về với gia đình, cô bé khăng khăng bỏ học, nhất quyết không chịu tới trường với lý do “thích yêu hơn thích học”!
Cha mẹ cô bé l.y hô.n từ khi em mới được 3 tuổ.i. Gia cảnh khó khăn, cha em sau khi lập gia đình mới phải thường xuyên rong ruổi nay đây, mai đó với nghề bán “đồ la” (bán hàng dạo). Về phần mẹ của em thì làm thuê, làm mướn mưu sinh ở thành phố Vũng Tàu, một năm họa hoằn lắm đôi lần về thăm con. Bởi thế, em lớn lên nhờ cả vào bàn tay chăm sóc của ông bà nội trong căn nhà ọp ẹp, thiếu thốn ở xã Phước Hậu.
Thiếu sự chăm sóc, quan tâm của mẹ, em bước vào cái tuổ.i dở dở ương ương với những biến đổi tâm lý, sinh lý thầm kín, không biết tâm sự cùng ai. Cách đây 3 tháng, trong một lần đi học về, em gặp Nguyễn Quốc Chiến chặn đường làm quen. Sau 3 tháng cưa cẩm với những rung động đầu đời, em đã bỏ nhà cuốn theo tiếng gọi tình yêu của gã trai trẻ bất lương, rồi xảy ra sự việc đáng buồn.
Mất đời con gái vì đi theo “tiếng gọi của tình yêu”
Tâm sự về chuyện “mất tích giữa đêm” của cháu gái, ông H., 69 tuổ.i, ông nội bé N., buồn bã kể: “ Tối 17.2 tức ngày mùng 9 Tết, khi đó khoảng 10 giờ đêm, tôi tỉnh giấc thì thấy cái N. đang loay hoay làm gì đó. Hỏi cháu, nó bảo nó muốn mở cửa đi vệ sinh. Nghe vậy, tôi yên tâm đi ngủ tiếp. Đến tầm 2 giờ sáng, tôi tỉnh giấc vào buồng thì không thấy cháu ngủ trên giường, cũng không thấy chiếc ba lô của nó, kiểm tra điện thoại của nhỏ em nó thì tôi đọc được tin nhắn có nội dung: ‘Anh chờ hoài sao em không đi, anh đang đợi’. Đọc tin nhắn đó tôi mới đoán chắc cái N. trốn nhà đi“.
Video đang HOT
“Bình thường nó nhát lắm, giữa đêm mà nó dám bỏ đi bất thường như thế, sợ có chuyện chẳng lành, lại sợ con bé bị người ta dụ dỗ lọt bẫy bọn buôn người, hay bị lôi kéo vào tệ nạn thì hỏng cuộc đời, cả nhà tôi nháo nhác đi tìm trắng đêm không thấy. Tới sáng, quá hốt hoảng, gia đình tôi trình báo công an nhờ tìm kiếm”.
Em đã bỏ nhà cuốn theo tiếng gọi tình yêu của gã trai trẻ bất lương, rồi xảy ra sự việc đáng buồn (Ảnh minh họa)
Khi cô bé mất tích, ròng rã mấy ngày sau đó, gia đình ông H. lặn lội tìm kiếm khắp các địa điểm vui chơi, tụ tập đông người ở thành phố tới các quán game, nhà trọ trong các ngõ hẻm, cũng chẳng thấy tăm hoi N. đâu. Sau ba ngày tìm kiếm trong vô vọng, gia đình ông H. bất ngờ nhận được tin của công an thành phố Vĩnh Long rằng đã tìm thấy cháu N. trong một nhà trọ.
Kể với chúng tôi, ông H buồn bã bảo, gia đình chưa kịp mừng thì tin dữ lại ập đến: C.ô b.é đã bị kẻ xấu cướp mất đời con gái. Theo thông tin từ phía công an, họ bắt gặp N. đang ăn nằm với Nguyễn Quốc Chiến, người yêu và cũng là kẻ đã dụ bé đi. Không những thế, gia đình ông còn lấy làm lo lắng bởi lai lịch của Chiến chẳng tốt đẹp gì. Gã thanh niên này thường dạt nhà sống lang thang cùng đám bạn buông thả, nghe đâu còn nghiệ.n ngập hút chích nữa.
Bởi “yêu” nên chán học
Ông H. rầu rĩ vì không cách nào thuyết phục được cháu gái đi học trở lại. Ông nói: “ Sau ngày đó, về nhà con bé vẫn khỏe mạnh, khốn khổ là có nói thế nào, van lạy nó cũng không chịu đi học trở lại. Con bé học giỏi lắm, năm nào cũng có giấy khen, chỉ còn gần 2 tháng nữa là nó hết cấp 1, lên cấp 2 rồi. Mấy bữa biết chuyện, thầy hiệu trưởng tới nhà khuyên nhủ nó đủ đường mà nó vẫn không chịu”.
“Gia đình tôi cũng hết cách khuyên cháu. Thương nó lắm, mà nó nhỏ dại không hiểu chuyện, thì biết làm thế nào bây giờ hả chú?”. Sau câu nói đắng lòng, ông nội N. thở dài buồn bã.
