Kỷ luật em chồng ở công ty, tôi đã bị cả nhà chồng quay lưng trách móc
Vừa về đến nhà, tôi đã bị mẹ chồng lườm nguýt, bị chồng trách móc vì đã kỷ luật em chồng.
Mới chân ướt chân ráo về làm dâu, tôi đã cảm thấy gia đình chồng như một chiến trường còn em chồng chẳng khác gì kẻ địch. Chẳng biết phải làm gì để hài lòng cả nhà họ đây, tốt cũng không được mà không tốt thì chẳng xong.
Tất cả là tại tôi, ngày xưa khi tôi yêu chồng thì lúc đó cô em chồng mới học lớp 12. Lúc em chọn trường thì nhờ tôi tư vấn, tôi thấy ngành mà tôi theo học cũng có tiề.n đồ nên tham mưu và sau đó em chồng nghe lời tôi. Hồi đó ngành học này chưa nổi nhưng lại thiếu trầm trọng nên tôi cũng hy vọng là sau khi ra trường em sẽ có một công việc ổn định.
Em chồng tôi đậu ngành này với số điểm đủ đỗ. Nhưng học hành chểnh mảng vì nghĩ rằng sau khi ra trường tôi sẽ xin việc cho. Đi học thì buổi vắng buổi đi muộn, tôi chưa bao giờ thấy em ôn bài ở nhà cả. Thậm chí nhiều lần giấy báo về nhà là điểm quá thấp không thể ra trường. Lận đận mãi mới cầm được tấm bằng đại học mà điểm thì quá kém nên tôi không thể xin cho em vào bất kỳ đâu.
(Ảnh minh họa)
Khi tôi kết hôn cũng là lúc em chồng bắt đầu đi xin việc. Nhiều lần tôi cũng mở miệng xin cho em nhưng lãnh đạo đều ngao ngán khi nhìn hồ sơ của em. Thấy vậy thì cả gia đình nhà chồng lại nghĩ là tôi khó dễ không muốn xin cho em vào công ty mình làm việc. Có hôm em còn tỏ ý trách móc tôi là tại ngày xưa tôi khuyên em thi vào ngành này nên bây giờ mới như thế. Nói thật tôi đau đầu vô cùng, đúng là muốn tốt nhưng họ không hiểu thì tai hại như thế. Thành ra tôi lại là người có tội. Nói đi phải nói lại chứ, tôi là người tư vấn cho em nhưng thử hỏi năng lực không có thì chỗ nào họ dám nhận?
Video đang HOT
Một thời gian dài tôi đã bị trách móc vì tư vấn sai ngành cho em chồng. Nhưng giữa năm nay tôi được thăng chức. Nhờ vào các mối quan hệ mà tôi cũng xin được cho em vào công ty làm việc. Công việc giao cho em cũng không phải nặng nhọc nhưng đòi hỏi phải chăm chỉ. Nhưng em luôn tỏ ra là người nhà của tôi nên trong giờ làm thì xem phim, ăn sáng, dũa móng. Tôi rất ức chế, về nói với chồng nhưng được vài bữa lại đâu vào đấy.
Gần đây công ty tôi có một hợp đồng giao cho bộ phận chúng tôi phụ trách. Chồng tôi nỉ non xin cho em cơ hội để thử sức. Biết đâu sẽ khiến em có trách nhiệm hơn. Tôi nghĩ cũng có ý đúng, vì nhiều lúc mọi người hỳ hụi làm việc còn mình em vô tư ngồi chơi tôi cảm thấy rất bực nhưng không làm gì được.
Không yên tâm vì đây là lần đầu cho em làm việc thật sự, tôi đã nhờ trợ lý của mình giúp em. Không ngờ có người giúp mà bản báo cáo của em vẫn kém đến mức bên công ty bạn thất vọng hoàn toàn. Trong khi tối hôm trước tôi đã chỉnh lại cho em rất nhiều nhưng em không hề lưu tâm và sửa đổi mà khăng khăng làm theo ý mình. Suýt nữa thì chúng tôi đã để tuột mất bản hợp đồng đó. Tôi phải mất mấy ngày mới có thể giải quyết việc này.
