Làm về thấy bếp lạnh tanh, chồng quát “không làm được thì trả về mẹ đẻ”, màn vùng lên của vợ lại khiến anh run bắn
Thấy nhà cửa bừa bộn , bữa tối chưa dọn ra bàn ăn, Phong lập tức không vui, buông lời cằn nhằn vợ ăn hại, không làm tròn bổn phận…
Lấy nhau được 2 năm, Thương ngày càng nhận ra bộ mặt thật của Phong. Anh đúng là 1 gã chồng gia trưởng , cục cằn với vợ.
Ngày xưa lúc yêu , Phong từng kể về cuộc sống của vợ chồng. Khi đó anh vẽ ra viễn cảnh lãng mạn, hạnh phúc lắm. Vợ chồng cùng đi làm, khi về sẽ cùng nhau nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa và chăm sóc con cái. Phong hứa sẽ làm người chồng tâm lý, chăm chỉ, để vợ con mình không phải vất vả. Nhưng mới có 2 năm trôi qua, lời hứa của anh như gió thoảng, mây trôi rồi.
Lấy về chưa được 1 tháng, Phong yêu cầu vợ phải học hết các quy tắc trong gia đình. Bởi anh là cháu đích tôn của dòng họ, mọi nhất cử nhất động đều bị người khác nhìn vào. Chính vì vậy vợ anh cũng phải đảm đang, tháo vát , biết chăm lo cho gia đình . Anh bắt Thương phải lấy mẹ anh làm gương, bà đã sống 1 đời mẫu mực, rất ra dáng dâu trưởng.
Dù Thương cũng đi làm, cũng kiếm tiền lo cho gia đình, nhưng sáng nào cô cũng phải dậy sớm, nấu ăn cho cả nhà chồng. Sau đó, đem phơi hết đám quần áo của cả gia đình rồi mới được đến công ty. Chiều về thì lo bữa tối , dọn dẹp nhà cửa, chăm con nhỏ. Cứ thế, Thương làm việc như cái máy. Có khi Phong và bố mẹ anh lên giường ngủ từ lâu, Thương vẫn lọ mọ làm lụng.
Thời gian gần đây, 2 người chuyển lên thành phố làm việc, Thương mới có thời gian nghỉ ngơi 1 chút. Nhưng tuyệt nhiên mọi việc trong nhà, trong họ vẫn là Thương lo liệu, Phong có 1 nhiệm vụ duy nhất, đó là… chỉ tay 5 ngón để sai vợ.
Phong gia trưởng , ép Thương phải phục vụ gia đình nhà chồng đúng bổn phận dâu con, nhưng với nhà vợ anh lại không quan tâm. (Ảnh minh họa)
Hôm qua công ty anh liên hoan, Phong về nhà rõ muộn, nhưng anh không báo trước với vợ. 9 giờ tối về nhà, bụng anh có phần cồn cào vì uống quá nhiều rượu. Phong định bụng sẽ làm bát cơm lót dạ, sau đó mới đi tắm rửa và nghỉ ngơi. Nhưng về đến nhà, thấy nhà cửa lộn xộn, không gọn gàng như mọi ngày. Gian bếp cũng lạnh tanh, chắc hôm nay Thương không nấu bữa tối . Gương mặt anh lập tức cau có, lộ rõ vẻ thất vọng.
Phong lớn tiếng gọi Thương xuống dưới nhà. Anh quắc mắt quát: “Cô làm gì mà chưa cơm nước gì. Giờ là 9 giờ tối rồi, định cho tôi nhịn hay sao ?” . Thấy chồng giận, Thương có phần bối rối, cô nói: ” Em cũng vừa về nhà. Tưởng anh nay liên hoan nên không ăn tối. Em không có ý định nấu. Em định bụng làm bát mì tôm thôi. Anh chưa ăn thì để em nấu một thể, chớp nhoáng cái là xong”.
Nhưng Phong lại chuyện bé xé ra to. Anh gân cổ, hất hàm về phía vợ: ” Ô tôi nói tôi không ăn cơm nhà à, mà cô lại tự ý không nấu. Dạo này lên thành phố, nhàn nhã nên chắc cô quên lời tôi dạy bảo nhỉ. Tôi bảo muốn làm gì thì làm, cơm nước vẫn cứ phải xong trước 6 rưỡi tối cơ mà.
Chưa kể nhà cửa bừa bộn . Con không chơi nữa, cô không biết đường dọn dẹp đi à. Cô có làm được trách nhiệm của người vợ không, hay là để tôi gọi về cho bố mẹ cô để họ dạy bảo lại”.
