Khát vọng đường về của người con gái lầm lỡ
Sau 7 năm dìm thân thể mình như món hàng, Linh ngộ ra, nếu tiếp tục dấn thân vào con đường sa đọa thì chính mình đã tự vứt bỏ tương lai. Có được suy nghĩ và động lực lớn, Linh quyết tâm đứng dậy làm lại cuộc đời.
Truân chuyên một kiếp má hồng
Tôi gặp Linh vào một buổi chiều tại Trung tâm Lao động – giáo dục số 2 (Ba Vì – Hà Nội). Đó là những ngày cuối cùng của Linh ở trung tâm, chỉ còn vài ngày nữa cô sẽ rời nơi đây trở về với cuộc sống đời thường. Một năm trôi qua vừa nhanh, vừa chậm nhưng cũng đủ để Linh thành một con người mới, có cuộc sống mới. Linh đang dọn dẹp lại căn phòng của mình, trên khuôn mặt còn vương vấn chút âu lo, nhưng vẫn tạo cho người đối diện biết cô đang hạnh phúc, niềm vui dù cố nén lại nhưng vẫn ngập tràn ánh mắt.
Nguyễn Thị Linh, SN 1989, quê ở huyện Vĩnh Lộc, tỉnh Thanh Hóa, là một cô nhi ngay từ khi mới lọt lòng, cha mẹ Linh mất trong vụ tai nạn đường thủy. Linh được người chú ruột nhận về nuôi dưỡng, tuổi thơ vất vả với những mất mát đau thương khiến Linh trưởng thành hơn đám bạn cùng trang lứa. Hoàn cảnh gia đình người chú khó khăn nên Linh đành phải dở dang con đường học hành. Năm 16 tuổi, Linh theo người họ hàng ra Hà Nội tìm việc, với ngoại hình xinh đẹp, lại khéo ăn nói, cô dễ dàng xin được công việc tiếp viên.
Làm “tiếp viên” được một thời gian thì Linh quen Thành, một khách hàng của quán. Sau một năm biết nhau, Linh quyết định nghỉ việc, dọn ra ngoài sống chung như vợ chồng với hắn. Nhưng cô gái không ngờ rằng, người mà Linh gọi là “chồng” ấy sẽ khiến cô phải chịu trăm nỗi đắng cay sau này.
Để có tiền trang trải cho cuộc sống “lứa đôi”, Linh chấp nhận làm nhiều công việc nặng nhọc, bốc hàng đêm ở chợ đầu mối, quét dọn chợ sau giờ tan phiên…, thậm chí để có tiền cho hắn chơi cá độ bóng đá cô phải vào BV bán máu. Còn người “chồng hờ” của Linh thực chất là một “cây tầm gửi” chuyên sống bám, hắn không chịu lao động, cũng chẳng đỡ đần cô được chuyện gì. Đã thế vì “căn bệnh” ghen tuông vô cớ, không ít lần hắn bạo hành Linh .
Video đang HOT
Cuộc sống vất vả, thiếu thốn khiến Linh từ một thiếu nữ trẻ trung, yêu đời trở thành người đàn bà sầu tư, khắc khổ. Nhiều người thương Linh, đã khuyên cô nên bỏ “cái nợ đời” ấy đi. Nhưng Linh như người bị trúng bùa, cứ lao đầu vào yêu bất chấp những đắng cay phải chịu.
Cuộc sống của Linh cứ thế trôi qua với những trận đòn roi vô cớ. Sống với nhau được 5 tháng thì Linh phát hiện mình đã có thai, mơ ước về cuộc sống mới đầy lạc quan lại nảy nở trong cô. Nhưng ước vọng nhỏ nhoi của Linh đã bị chính người “chồng hờ” tước bỏ khi đứa con còn trong trứng nước.
