Khi buồn em lại nhớ
Kể từ ngày ấy, ngày mà anh nhắn tin rằng mình nên dừng lại, em chưa ngày nào thôi không nghĩ tới anh. Kể từ ngày đó, mỗi lần có chuyện buồn em lại nhớ tới anh, cầm nhanh điện thoại và bấm số của anh …013, nhưng rồi em lại tắt đi.
Em lại kiếm tìm con bạn để kể lể, nhưng vẫn không như em kể với anh. Ngày hôm nay, em đi trên đường và lòng thấy nặng trĩu, em lại bấm số anh, rồi lại tắt đi. Em đi trên đường, em tìm kiếm anh, mong nhìn thấy anh nhưng lại sợ anh nhìn thấy em, em sợ anh biết em đang nhớ anh, em sợ anh biết em đang kiếm tìm anh, em sợ mình lại khóc…
Nhưng sao em muốn khóc quá, em muốn mình có thể dùng nước mắt để làm dịu nỗi nhớ anh, nhưng sao khó quá. Em vẫn nhớ câu hỏi của anh mỗi khi em nũng nịu: “cứ muốn là được à?” và sau đó anh vẫn chiều em, chở em đi lòng vòng để ngắm đường phố và ngắm người xuống phố. Nhưng giờ em muốn khóc, và em không làm được anh ơi Em biết giờ mình có quay lại với nhau thì cũng không thể như xưa, và cũng không thể làm mới được, tất cả đã qua, em đã chấp nhận, nhưng sao con tim em thì không hả anh? Em muốn quên anh thật nhanh để em không còn phải tìm kiếm hình ảnh ấy, em muốn quên anh thật nhanh để em không còn phải chịu đựng như thế này nữa…
Mọi người bảo em phải thay số điện thoại đi, em cũng đã định thay rồi, nhưng em lại sợ anh sẽ không gọi được cho em. Sao em lại sợ 1 điều mà không bao giờ xảy ra thế nhỉ? Nhưng rồi em vẫn dùng số cũ. Và anh giờ vẫn dùng số điện thoại ấy. Chỉ anh và em, mới biết 2 số điện thoại ấy đi liền với nhau như thế nào đúng không? Nếu anh đổi số điện thoại, thì em vẫn dùng số đấy anh nhé! Em đã giận anh nhiều lắm, cả hận nữa. Em cũng giận gia đình anh nhiều lắm, em đã không làm điều gì nhưng rồi vẫn phải chấp nhận những lời trách móc đầy cay nghiệt đó. Nhưng rồi còn lại là gì? Vẫn chỉ là tình yêu em dành cho anh, hơn cả sự gian dối phải không anh? Chàng cảnh sát ngày xưa của em ơi, anh hãy sống hạnh phúc nhé!
Theo Ngôi Sao
Chúng ta cần phải đối mặt
Nhiều lần em muốn nói để cả anh và em nhìn lại chính tình cảm của mình nhưng em không thể nào bộc bạch những điều làm em thấy nặng trĩu trong lòng.
Đến giờ thì em quá mệt mỏi rồi bởi có quá nhiều xảy ra trong cuộc sống của em mà em không dám chia sẻ với anh vì lo sợ chính mình sẻ điều không vui đến với anh khi em bước chân vào cuộc sống của anh.
Chắc anh vẫn nghĩ em là "người hùng" bởi chưa lần nào bên cạnh anh mà em thở dài mệt mỏi hay than vãn những phiền muộn trong lòng. Không phải vậy đâu anh! Những lúc buồn, không ngủ được, em cũng muốn nhắn tin chuyện trò, chia sẻ với anh lắm nhưng em lại nghĩ đến câu mà anh từng nói "anh không thích nhắn tin", vậy là em không muốn phiền đến anh nữa hay những lúc em hỏi anh "anh đang làm gì" để em chuyện trò thì anh lại nhắn lại cho em "anh đang chơi điện tử" những lúc đó dường như trong lòng em trống trãi vô cùng và em đành phải tự mình đối diện với mệt mỏi của mình mà thôi. Những lúc thấy anh chán chường với công việc của anh, em muốn chia sẻ nhưng anh lại tỏ ra đó là điều bình thường. Chính anh cũng không muốn chia sẻ cuộc sống của mình với em.
Quen anh đã hơn 1 năm rồi nhưng em vẫn chưa xác định được anh có yêu em không hay em đơn thuần chỉ là người bạn uống cà phê cùng anh để lấp đi những khoảng trống thời gian mỗi khi anh rãnh rỗi.
Dù thế nào thì lúc này em cũng muốn anh và em bắt đầu lại ngay lúc này, nếu nghĩ đến em thì hãy để em cảm nhận được em có một chỗ dựa tinh thần vững chắc, nếu trong lòng anh, em chỉ là người bạn thì anh cũng nên tạo cơ hội để anh gặp gỡ, tìm hiểu ngưòi con giá khác, em thành thật mong những điều tốt đẹp sẽ đến với cuộc sống của anh. Anh hãy sống cho chính mình, vì mình nhiều hơn, đừng để em và những người xung quanh lo lắng cho anh!
Theo Ngôi Sao
Buông tay để được mỉm cười Anh! Có lẽ sẽ chẳng bao giờ anh biết được tâm trạng của em lúc này.Em thực sự buồn và thất vọng nữa anh ạ. Có lẽ nào yêu một người lại khổ đau đến thế sao anh. Em thật ngốc nghếch và ngây thơ,em đã yêu anh thật nhiều để rồi giờ đây em hoàn toàn sụp đổ khi biết người anh...