(Ảnh minh họa)
Thương nghe chồng nói vô lý, cô có phần cũng bực bội. Thương nói: ” Không phải em cố tình không nấu cơm, dọn dẹp mà là em phải ra bệnh viện chăm mẹ ốm. Mẹ nhập viện từ chiều, em cuống quá có kịp chuẩn bị gì. Con em cũng gửi nhà bác Cài (hàng xóm thân thiết nhà Thương), giờ đã kịp đón đâu. Giờ em cũng mới về đến nhà…”.
Thương nghĩ chồng nghe vậy sẽ đồng cảm, hoặc chí ít anh biết nguyên nhân vì sao giờ này vợ chưa nấu cơm. Nhưng Phong lại nói 1 câu hết sức bạc tình: “Nhà cô đông anh em vậy thì việc gì cô phải ra viện chăm mẹ? Lấy chồng thì phải theo nhà chồng chứ lúc nào cũng chăm chăm nhà ngoại thế à? Người cần cô chăm sóc, quan tâm là tôi mới đúng”.
Thương giật phăng chiếc tạp dề đang mặc. Cô ném mạnh dưới đất rồi đáp trả chồng: ” Anh nói hay lắm. Anh chỉ biết đến bản thân anh thôi. Đồ ích kỷ. Tôi nói cho mà biết, người nằm viện không phải mẹ tôi mà là mẹ anh đó. Bà bị tai biến, nhập viện từ chiều, gọi anh đến cháy máy nhưng anh có thèm nghe đâu. Lúc đó anh đang vui vẻ với bạn nhậu của mình đó…”.
Phong luống cuống lôi điện thoại ra xem. Đúng là Thương đang gọi cho anh đến cả trăm cuộc. Có cả các em gái của anh nữa, 1 người nhắn Phong hãy vào viện với mẹ ngay nếu như đọc được tin nhắn này, nhưng anh đi liên hoan, đâu có thèm để ý điện thoại.
Phong lắp bắp hỏi Thương về tình trạng của mẹ. Phương nói rằng bà đã ổn, qua cơn nguy kịch rồi. Vì có người đến trông thay nên giờ cô mới từ bệnh viện về đến nhà. Lúc bấy giờ Phong mới thấy chân tay bủn rủn, anh cảm thấy hối hận, xuống giọng lí nhí xin lỗi Thương. Nhưng cô chẳng để ý, Thương vượt qua trước mặt anh để sang nhà hàng xóm đón con.
Mải nhậu vợ gọi không nghe, lúc về tôi bối rối nhìn cảnh tượng bên nhà hàng xóm
Tôi quay phắt sang căn phòng của gã hàng xóm ở đối diện vẫn còn sáng đèn thì suýt ngất xỉu khi nhìn thấy cảnh tượng bên đó.
Vợ tôi là người phụ nữ tháo vát, đảm đang, tuy nhiều lúc cô ấy nói hơi nhiều, cằn nhằn ca thán nọ kia nhưng nhìn chung vợ tôi vẫn là người phụ nữ biết điều, biết giữ bổn phận và làm ổn thỏa trách nhiệm của mình.
Vợ chồng tôi lấy nhau 5 năm mới có được một đứa con gái, cũng bởi kinh tế còn khó khăn nên chưa dám sinh đứa thứ hai. Hiện tại vẫn ở nhà thuê chật chội, chúng tôi dự định khi nào phải mua được nhà riêng rộng rãi thì mới sinh tiếp để cuộc sống thoải mái hơn.
Hôm vừa rồi vợ tôi báo tăng ca về muộn, con tôi thì vẫn ở quê chơi với ông bà ngoại nên tôi được thảnh thơi cả buổi tối. Do đó tôi đã gọi mấy người bạn đi nhậu một bữa.
Lúc hơn 10 giờ, tôi đang nhậu say sưa với bạn thì vợ đột nhiên gọi điện. Chắc cô ấy chỉ gọi về ngủ sớm nên tôi chẳng thèm nghe máy. Nghe máy rồi lại bị vợ cằn nhằn quát tháo đâm xấu hổ cả với bạn bè. Tôi chuyển sang chế độ im lặng, để mặc vợ gọi chán thì thôi. Lúc về sẽ giải thích với cô ấy rằng tôi không để chuông nên không biết cô ấy gọi, thế là ổn thỏa.