Mất con, Linh vật vã như một người điên, niềm tin vào cuộc sống lụi tàn. Có lẽ khi đã bị dồn vào bước đường cùng, con người ta thường có những suy nghĩ “tận diệt”. Mất đi hi vọng, niềm tin, cuộc sống của Linh tan vỡ, cô bắt đầu hận đời, hận người, hận số phận vốn mang lại quá nhiều tủi cực cay đắng với kiếp “hồng nhan bạc mệnh” như cô.
“Số phận đã mỉm cười với em”. Ảnh: Lê Hoàng
Những bước trượt… không phanh
Cú sốc đầu đời quá lớn khiến Linh không còn là chính mình. Linh trở nên bất cần, cô buông thả bản thân, chấp nhận làm “bồ nhí” của một gã cai thầu xây dựng. Hưởng thụ cuộc “già nhân ngãi, non vợ chồng” được 5 tháng thì bị vợ của gã phát hiện. Không còn chỗ dựa, Linh bắt đầu học cách kiếm tiền của một gái bán hoa chuyên nghiệp. Những ngày đầu không có mối, Linh phải phơi mặt ra đường vẫy khách, những vị khách của Linh bất kể lứa tuổi, thành phần, chỉ cần có tiền là Linh đều đáp ứng. Chính sự dễ dãi đấy mà dưới con mắt của đám “đồng nghiệp”, Linh là “gái bán hoa” hạng bét, giá bèo bọt. Sau 7 tháng làm “gái bán hoa” lề đường, Linh quen và chấp nhận làm “gái bao” của một đại gia trong ngành bất động sản. Có tiền, Linh học cách hưởng thụ, cô lao vào những cuộc chơi không có điểm dừng, bắt đầu học hút thuốc, đi bar nhảy nhót và chăm chút cho bản thân. Trong những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng ấy, Linh bị đám dân “bay” rủ rê “đập đá”. Gã tình nhân chỉ một tuần qua “thăm” Linh một lần, giải quyết nhu cầu và ném cho cô nắm tiền. Thừa tiền, thiếu tình, Linh điên cuồng lao vào cuộc chơi. Không chỉ “hút”, Linh chuyển sang “ke đá”, cảm giác mạnh hơn, “phê” hơn càng khiến Linh ngập sâu. Nhưng rồi cuộc vui nào cũng sẽ có điểm cán đích. Thị trường bất động sản đóng băng, chuyện làm ăn của “người tình” liên tục thua lỗ, hắn cũng bỏ rơi Linh. Không còn đại gia chu cấp, Linh lại “đầu quân” vào một đường dây gái gọi chuyên nghiệp. Để có tiền, Linh không chỉ đi khách theo sự điều động của “tú ông”, mà còn móc nối với đường dây gái gọi khác để “cày” thêm. Vốn xinh đẹp, Linh nhanh chóng nổi lên bởi cách “làm tiền” rất chuyên nghiệp của mình.
Đường về đã có… tương lai
Những tháng ngày sa chân vào chốn bùn đen, nhơ nhớp cũng có lúc tâm hồn chai sạn của Linh thức tỉnh. Nhiều lúc hối hận, Linh muốn vứt bỏ tất cả để quay về, mong người chú ruột tha thứ. Nhưng ý nghĩ ấy chỉ mới thoáng qua, thì những cơn nghiện lập tức ập đến hành hạ. Cứ thế, vòng xoáy của cuộc đời ma túy -mại dâm – bệnh tật biến Linh thành một tấm thân tàn tạ.
