Không thể chịu được bố mẹ chồng coi thường thông gia
Tôi có thể chịu đựng mọi thứ nhưng không thể chịu đựng được việc bố mẹ chồng coi thường thông gia, ngăn cản việc con dâu đưa cháu đến thăm ngoại.
Nếu là tôi, trong trường hợp này, tôi cũng sẽ chọn bố mẹ, chứ không bao giờ chấp nhận một người chồng ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến bản thân mình.
Chào các bạn độc giả thân mến, chào anh Quang Phóng với nỗi niềm “Lấy chồng chứ có lấy mẹ chồng đâu mà phải làm vừa ý”.
Đọc bài viết của anh, tôi phải gạt đi tất cả công việc bận rộn trước mắt và cắm đầu ngồi gõ lấy gõ để vì muốn gửi anh những dòng này.
Xin nói thêm tôi là người đọc rất nhiều tâm sự của mọi người trên mục này nhưng chưa bao giờ gửi bài phản hồi hay bình luận. Tôi không dám phán xét con người anh, chỉ muốn nêu lên một vài suy nghĩ của mình về bài viết của anh.
Nói thật, ngay cái dòng mở đầu, tôi đã thấy anh vô lý. Bố mẹ đẻ anh hỏi han, anh cho là quan tâm, bố mẹ vợ hỏi han anh cho là tọc mạch. Ở dưới lại cho là “nội ngoại có tầm quan trọng như nhau”… Chính anh mới vô lý.
Tôi có thể chịu đựng mọi thứ nhưng không thể chịu đựng được việc bố mẹ chồng coi thường thông gia, ngăn cản việc con dâu đưa cháu đến thăm ngoại.
Anh không ở trong gia đình người ta, đừng cho rằng chẳng đến mức nặng nề như thế, thậm chí có khi họ còn tệ hơn. Tôi chỉ nói đơn giản, nếu anh có con gái đi lấy chồng cách nhà có 7 cây số như vậy, nhà chồng không cho con gái anh đưa cháu về thăm anh thì anh nghĩ sao? Nếu anh nghĩ là bình thường thì tôi thấy anh là người không bình thường!
Anh có con chưa? Tôi đoán là chưa. Con anh muốn chơi điện tử, anh cấm con anh chơi, đó có phải là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề hay không? Với ham muốn, chắc chắn nó sẽ nói dối anh để đi chơi chỗ khác.
Mà đấy là anh cấm đoán chuyện hợp lý, chỉ vì lo cho con. Cũng như thế, chị Huyền vì sao phải dối trá? Vì chị ấy bị cấm 1 chuyện hết sức vô lý, đó là làm tròn nghĩa vụ và trách nhiệm với đấng sinh thành ra mình và nuôi dưỡng mình lớn thế này.
Video đang HOT
Thử hỏi không có những bà ngoại, ông ngoại, liệu có những dâu hiền, vợ đảm cho các anh không? Tại sao các anh lại cho rằng, đàn bà đi lấy chồng thì phải toàn tâm toàn ý với nhà chồng, yêu thương, chăm sóc bố mẹ chồng, chồng? Còn các anh thì có quyền coi bố mẹ vợ như người dưng nước lã, có quyền đánh vợ?
Tôi thấy những người đàn ông đánh vợ, dù trong hoàn cảnh nào đều là những người vô cùng hèn mạt và bất tài. Vì họ không có đủ năng lực để khiến người vợ yêu và phục mình, tự nguyện chăm sóc cho mình và bố mẹ mình.
Đi làm dâu, người con gái đã vất vả, thiệt thòi. Bố mẹ người con gái cũng đã phải xa đứa con dứt ruột đẻ ra và nuôi lớn. Nếu bố mẹ chồng hiểu được điều đó mà động viên con trai con dâu đưa cháu về thăm hoặc nếu không thể (nhà xa, con nhỏ…) thì 2 vợ chồng thu xếp đến thăm cũng được. Tôi nghĩ người con dâu sẽ càng nể phục và kính trọng bố mẹ chồng. Tình cảm từ đó tự nảy sinh không cần phải nói.
“Tôi nghĩ chắc bạn lại len lén kể lể, nói xấu mẹ chồng với mẹ đẻ. Và bị bắt quả tang nên mới bị bố mẹ chồng khó chịu, cấm không cho gọi điện thoại phải không?”. Tôi thấy nhận định này của bạn quá là chủ quan và cảm tính.
