Ly rượu mừng trong đêm sinh nhật và phút bốc đồng cùng ông chủ khiến gái trẻ khóc cạn nước mắt
Mờ sáng tôi hoảng hốt khi tỉnh dậy trên chiếc giường sang trọng của ông bà chủ, bên cạnh là ông chủ đang còn say giấc nồng.
Nhìn dấu vết in trên ga trải giường, tôi đau đớn biết mình đã mất đời con gái vào tay ông chủ…
Đủ điểm để nhận tấm bằng tốt nghiệp cấp ba sau 12 năm đèn sách, nhưng lại thiếu điểm để bước chân vào cổng trường Đại học, nên tôi đành ngậm ngùi bỏ dở ước mơ lập nghiệp bằng con đường kiến thức. Bố mẹ không một lời trách cứ, lại còn động viên để tôi mạnh dạn theo cô ruột của tôi có quán cơm bình dân ngay cạnh đường quốc lộ rẽ vào thị xã mà tìm cơ hội tự nuôi thân, nhường điều kiện thuận lợi cho cậu em trai vừa trúng tuyển vào trường chuyên của huyện.
Tôi thực sự biết ơn cô dượng đã ưu ái, cưu mang chỉ vẽ cho tôi từ cách sống đến công việc của quán. Riêng bản thân tôi cũng luôn cố gắng chu toàn những gì cô, dượng tin cậy giao phó. Song tính lại đã qua hai năm chăm chỉ làm lụng mà tôi cũng không tích cóp được là bao so với mong muốn của tôi, nên tôi quyết định xin cô, dượng cho tôi nghỉ việc để ra thành phố tìm tương lai…
Tấm biển đăng tin tuyển nhân viên nữ của một cửa hàng thời trang giúp tôi không phải tiếp tục vất vả tìm việc nữa. Ông chủ cửa hàng tôi đoán chưa qua tuổi 40, hào hoa, lịch lãm bảo bà chủ nhận tôi sau khi ông chủ cẩn thận xem bằng cấp, giấy tùy thân của tôi.
Sau thời gian đào tạo theo kiểu cầm tay chỉ việc từ chị nhân viên đi trước, tôi được bố trí đứng quầy tiếp khách như mấy nhân viên khác. Tôi khâm phục cách điều hành công việc của ông chủ, ông nghiêm khắc trong kinh doanh, nghiên cứu để có được mẫu mã hợp thị hiếu người tiêu dùng nên cửa hàng lúc nào cũng hút khách.
Đối với nhân viên, ông không quá xuê xoa, gần gũi nhưng cũng không tạo khoảng cách quá xa nên tôi thấy được làm việc dưới quyền ông là may mắn cho tôi. Theo thông lệ cứ đến kì lương của tháng cuối quý bao giờ ông chủ cũng cùng bà chủ xem xét công bằng để thưởng cho những nhân viên vượt mức được giao.
Video đang HOT
Và tôi tuy là nhân viên mới nhưng cũng không thua chị em, bạn bè trong cửa hàng vì tôi có tuổi trẻ, có sức khỏe, có chút văn hóa nên lượng khách được tôi tư vấn rất hài lòng với sản phẩm mình lựa chọn. Do đó sau một thời gian nỗ lực cống hiến tôi đã có số dư kha khá trong tài khoản của mình.
Một điều nữa khiến tôi muốn gắn bó, muốn được làm việc lâu dài cho cửa hàng là ông bà chủ luôn coi trọng ngày sinh của nhân viên. Đến ngày đáng nhớ đó ngoài một buổi tiệc ngọt ấm cúng, ông bà chủ còn tặng cho nhân viên của mình món quà có ý nghĩa, khiến ai được nhận cũng vui mừng, biết ơn tấm chân tình của ông bà chủ.
Tôi thật háo hức vì chỉ còn một hôm nữa là tôi đến tuổi 21 của mình. Tôi thấp thỏm chờ đợi bởi từ bé tới giờ tôi chưa từng được ai tổ chức mừng sinh nhật. Ngày vui của tôi thật tiếc là chỉ có ông chủ dự vì bà chủ đi lấy hàng đột xuất. Cảm động trước sự tử tế quá ngọt ngào của ông chủ dành cho mình, tôi uống cạn ly rượu mừng do ông mời và hào hứng tự rót thêm cho mình hai ly nữa…
Mờ sáng tôi hoảng hốt khi tỉnh dậy trên chiếc giường sang trọng của ông bà chủ, bên cạnh tôi là ông chủ đang còn say giấc nồng. Nhìn dấu vết in trên ga trải giường tôi đau đớn biết mình đã mất đời con gái vào tay ông chủ mà tôi hằng ngưỡng mộ, hằng tôn thờ vì sự nhân ái, tử tế bấy lâu nay ông dành cho tôi…
Đến quán ăn của chồng, tôi choáng váng vì cách anh phục vụ
Chồng bỏ ra nhiều tiền để mở quán ăn nhưng anh không chịu thay đổi bản thân để trở thành ông chủ thân thiện với khách hàng.