N. đang chơi sau nhà, thấy nhà có khách cũng lân la tới bắt chuyện. Ngồi trước cô bé 12 tuổ.i, ấn tượng về N. là làn da trắng trẻo, gương mặt thanh thoát che phủ bởi mái tóc suôn dài, mái cắt tém rất sành điệu. N. khá xinh, dáng người đầy đặn, phổng phao hơn rất nhiều so với tuổ.i 12 của mình. Ít phút trò chuyện cùng chúng tôi , cô bé tỏ ra rất bạo dạn, và ngúng ngẩy tỏ vẻ bất cần đời.
Cô bé kể đêm đó, bé và Chiến đã có hẹn trước. N. lén thủ sẵn mấy bộ quần áo vào chiếc ba lô thường ngày đi học, nửa đêm lẻn ra quốc lộ 1A ở đó Chiến và bạn đã đợi sẵn. Rồi cả 3 đến một quán cà phê và ngủ ở đó cả đêm. Những ngày sau đó, ban ngày Chiến đưa N. đi chơi loanh quanh các phường 3, phường 4, phường 8, tối đến thì 2 đứa thuê phòng trọ ngủ chung.
N. bảo, c.ô b.é đi theo Chiến vì chán học, thích đi chơi. Cô bé hồn nhiên cho biết: “ Nhà nó (tức Chiến) ở trên Tân Hạnh, bố mẹ nó đã ly dị rồi. Nó thì không đi học, cũng chẳng làm gì hết, chỉ nhong nhong đi chơi thôi”. Dường như cô bé vui hơn khi nhắc đến người yêu của mình. Tôi khuyên N. nên đi học trở lại, cô bé liếc mắt sắc lẹm, lầm lì buông câu nói: “ Không thích học!”. Chừng như bực mình, sau câu nói gọn lỏn, N. ngúng ngẩy bỏ đi nơi khác.
Chia sẻ với chúng tôi, bà B. 65 tuổ.i (bà nội của N.) xó.t x.a: “ Gia đình tôi buồn bã, chán lắm, khuyên cháu mà nó không có nghe. Hồi nó nhỏ thì nó ngoan lắm, mới lớn lên chút xíu thì nó ương bướng thế này. Cha nó đi bán hàng từ sáng tới tối, cuộc sống hằng ngày ông bà nội với cha nó lo cho nó cũng có túng thiếu gì đâu. Giờ nó cứ đòi bỏ học, tương lai sau này không biết ra sao nữa”.
Bà lại rầu rĩ tiếp chuyện: “ Con bé về được mấy ngày thì có một người đàn bà tới nhà tôi, nhận là cô của thằng Chiến, đến xin được thương lượng, đem tiề.n đền bù cho gia đình tôi, để gia đình tôi làm đơn bãi nại cho thằng Chiến. Nhà chúng tôi nghèo cũng đâu cần những đồng tiề.n đó. Tìm được con bé về là mừng lắm rồi, lúc chưa tìm được nó chỉ lo nó bị bọn buôn người lừa bán, không thì bị đưa vào con đường nghiệ.n ngập thì chẳng có đường về”.
Tiếp cuộc chuyện, ông H. thở dài, ông tâm sự, để xảy ra chuyện đáng tiếc cũng có một phần lỗi của gia đình, không quan tâm sát sao đến cháu, ông bày tỏ: “Không chỉ riêng cháu tôi, mà những trường hợp làm hại tr.ẻ e.m như thế này phải răn đe, nghiêm trị theo pháp luật”.
Theo 24h
Tôi chỉ ước được hư hỏng vì anh
Nếu đàn bà mất trinh là hư hỏng, tôi chỉ ước được hư hỏng với người mình yêu. Năm 18 tuổ.i bắt đầu yêu. Cuộc tình của tôi đẹp hệt như những câu chuyện trong sách vở. Nó bắt đầu từ cái nhìn vụn.g trộ.m, tiến đến những cái nắm tay ngượng nghịu và nụ hôn vụng về. Và cho tới ngày hôm nay, khi ở tuổ.i ngoài 40, điều duy nhất mà tôi tiếc ở cuộc tình ấy chính là tôi đã không mạnh mẽ để dâng hiến cho anh sự trong trắng của mình.
Tôi không biết ai đó gọi người con gái mất đi sự trong trắng là gì: là loại đàn bà lăn.g loà.n, mất nết, hư hỏng, dễ dãi, không chính chuyên ....hoặc bất cứ tính từ tệ hại nào đại loại như thế. Nhưng với tôi lúc này, nếu có một điều ước, tôi chỉ cầu mong sao ngày ấy tôi đủ sự hư hỏng, đủ sự dễ dãi để được một lần là người đàn bà của anh - người mà tôi yêu thương suốt đời.