Chả ai dại mà đi nói xấu bố mẹ chồng ngay trong nhà của ông bà. Nếu có, cũng phải ra chỗ khác mà nói. “Nhà có hai người già thì phải làm việc như lính hầu trong khi con dâu thì cứ chui vào 1 góc ôm điện thoại thủ thỉ”.
Tôi nghĩ những ngày nghỉ, con cháu ở nhà cũng là lúc ông bà được nghỉ ngơi, đi thăm họ hàng bạn bè, hay đơn giản chỉ là nằm nhà đọc báo xem ti vi. Nếu con cái ở nhà, mà ông bà vẫn phải trông cháu, cơm nước, dọn dẹp nhà cửa… thì hãy nên dùng từ “lính hầu”. Còn khi chúng tôi ra ngoài đi làm là chúng tôi kiếm tiền, cùng gánh vác với các ông chồng, chứ không phải đi chơi nên không thể nói người ở nhà nấu cơm là hầu được.
Thêm vào đó, chúng tôi cũng cần phải có những lúc nghỉ ngơi, cũng như gặp bạn bè, đi liên hoan dự tiệc, thế mới là cuộc sống của con người. Nếu không thể thăm hỏi trực tiếp thì gọi điện cũng là một cách quan tâm.
Ở đời mấy ai được may mắn là người hoàn hảo đâu anh? Thêm vào đó như anh nói “Khi mẹ đẻ nói to, các bạn nghĩ mẹ muốn tốt cho mình, muốn dạy dỗ mình. Còn khi mẹ chồng nói to, là con dâu, bạn lại nghĩ thầm rằng bà khó tính, hay so đo mọi việc…” thì anh có nghĩ rằng, cùng một 1 lỗi, nếu là con gái thì mẹ chồng coi nó nhỏ như con kiến. Nhưng nếu là con dâu thì lại to như con voi không? Thế nên là người vợ hiền, dâu đảm để không ai làm gì được tôi thấy khó lắm.
Anh nói chị em nên thế này, nên thế kia, thì anh phải xem xét lại chính mình khi nói nhé “Bạn cũng đừng kỳ vọng quá vào việc người khác có thể thay đổi để phù hợp với mình, trước hết hãy tự thay đổi bản thân để thích nghi”.
Mỗi con người là một cá thể độc lập, bản thân anh không thay đổi sao anh muốn người khác phải thay đổi? Tôi không bao giờ hi vọng thay đổi một người, mà tôi chỉ xem xét xem mình có thể sống chung với những điều đó hay không mà thôi.
“Trong lòng bạn không những chỉ có chồng bạn mà còn phải có cả mẹ chồng nữa. Bởi vì mẹ chồng của bạn có vui vẻ thì chồng của bạn sẽ vui vẻ theo. Có vậy chồng mới yêu thương vợ, gia đình mới được hạnh phúc”. Tôi hoàn toàn đồng ý với điều này, nhưng tôi nghĩ chưa đủ. Nếu bạn thêm vào một đoạn y như vậy với tất cả chữ “vợ” thay cho chữ “chồng” thì sẽ trọn vẹn hơn.
Điều cuối cùng tôi muốn nói với bạn, có thể không phải người phụ nữ nào cũng đủ dũng cảm để li hôn. Nhưng nếu là tôi, trong trường hợp này, tôi cũng sẽ chọn bố mẹ, chứ không bao giờ chấp nhận một người chồng ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến bản thân mình. Tôi chẳng cần một người chồng chỉ muốn vợ chăm chăm lo cho bố mẹ mình mà quên mất, vô tình hay cố tình lờ đi bố mẹ vợ.
Tôi có thể chịu đựng mọi thứ nhưng không thể chịu đựng được việc bố mẹ chồng coi thường thông gia, ngăn cản việc con dâu đưa cháu đến thăm ngoại.
Thân ái,
Theo VNE
Nỗi oan của chồng
Vợ ơi, thật sự một điều, thật sự vô cùng, đó là chồng bị oan rồi! Nỗi oan to đùng. Oan kinh khủng. Là oan Thị Kính vợ à, không phải oan Thị Màu như vợ chụp mũ cho chồng đâu!
Khi bắt đầu đọc lá thư này, chồng xin vợ một điều, đó là đừng có xé phứt đi khi chưa đọc hết nổi một dòng. Giống như khi mình nói chuyện với nhau ấy, chồng chưa nói được trọn vẹn một câu thì vợ đã bằng mọi cách chặn họng chồng, bù lu bù loa lên, bắn liên thanh không ngừng, cấm cho chồng chen vào từ nào. Rồi cuối cùng là vợ bỏ đi không ngoảnh lại, để mặc chồng với câu nói còn chưa thoát ra hết khỏi miệng.