Nhiều năm nay, chồng tôi làm trong công ty nước ngoài, lương khá cao, nhờ thế mà chúng tôi có tiền mua nhà. Đầu năm vừa rồi, công ty của anh ấy gặp khó khăn và liên tục sa thải nhân viên.
Chồng tôi may mắn được giữ ở lại công ty nhưng lương giảm 1 nửa mà phải làm nhiều việc hơn. Anh không muốn tiếp tục bỏ công sức ra nhiều mà thu lại không tương xứng nên quyết định nghỉ việc.
Sau khi nghỉ việc, anh không muốn làm trong công ty nữa mà thích trở thành ông chủ. Chồng bảo có đam mê nấu ăn và muốn phát triển sở trường của bản thân. Tôi bảo anh mất 4 năm đại học, có 12 năm kinh nghiệm kỹ sư, bỏ đi thì quá lãng phí.
Tôi khuyên anh tìm công ty phù hợp để làm cho yên ổn, không phải ai cũng phù hợp với công việc kinh doanh. Có rất nhiều quán ăn trong thành phố mở được vài tháng phải đóng cửa, lời chẳng thấy đâu mà gánh thêm khoản lỗ. Kinh doanh cũng cần phải có duyên với nghề, nhiều người cố gắng chăm chỉ cũng chưa chắc thành công.
Anh bảo quá mệt mỏi với cảnh làm lính cho người khác sai bảo, la mắng, khiển trách rồi. Chồng muốn làm chủ và mong vợ ủng hộ không được ngăn cản. Không thể khuyên nổi chồng, tôi đành để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Toàn bộ tiền tiết kiệm trong mấy năm qua, anh rút hết về để thuê mặt bằng và mua đồ phục vụ cho quán ăn. Ngày quán khai trương khá đông khách, tôi cũng đến phụ chồng 1 tay, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, không có vấn đề gì xảy ra.
Ngày hôm qua, tôi đến quán của chồng để ăn bữa trưa và nhân tiện xem việc làm ăn của anh ấy tiến triển đến đâu. Sau 2 tuần mở cửa, quán vẫn đông khách, tôi rất vui.
Thấy nhân viên phục vụ luôn tay, tôi vội vào giúp đỡ bưng bê và dọn dẹp bàn. Khi đang rửa bát, tôi nghe thấy tiếng cãi nhau của chồng với khách hàng nên vội chạy ra xem có chuyện gì. 1 bà lão xin chan cho chút nước sườn xào chua ngọt để dễ ăn.
Nhưng chồng tôi không cho mà quát: "Mua có 20 nghìn được mấy món như thế thôi, bà đi nhanh đi cho người khác tiến vào".
Thấy vậy, tôi vội đứng ra múc cho bà vài thìa, rồi dắt bà vào bàn và múc cho bát nước canh.
Khi định vào trong rửa nốt mấy cái bát, tôi thấy chồng lớn tiếng quát mắng chị nhân viên làm nhanh tay lên. Sau đó anh lại gắt gỏng với 1 khách hàng khi bác ấy đòi đổi món ăn khác vì món trước cay quá ăn không được.
Buổi tối hôm đó, tôi ngồi nói chuyện với chồng. Công việc kinh doanh của chồng phụ thuộc vào khách hàng, đôi lúc phải hi sinh chút lợi ích để giữ chân họ. Chồng cũng phải điều chỉnh cách ăn nói và cư xử với mọi người. Quát mắng người khác chỉ làm lòng tự trọng của họ bị tổn thương và không muốn quay lại quán nữa.
Anh bảo tôi biết gì mà nói, nhiều người tham lắm, bỏ ra ít tiền mà cứ muốn hưởng nhiều. Bản thân là chủ, nhân viên lười biếng chậm chạp thì phải nhắc nhở, không làm được việc anh đuổi hết.
Nếu chồng vẫn giữ thái độ kinh doanh cứng nhắc này, tôi sợ quán ăn sẽ bị đóng cửa sớm. Theo mọi người, tôi phải khuyên anh ấy thế nào đây?
Đêm tân hôn tôi khóc cạn nước mắt khi biết sự thật về chồng Biết sự thật mà chồng cố tình giấu giếm suốt thời gian qua, tôi khóc cạn nước mắt vì chua xót. Tôi yêu Cường gần một năm thì tổ chức đám cưới. Cường là người đàn ông có chí tiến thủ, lo làm ăn, xây dựng được một cơ ngơi lớn. Bố mẹ anh cũng giàu có nổi tiếng ở khu phố với...