Linh còn nhớ rõ cái đêm bị bắt, sau khi tiếp khách xong thì mất sức, Linh đành phải nhờ đến “ke đá trợ lực” để tiếp lượt khách tiếp theo. Đang “hành sự” thì bất ngờ cửa khách sạn mở toang, Linh nghe rõ tiếng nói của lực lượng CA. Bị bắt và đưa vào trung tâm lao động xã hội để phục hồi nhân phẩm, hàng đêm đối diện với bức tường lạnh lẽo, Linh thấy nuối tiếc những gì đã mất. Linh không dám gọi điện về báo tin cho người thân, ai hỏi cô cũng chỉ lắc đầu nói mình là cô nhi. Những ngày cải tạo tại trung tâm, Linh bị hành hạ bởi cơn thèm thuốc, cô như bị điên, la hét, cào cấu, đập phá, thậm chí lao đầu vào tường định tự tử. Các cán bộ ở trung tâm thương cảm với hoàn cảnh của Linh nên họ không chỉ giúp Linh cai nghiện mà còn dành thời gian tâm sự, khuyên bảo Linh trở về con đường thiện. Nhờ sự chân thành của các cán bộ mà tâm hồn vốn đã chai sạn của Linh đã tìm thấy sự ấm áp tình người. Linh kể: Nhiều khi ngồi nấu cơm, nhìn làn khói bay trong gió chiều, cô nhớ thắt ruột hình ảnh quê hương. Không biết người chú ruột còn giận Linh không, và mọi người sẽ nghĩ gì khi biết cô sa ngã thế này. Câu hỏi cứ trăn trở, dằn vặt khiến Linh không đủ can đảm đối mặt với những người thân của mình.
Thế rồi như định mệnh, trong những ngày cải tạo ở trung tâm, Linh gặp được người đàn ông đã làm thay đổi cuộc đời cô. Anh đến với Linh bởi sự cảm thông sâu sắc, anh là em trai của một chị bạn cùng phòng trong trung tâm, hiểu rõ hoàn cảnh éo le của Linh, anh càng thương cô hơn. Vượt qua mặc cảm, dư luận, anh đấu tranh bảo vệ tình yêu với cô gái một thời lầm lạc. Lúc đầu do mặc cảm, Linh không dám đối mặt với hạnh phúc bất ngờ có được, thế nhưng trong sâu thẳm trái tim người con gái, khát khao về một mái ấm hạnh phúc mãnh liệt hơn bao giờ hết.
23 tuổi, sau 7 năm truân chuyên, Linh đã tìm lại được mục đích sống. Đường về tuy còn gian nan nhưng Linh có niềm tin, bởi bên cô còn có người đồng hành tin cậy. Đối với Linh, tấm chân tình ấy nặng gấp vạn lần so với những xấp tiền dày nhơ nhớp trước đây Linh kiếm được.
Theo PLXH
Đánh mất tương lai vì sĩ diện với "kiều nữ" gội đầu
Ngồi cúi mặt trên hàng ghế dành cho bị cáo, thi thoảng Ngô Hoàng Nam nhìn xuống phía dưới tìm người yêu rồi lặng lẽ thở dài. Với những bị cáo như Nam, quãng thời gian chờ Toà nghị án bao giờ cũng thật dài, đầy lo âu và căng thẳng. Nam trải lòng kể lại ngày định mệnh "gây án vì tình"...
Quốc lộ 60 (thuộc Tp. Mỹ Tho) và Tỉnh lộ 870 (huyện Châu Thành, Tiền Giang), nơi "chôn nhau cắt rốn" của Nam không chỉ nổi tiếng vì sự trù phú mà còn là "điểm dừng chân" của nhiều thanh niên các vùng lân cận bởi có nhiều "làng" gội đầu thư giãn. "Làng" nằm dọc theo các con lộ và tồn tại nhiều năm qua với hàng chục quán, mỗi quán có vài cô gái trẻ chuyên phục vụ nam giới gội đầu cùng một số trò tiêu khiển khác. Trong vô số những cô gái trẻ đó, Nam đặc biệt có cảm tình với một cô thợ xinh đẹp tên Ngọc Yến (18 tuổi, ngụ Lộc Thuận, Bình Đại, Bến Tre) làm ở tiệm gội đầu Ngọc Nga (nằm trên Tỉnh lộ 870, ấp Bình Tạo, xã Bình Đức, huyện Châu Thành, Tiền Giang). Chính vì sĩ diện với cô "kiều nữ" gội đầu mà Nam đã nổi máu côn đồ, rượt "tình địch" chạy bán sống bán chết cả cây số.