Vợ ơi, thật sự một điều, thật sự vô cùng, đó là chồng bị oan rồi! Oan to đùng. Oan kinh khủng. Là oan Thị Kính vợ à, không phải oan Thị Màu như vợ chụp mũ cho chồng đâu!
Tự dưng hàng xóm nhà mình chuyển tới một cô nàng xa chồng do chồng cô ấy đi học tiến sĩ ở nước ngoài. Đó có phải là lỗi của chồng không hả vợ? Cô ấy có chân thì cô ấy chuyển đến, chồng nào có phải là tác nhân gây ra cái sự vụ ấy đâu. Thế mà ngay khi biết hoàn cảnh một mình vò võ của cô ấy, vợ về hậm hực, lườm nguýt chồng. Vợ bực mình, cằn nhằn, hạnh họe chồng đủ điều cứ như thể chồng mua nhà cho cô ấy ở đó vậy.
Vợ ơi, thật sự một điều, thật sự vô cùng, đó là chồng bị oan rồi! Nỗi oan to đùng. Oan kinh khủng (Ảnh minh họa)
Những ngày sau, ngày nào vợ cũng đánh phủ đầu và dằn mặt chồng: "Anh cứ liệu đấy, ngó nghiêng tí tởn là không yên với em đâu!". Khổ quá, vợ không nhắc thì chồng cũng nào dám. Trước khi liếc mắt nhìn cô ấy một cái xem hàng xóm nhà mình mặt mũi ngang dọc thế nào để gặp ngoài đường còn chào thì chồng sẽ xin phép vợ đàng hoàng, vợ cứ yên tâm! Chồng là chồng quá hiểu tính tình của vợ rồi mà!
Ấy thế mà chồng chẳng hiểu sao, loằng ngoằng thế nào mà vẫn bị vợ kết cho cái tội tày đình: lăng nhăng! Những khi vợ la toáng lên vào mặt chồng là: "Anh là đồ dâm dê, thấy gái là tít mắt vào!", chồng ấm ức lắm vợ ạ! Chồng thề là chồng nghe lời vợ dặn, đến cười với cô ấy còn không dám cười to huống chi là làm những việc tày đình như vợ nói.
Cái hôm chủ nhật, vợ đi mua sắm với bạn, khoán cho chồng ở nhà nấu cơm ấy. Khi chồng đang hăng hái băm băm chặt chặt thì cô ấy sang hỏi xin củ tỏi xào rau muống. Ừ thì hàng xóm ai nỡ keo kiệt một củ tỏi, nên chồng cũng chẳng suy nghĩ gì, cho cô ấy luôn. Còn cái chuyện vợ thắc mắc sao cô ấy lại ăn mặc ngắn trên hở dưới như thế thì chồng không biết đâu. Vợ đi hỏi cô ấy nhé!
Lại còn vì sao cô ấy cười tươi với chồng, nói ngưỡng mộ chồng là đàn ông mà đảm đang thì chồng cũng không biết nốt. Chồng có đi guốc trong bụng cô ấy đâu mà biết được cô ấy nghĩ gì. Lại còn chuyện chồng đã nghía ngắm vòng 1 hay cặp giò của cô ta chán chưa ấy hả? Cái vụ này thì thề có trời, chồng lúc ấy lo nơm nớp, chỉ sợ vợ về nhìn thấy cô ấy trong nhà mình lại bốc hỏa nên liên tục ngó ra cửa xem vợ về chưa. Còn tâm trí đâu mà ngắm cái gì nữa hả vợ!
Rồi lại đến cái hôm vợ đi trực đêm. Trước khi đi, nhìn thấy cô ấy đang tưới hoa ở cửa, vợ hằm hè, quát nạt bắt chồng khóa cửa ngay, cấm ló mặt ra khỏi cửa, kể cả cửa sổ. Chồng như dê con nghe lời dê mẹ, chốt chặt các loại cửa và cổng, tự nhủ phải đợi đúng vợ về gọi mới mở, đề phòng bị sói tấn công.