Vì đây là việc lớn nên trong buổi họp tôi đã chỉnh đốn tác phong làm việc của em trước các đồng nghiệp và kỷ luật nhẹ em để tránh bị nói là bao che người nhà. Đáng ra có sai thì phải nhận nhưng em lại đứng lên cãi tay đôi với tôi rồi bỏ đi giữa buổi họp khiến tôi mất mặt với rất nhiều người.
Tôi nghĩ khi về đến nhà sẽ nói với chồng và mẹ chồng để giải quyết thì vừa về mẹ chồng đã lườm nguýt tôi, còn chồng thì trách tôi nặng lời với em của anh để giờ nó khóc lu loa trong phòng. Anh còn đổ lỗi cho tôi là khác má.u tanh lòng nên không xót em. Tôi chẳng biết làm sao để làm hài lòng nhà chồng tôi nữa. Em gái ruột của tôi, tôi còn chưa lo được nhưng vẫn phải cố lo một chỗ làm cho em chồng. Bây giờ như thế lại đổ hết lên đầu tôi.
Trong nhà ai cũng nghĩ tôi nhỏ nhen, ích kỷ nhưng họ không biết em chồng tôi yếu kém như thế nào. Biết vậy ngày xưa tôi chẳng dại mà tư vấn cho em nữa. Khổ nhất là chồng tôi cũng mặt nặng mày nhẹ với tôi mấy hôm nay vì tôi kỷ luật em. Chẳng lẽ bây giờ em như thế mà tôi phải nhắm mắt làm ngơ hay sao? Các bạn ơi, tôi phải làm gì đây?
Theo Afamily
Ngày tôi sinh con, cả nhà chồng không 1 ai chịu nhận cháu
Nỗi đau chồng chất nỗi đau, tôi không biết nên tiếp tục sống như thế nào nữa đây
Tôi lấy chồng khi đã bước qua tuổ.i 30. Không phải do tôi kén chọn mà sự thật là tôi không ham thích cuộc sống hôn nhân. Làm việc trong một công ty nước ngoài, tư tưởng tôi có phần thoải mái hơn mọi người. Tôi còn có ý định sẽ sinh một đứa con rồi làm mẹ đơn thân. Tôi chỉ cần con chứ không nhất thiết phải đưa mình vào trói buộc.
Cả nhà tôi ai cũng sốt ruột nên tìm mọi cách hối thúc tôi lấy chồng cho bằng được. Mẹ tôi còn tuyên bố sẽ từ mặt nếu tôi làm theo ý thích của mình. Bất đắc dĩ tôi phải đi coi mắt bạn trai cho vừa lòng mẹ.
Cũng may ngay lần đầu tiên coi mắt, tôi đã thấy ưng bụng anh chàng da ngăm đen, tính tình vui vẻ, cách nói chuyện hài hước, thông minh. Anh hơn tôi 6 tuổ.i, đang làm kế toán cho huyện. Quen biết được bốn tháng thì chúng tôi kết hôn vì cả hai đều đã lớn tuổ.i rồi.
Sau khi cưới, tôi vẫn đi làm ở công ty cũ. Tuy nhiên cũng vì điều này mà mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu không mấy tốt đẹp. Vì là phiên dịch nên tôi hay đi công tác cùng sếp, đi kí kết hợp đồng nên về trễ. Mà công việc bắt buộc tôi phải mặc váy ngắn, trang điểm đậm. Điều này khiến mẹ chồng tôi khó chịu.
(Ảnh minh họa)
Bà cho rằng tôi đi tiếp khách hàng là đi với trai, là vào nhà nghỉ, khách sạn không khác gì gái gọi hạng sang. Lương bổng hàng tháng của tôi cao gấp mấy lần chồng. Từ lúc cưới xong, tôi đều lấy lương chi tiêu cho cả nhà chồng. Thế mà mẹ chồng tôi nói tiề.n đó tôi "đi đêm đi khuya" mới có được. Tôi nghe xong mà ức tận não. Bà nói thế khác nào nói tôi đi làm... để có tiề.n.