Lúc hơn 10 giờ, tôi đang nhậu say sưa với bạn thì vợ đột nhiên gọi điện. Ảnh minh họa
Hơn 12 giờ thấy nóng ruột nên tôi bèn đứng dậy xin phép hội bạn về trước. Bị hội bạn cười chê là sợ vợ khiến tôi bực lắm nhưng chẳng hiểu sao lúc ấy tôi thấy rất nóng ruột chỉ muốn về nhà ngay, có cảm giác như ở nhà đang xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng.
Khi tôi về đến nhà thì giật mình phát hiện cửa nhà tôi vẫn khoá ngoài. Vợ tôi không thể tăng ca muộn đến giờ này, hơn nữa khuya khoắt cô ấy cũng không thể đi đâu được. Vậy tại sao cửa nhà tôi vẫn khóa ngoài, vợ tôi vẫn chưa hề vào nhà?
Tôi quay phắt sang căn phòng của gã hàng xóm ở đối diện vẫn còn sáng đèn thì suýt ngất xỉu khi nhìn thấy cảnh tượng bên đó. Căn phòng trọ của gã ta mở toang cửa sổ và cửa chính, tôi nhìn rõ mồn một cảnh tượng cô vợ yêu dấu của mình với mái tóc ướt sũng bước ra từ nhà tắm của gã hàng xóm. Gã này vẫn còn độc thân, vợ tôi là phụ nữ có chồng, tại sao lại bước ra từ nhà tắm của gã ta?
Máu nóng bốc lên ngùn ngụt, tôi lao như tên bắn sang lôi vợ về hỏi cho ra lẽ. Đối mặt với sự tức giận không kiềm chế nổi của chồng, cô ấy tôi chỉ đủng đỉnh trả lời:
- Tôi để quên chìa khóa nhà, không có cách nào vào nhà, gọi cho anh mấy chục cuộc mà anh có thèm nghe máy đâu. Tên đường về bị mắc mưa nên tôi ướt sũng từ đầu đến chân. Tôi chỉ vào nhà anh ấy tắm nhờ mà thôi, nếu cứ để quần áo ướt như thế đợi anh về thì tôi bị ốm mai không đi làm được mất. Công việc trên công ty đang bề bộn, tôi có dự án quan trọng nên phải giữ gìn sức khỏe.
Tôi tức nghẹn mà không biết phải nói thế nào, đúng là suy cho cùng cũng do lỗi của tôi. Ảnh minh họa
Cay nhất là cô ấy còn nhấm nhẳng trách ngược lại tôi:
- Người ta thấy tôi bị mưa ướt nên rối rít bảo tôi vào nhà ngồi nghỉ, lấy khăn khô cho tôi lau tóc rồi tận tình hỏi tôi có cần gì không. Còn anh mang tiếng là chồng mà vợ gọi cháy máy không thèm nghe lấy một cuộc. Anh nhìn lại mình xem có tư cách gì để trách móc tôi? Tôi không làm việc gì trái với lương tâm cả, chỉ tắm nhờ anh ấy mà thôi. Cũng may có bộ quần áo khô trong cốp xe đấy, nếu không thì tôi cũng mặc luôn quần áo của anh ấy rồi.
Tôi tức nghẹn mà không biết phải nói thế nào, đúng là suy cho cùng cũng do lỗi của tôi. Nếu tôi nghe máy và về mở cửa cho vợ thì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhưng mớ lời lẽ của vợ vẫn khiến tôi khó lòng chấp nhận được.
- Anh không chịu được thì viết đơn đi. Anh tưởng tôi báu anh lắm đấy, kiếm tiền thì chẳng hơn ai còn vô tâm, ích kỷ, không quan tâm đến vợ con. Tôi cũng chán ngấy anh rồi đấy!
Đến lúc này thì tôi thật sự câm nín không biết phải nói thế nào. Lẽ nào tôi tệ tới mức ấy hay sao? Có khi nào vợ tôi chuẩn bị cắm sừng lên đầu tôi không?
Chán chồng vì anh giỏi mỗi kiếm tiền Tôi 39 tuổi, giáo viên mầm non. Gần đây chúng tôi qua thăm gia đình một người bạn, tôi nhận thấy cuộc sống của mình thật sự bất công. Chồng tôi 42 tuổi, giỏi kiếm tiền và tháo vát. Chồng ngoài việc có trách nhiệm với con trong những việc như phụ tôi đưa đón khi tôi bận, tìm thầy cô cho con,...