Nhưng ai mà ngờ được đúng tối đó, cô ấy bỗng lên cơn đau bụng, có khả năng rất cao là đau ruột thừa. Cô ấy chạy sang đập cửa nhà mình uỳnh uỳnh, kêu than ầm trời. Chồng ở trong nhà, nghe thấy tiếng cô ấy mà run như cầy sấy, chẳng được bình tĩnh như các chú dê non trong chuyện đâu. Chồng sợ lắm, mở cửa ra lại bỗng nhiên vợ về như hôm trước thì chồng có 10 cái miệng cũng không giải thích nổi. Một vụ hôm trước là chồng tởn tới già rồi.
Nhưng nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, cô ấy ở một mình, đêm hôm khuya khoắt lại bệnh tật bất ngờ, bần cùng mới phải sang cậy nhờ nhà ta. Mình lại làm ngơ thì có phải là nhẫn tâm quá phải không vợ! Nhất là chồng lại là ông xã của một cô bác sĩ yêu nghề. Vợ lúc nào chẳng bảo chồng, làm người thấy chết mà không cứu thì là bất nhân, làm bác sĩ lại càng phải quên mình vì người bệnh.
Thế là sau một hồi im re giả đò đã ngủ say, chồng lịch kịch mở cửa ra gặp cô ấy. Vừa sang nhà cô ấy, định đợi cô ấy lấy vài thứ đồ rồi gọi taxi vào viện thì bỗng dưng cô ấy ... hết đau. Chồng thở phào, nhẹ cả người. Nhưng cô lấy lại sợ sẽ còn đau tiếp nên giữ chồng ngồi lại, uống chén nước, tiện thể theo dõi nếu không còn đau nữa mới yên tâm được.
Chồng chẳng muốn tí nào đâu, nhưng nghĩ bụng, lát nữa về mà cô ấy lại đau thì vẫn phải chạy sang nên thôi thì cố ngồi đợi thêm tầm 15 phút cho đỡ phải chạy đi chạy lại. Mà nói thật với vợ, chồng như ngồi trên đống lửa, mông như mọc gai mặc dù ngồi uống trà nóng thơm đấy, nghe cô ấy cười nói đấy, nhìn cô ấy mặc mát mẻ đấy (cái chi tiết này là sau này vợ đay đi đay lại nên chồng mới nhớ chứ lúc ấy chồng không có ý niệm gì luôn). Chỉ mong nhanh nhanh qua từng phút để lấy cớ chuồn về.
Chồng khổ não lắm vợ ạ! Chỉ mong vợ cho một cơ hội để giãi bày mà khó như lên giời ấy (Ảnh minh họa)
Nhưng cái số của chồng đúng là số ruồi bâu vợ ạ. Cô ấy đau bụng hôm nào chả đau, lại trúng hôm vợ đi trực. Rồi vợ nhờ cô bạn trực hộ hôm nào không nhờ, lại đúng hôm cô hàng xóm bị đau bụng. Thế là điều kinh khủng khiếp nhất mà chồng sợ hãi tột đột đã xảy đến: Vợ về, bắt gặp đúng lúc chồng đang bên nhà cô ấy. Hai người ngồi nói chuyện thân mật, nhìn nhau tình chàng ý thiếp, cô ấy ngượng ngùng khi bị chồng soi những chỗ thiếu vải (nguyên văn lời vợ).
Giông tố nổi lên trong nhà mình. Cuộc đời chồng xuống dốc không phanh. Vợ sau khi ném vào mặt chồng một tràng dài dằng dặc những lời mắng mỏ, phỉ báng không thương tiếc thì bịt tai kín như bưng, không thèm nghe chồng nói lấy một lời. Một tuần rồi, vợ nhìn chồng như nhìn ... đống phân bốc mùi. Chồng tìm mọi cách cũng không khiến vợ lay động mảy may.
Chồng khổ não lắm vợ ạ! Chỉ mong vợ cho một cơ hội để giãi bày mà khó như lên giời ấy. Đến quan tòa phán tội còn cho phép bị cáo cơ hội bào chữa cơ mà! Vợ ơi, một lần thôi, hãy cho chồng được nói hết. Và thề với trời với đất, với thần phật các phương: chồng bị oan vợ à!
Theo VNE
Âm mưu của chồng từ chiếc quần lót đỏ Tôi bàng hoàng đau thắt cả tim. Trời ơi, suốt mấy tháng nay tôi đã bị mắc chứng phụ khoa do âm mưu thâm độc từ chiếc quần lót của chồng. Chỉ vì ghen mà anh đã hại vợ như vợ thế. Chào người đàn ông mang danh Xuân Bách và các độc giả của Afamily! Thật phiếm khi đem chuyện về chiếc...