- Việt Giải Trí - https://vietgiaitri.com -

Lần tạm biệt cuối cùng của cậu con trai đối với người ba của mình

On 13/01/2016 @ 2:25 PM In Góc tâm tình

Cho đến bây giờ, tôi vẫn luôn bị ám ảnh bởi lần tạm biệt đó, bởi tôi đâu ngờ được rằng, đó lại là lần tạm biệt cuối cùng đối với ba của mình...

Lần tạm biệt cuối cùng của cậu con trai đối với người ba của mình - Hình 1

Tôi đâu ngờ được rằng, đó lại là lần tạm biệt cuối cùng, lần gặp mặt cuối cùng của tôi và ba

Ba tôi xuất thân vô cùng cực khổ, ông bà nội mất từ nhỏ, năm 13 tuổi ba đã một thân một mình lang thang đi làm nơi đất khách quê người. Cũng nhờ đức tính chịu thương chịu khó nên từ một công nhân ba đã vươn lên trở thành một cán bộ kỹ thuật. Mẹ tôi là một giáo viên tiểu học, nhà có hai anh em, gia đình không thuộc hàng khá giả nhưng cũng không phải nghĩ đến chuyện ăn mặc.

Ba là người rất dễ hài lòng với mọi chuyện, nhưng mẹ lại là người phụ nữ cá tính và không chịu đầu hàng số phận. Năm đó, mẹ mất việc và phải làm việc cho một công ty tư nhân ở tỉnh xa vô cùng cực khổ, một tuần mẹ mới về nhà một lần. Vì chán nản nên bà bắt đầu học cách uống rượu, học cách hút thuốc.

Tôi thừa hưởng tính cách từ mẹ, những lúc rảnh rỗi tôi thường đi theo đám bạn đi làm kiếm ít tiền về mua chút đồ dùng trong nhà. Hôm đó, tôi nhận được một thông báo, có một đội biểu diễn đang cần gấp một công nhân chuẩn bị khán đài và đồng thời còn được tham gia nhảy múa tại buổi biểu diễn. Tôi vui mừng nhảy cẫng lên và vội vàng nói với ba sáng sớm ngày mai sẽ đi liền.

Ba hỏi: "Con xin phép nghỉ học chưa?"

Tôi trả lời: "Ba giúp con xin nghỉ nhé!"

Ba nói tiếp: "Con đợi mẹ về rồi hãy đi, trưa mai bà ấy về đấy!".

Tôi đáp: "Nhưng như thế sẽ bị lỡ xe mất, sáng sớm mai ba đi xe đạp chở con đến bên xe nhé!".

Địa điểm biểu diễn cách chỗ tôi ở khá xa nên phải ngồi xe rất lâu. Ba dùng chiếc xe đạp cũ kỹ chở tôi đi bắt xe, tôi mang chiếc ba lô ngồi sau, vì là mùa hè nên hơn 6h sáng nên đường phố đã tấp nập người qua lại.

Cách bến xe khoảng chừng 1km nữa, bánh xe bỗng bị nổ. Tôi nhảy xuống xe và chạy hướng về phía bến xe, vừa chạy vừa lầm bầm trách móc. Ba đẩy xe đi theo sau tôi, chúng tôi cứ như thế đi về bến xe. Ngày đó cứ 20 phút mới có một chuyến xe, chúng tôi vừa đến nơi vừa đúng lúc có một chuyến xe đi tới, tôi nhanh chóng nhảy lên xe , ngoảnh lại tôi thấy miệng ba đang nói điều gì đó nhưng tôi không nghe được. Tôi cúi đầu và lấy tiền để mua vé mà không kịp vẫy tay chào ba, bóng ba cũng dần xa khuất.

Nhưng rồi, ngay sau ngày tôi đi, ba đổ bệnh đột ngột rồi qua đời, ba đi xa mà không để lại một lời trăn trối nào. Tôi đi theo đoàn biểu diễn đến ngày thứ tư, bạn bè mới chuyển tin đến cho tôi biết, tôi vội vàng về nhà trong tiếng khóc nghẹn đau đớn đến tột cùng.

Từ đó về sau, tôi đều bị ám ảnh bởi lần tạm biệt cuối cùng với ba hôm đó. Mỗi lần nhắm mắt đi ngủ, trước mắt tôi lại hiện ra cảnh tượng: một cậu bé vội vàng nhảy lên xe, chỉ lo cúi đầu tìm tiền mà quên mất không vẫy tay chào ba. Còn trên bến xe, một người trung tuổi tay dắt xe đạp, cố với theo để nói điều gì đó nhưng tôi lại không nghe được.

Trong cuộc sống có cuộc chia ly nào vui vẻ không? Hoàn toàn không, dù cho đó là cuộc chia ly như thế nào đi nữa thì cũng khiến người ta vô cùng đau lòng. Niềm vui vì từ biệt bệnh tật thì trước đó chúng ta cũng phải trải qua sự đau đớn kinh khủng, nỗi đau mất đi người thân là nỗi đau xé nát tim gan.

Thế nhưng, chúng ta đâu thể nào tránh khỏi những nỗi đau chia ly đó, chúng ta chỉ còn cách tự an ủi mình rằng: những người thân của ta đã ở bên ta lâu lắm rồi, giờ họ đi đến một thành phố khác mà ở đó cũng có rất nhiều người thân của ta, họ đoàn tụ với nhau ở đó và cuộc sống của họ cũng vô cùng hạnh phúc. Và rồi sẽ có một ngày, chúng ta cũng được đoàn tụ với họ ở thành phố đó, như vậy chúng ta sẽ không còn sợ hãi, không còn buồn tủi nữa.

Theo blogtamsu


Article printed from Việt Giải Trí: https://vietgiaitri.com

URL to article: https://vietgiaitri.com/lan-tam-biet-cuoi-cung-cua-cau-con-trai-doi-voi-nguoi-ba-cua-minh-20160113i2292932/

Copyright © vietgiaitri.com - All rights reserved.