Chồng tôi ban đầu cũng cảm thông cho công việc của tôi. Nhưng chẳng hiểu mẹ chồng tác động thế nào mà anh cũng thay đổi suy nghĩ. Anh còn bắt tôi nghỉ hoặc chuyển việc. Anh không đồng ý cho vợ mình đi tiếp khách, đi công tác liên tục. Chúng tôi cũng vì chuyện này mà cãi nhau nhiều lần. Không dễ gì để vào được công ty này và leo lên được vị trí hiện tại của tôi. Thế mà bảo tôi bỏ ngang sao được.
Đến khi có bầu, tôi vẫn cố chấp đi làm để kiếm thêm tiề.n sinh đẻ. Thú thật là vì tính chất công việc nên tôi vẫn phải đi tiếp các đối tác. Khi bầu 5 tháng tôi mới xin nghỉ để dưỡng thai. Thời gian đó sức khỏe tôi tốt, lại thêm mang bầu mà không ốm nghén gì nên tôi khá chủ quan.
Cho đến tháng thứ 7, tôi đi siêu âm thì mới biết đứ.a b.é bị hở hàm ếch. Suốt dọc đường về, chồng tôi im lặng chẳng nói câu nào. Tôi ngồi sau chỉ biết khóc và khóc. Nhưng ít ra anh cũng không đay nghiến, miệ.t th.ị tôi. Anh còn dặn tôi phải giữ kín, không được để bố mẹ hai bên biết. Khi nào sinh con ra sẽ tìm cách phẫu thuật cho bé sau. Dù buồn bã nhưng tôi cũng làm theo đúng lời anh để khỏi bị chì chiết, dèm pha.
Khi nhìn con trong phòng sinh, tôi đã bật khóc vì thương con trai không vẹn toàn như người khác. Thế nhưng điều làm tôi đa.u đớ.n hơn chính là thái độ của chồng và nhà chồng.
Mẹ chồng tôi vừa nhìn thấy cháu đã sửng sốt. Sau đó giữa phòng sinh đông người, bà lớn tiếng mắng mỏ tôi. Bà chử.i tôi là đồ không ra gì, có con còn nhậu nhẹt, đàn đúm nên đứ.a b.é mới thành ra thế này. Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn vào tôi. Tôi đưa mắt cầu cứu chồng nhưng anh lại chán nản thờ ơ bỏ đi.
Suốt những ngày nằm viện, chẳng có ai ở nhà chồng đến thăm tôi. Chồng tôi cũng chẳng hề ló mặt đến một lần. Mẹ tôi chăm tôi hai ngày thì đổ bệnh nên về nhà lại. Thế là một mình ôm con, một mình tôi tự chăm mình. Cơm, nước nóng thì gởi người ta mua giúp. Thậm chí ngày con xuất viện tôi cũng phải tự đi làm thủ tục, tự bế con ra bắt taxi về nhà mẹ đẻ.
Vừa về, tôi đã nghe được tin nhà chồng phao tin tôi không đàng hoàng nên mới bị quả báo. Họ còn nói sẽ không nhận cháu. Cùng lúc đó, chồng tôi nhắn tin nói mệt mỏi nên muốn ly thân, bảo tôi cứ ở bên nhà ngoại. Quá nhiều nỗi đau chồng chất, tôi suy sụp thật sự. Chưa lúc nào tôi tuyệ.t vọn.g thế này. Những ngày tiếp theo tôi phải sống như thế nào đây?
Theo Afamily
Không thể tưởng tượng nổi em chồng của tôi lại có thể xấu tính đến vậy! Tôi không hề nghi ngờ gì em chồng cho đến một lần tôi bỏ quên điện thoại ở nhà, vừa đến công ty đã phải vội quay về lấy. Kinh tế gia đình tôi khá giả nên từ nhỏ tôi được cưng chiều. Tuy nhiên, không vì thế mà tôi mải chơi hay ỷ lại. Tôi học hành chăm chỉ, ngoại hình khá,...