Ở độ tuổ.i đẹp nhất của cuộc đời, chúng tôi đã yêu thương nhau như chưa từng có tình yêu nào hơn thế. Tôi hạnh phúc ngập tràn khi yêu và được anh yêu. Chúng tôi cũng vẽ ra cho mình tương lai ngập tràn niềm vui, với tổ ấm và những đứa con thơ. Nhưng ngày ấy, vì những sợ hãi, những yếu đuối mà chúng tôi chưa từng một lần đi quá giới hạn dù khao khát bản năng trong chúng tôi không phải là không có. Chúng tôi vẫn chỉ dừng lại là những đêm nằm bên nhau, nghe nhịp thở có phần mạnh mẽ hơn bình thường, thấy tim mình thổn thức và đậ.p nhanh hơn vì những nỗi niềm giấu kín bên trong...Chỉ có vậy, cả anh và tôi không ai dám vượt qua cái ranh giới của cái gọi là dâng hiến và tận hưởng.
Tôi chỉ ước ngày ấy mình đủ mạnh mẽ để là người đàn bà của đời anh (Ảnh minh họa)
Tôi giữ gìn được sự trong trắng của mình cho tới tận ngày anh ra đi. Một ta.i nạ.n đã cướp mất anh khỏi tôi, để tôi - một cô trinh nữ bơ vơ trên cõi đời này một mình khi mà tình yêu vẫn mãi đong đầy. Ngày tiễn đưa anh, điều ân hận lớn nhất của tôi là chưa từng một lần trao cho anh tất cả, chưa từng một lần được là người đàn bà của anh, thuộc về anh thực sự. Tôi mang theo nỗi day dứt và tình yêu đó tới tận ngày hôm nay, ngày tôi vẫn là người con gái ở tuổ.i 40.
Mọi người đã động viên tôi cất cuộc tình ấy vào quá khứ để kiếm tìm cho mình một hạnh phúc khác nhưng tôi không làm được. Có thể tôi sẽ bình yên hơn sau sự ra đi của anh ấy nếu như ngày đó tôi từng thuộc về anh một lần, từng được dâng hiến sự trong trắng của mình. Nếu như vậy, ngày hôm nay tôi đã có thể trả nghĩa cho cuộc tình đó bằng việc tìm kiếm cho mình một hạnh phúc mới. Nhưng với anh, tôi vẫn còn nợ một sự trong trắng vì sự trinh tiết ấy là cái biểu hiện thiêng liêng nhất, đại diện cho tình yêu mà tôi dành cho anh. Tiếc là tôi đã không đủ hư để dành cho anh điều đó.
Tình yêu có lí lẽ riêng của nó và con người khi yêu cũng có suy nghĩ của riêng mình. Nếu người ta dùng quá nhiều cái đầu để tính toán thì trái tim ấy hoặc là bị gò ép hoặc là yêu chưa đủ sâu. Mọi cái trong tình yêu thuộc về cảm xúc bản năng. Giờ đây tôi vẫn sống một mình lặng lẽ, cô đơn, tôi tự hỏi chính mình rằng, nếu như ngày đó tôi trao cho anh tất cả và rồi sự không khi cuộc đời nghiệt ngã cướp anh khỏi tôi thì ngày hôm nay, mọi người có nhìn nhận và đán.h giá tôi - một người đàn bà không còn trong trắng là kẻ mất nết và hư hỏng hay không? Nếu sau khi mất trinh đó thì ngày hôm nay tôi có được quyền lấy chồng, được quyền yêu thương và được yêu thương một người nào đó không?
Tôi không thể quên được anh - người đàn ông tôi yêu thương trọn đời (Ảnh minh họa)
Nếu anh ấy còn sống, dù cho tôi và anh ấy không có một tờ hôn thú nhưng tôi sẽ tự nguyện hiến dâng cho anh tất cả. Tôi muốn khẳng định lại một lần nữa: Tôi tự nguyện. Và nếu nói như một người phụ nữ nào đó "Chỉ có đàn bà hư hỏng mới mất trinh" thì có lẽ tôi là người đàn bà hư hỏng, không chỉ hư hỏng về thể xác mà hư hỏng trong tiềm thức vì tôi khao khát được như vậy.
Có những cuộc tình chỉ là gió thoảng mây bay nhưng cũng có những cuộc tình là khắc cốt ghi tâm. Và với tôi, tình yêu thực sự không phải là tình yêu đi đến cùng cái kết viên mãn mà là tình yêu mang lại đầy đủ cảm xúc nhất của cuộc đời. Chỉ cần khi yêu, tình yêu đó là duy nhất và không vụ lợi, toan tính thì ngay cả phải đán.h đổi bằng cái màng mỏng manh ấy cũng đều đáng được trân trọng.
Nếu gọi những người đàn bà mất trinh là hư hỏng, thì tôi chỉ ước được hư hỏng với người mình yêu.
Theo Eva
Mất trinh đâu phải là có tội! Người phụ nữ cay độc trong tâm hồn thì liệu trong trắng thể xác có còn đáng quý? Sau khi bài viết "Chỉ đàn bà hư hỏng mới mất trinh", hàng loạt những ý kiến đồng tình đã được gửi về cho chuyên mục Tình yêu giới tính của Eva.vn. Trong bài tổng hợp ý kiến độc giả "Gái ngoan đã không dễ...