"Tình địch" mà Nam kể trong câu chuyện là Nguyễn Thanh (ngụ xã Trung An, Tp. Mỹ Tho). Thanh không phải là tay vừa vì đang bị Công an truy nã về hành vi trộm cắp tài sản. Nghe đồn quán Ngọc Nga có lắm người đẹp, Thanh không ngại thân phận đang bị tầm nã, lặn lội tìm đến tận nơi để làm quen với Ngọc Yến. Khi đến quán, Thanh kêu Ngọc Yến ra nói chuyện nhưng không được "người đẹp" chấp nhận. Bức xúc vì không lọt được vào mắt xanh của Yến, Thanh giở trò Chí Phèo, đứng chửi bới và rút dao hăm dọa rồi hầm hầm bỏ đi. Đêm đó, Nam cũng đến quán Ngọc Nga thăm Ngọc Yến. Hai người cùng hẹn hò sau khi Yến làm xong việc sẽ cùng Nam đi xuống Tp. Mỹ Tho dạo mát. Hẹn xong, Nam đi qua bên kia đường đối diện với quán Ngọc Nga đứng chờ.
Vừa bước sang đường, Nam gặp hanh cũng đang đứng chơi. Biết Nam vừa từ quán Ngọc Nga ra, Thanh vặn hỏi: "Mày quen con nhỏ Yến trong quán đó hả?". Nam kể lại: Thanh vừa nói vừa rút một vật gì đó giống dao ra hù dọa sẽ "xử" đẹp em! Lúc này máu "yêng hùng" trong người trào lên, phần vì bức xúc, phần vì sĩ diện muốn chứng tỏ "đẳng cấp" với người yêu nên em liền nhặt đá dưới đường chọi lại Thanh". Thanh bỏ chạy, Nam liền rượt theo chừng 800m thì đuổi kịp. Lúc này cả hai đều thấm mệt nhưng để chứng tỏ là tay anh chị và muốn dạy cho Thanh một bài học, Nam rút con dao Thái Lan vừa mua lúc chiều đâm nhiều nhát vào lưng Thanh. Dù đối phương đã gục ngã nằm ngửa dưới đất nhưng với bản chất côn đồ, Nam quyết không tha mà bồi thêm nhiều nhát vào ngực và bụng. Được quần chúng phát hiện kịp thời nhưng Thanh đã tử vong trước khi đưa đi cấp cứu do vết thương quá nặng gây thủng phổi, thủng tim, mất máu cấp...
Nam kể lại: Sau này điều tra viên cho em biết, Nguyễn Thanh là một tay trộm cắp chuyên nghiệp. Khi tiến hành khám nghiệm hiện trường, khám nghiệm tử thi, các cán bộ đã phát hiện trong túi quần Thanh có 3 dụng cụ chuyên dùng để tháo mở xe hai bánh. Em cũng nghĩ Thanh không có dao, y chỉ dùng dụng cụ tháo mở xe để hù dọa em. Vì Thanh cũng là một đối tượng trốn lệnh truy nã, nếu có dao chắc chắn không thể buông xuôi cho em dễ dàng ra tay sát hại. Nam nghẹn giọng: "Bây giờ em mới thấm thía sự ân hận, việc chẳng đáng gì mà em nổi máu du côn. Từ ngày vào trại giam, em bặt tin Ngọc Yến, chắc là cô ấy sẽ tránh xa một tên tội phạm như em". Những lời tự sự của Nam bị gián đoạn vì tiếng chuông báo hiệu HĐXX vào tuyên án đã vang lên. Bước chân xiêu vẹo và những giọt nước mắt ân hận của Nam khi bị áp giải lên xe bịt bùng. Tuy nhiên, vẫn còn thời gian để bị cáo cải tạo tốt và làm lại cuộc đời...
Theo Báo Công Lý
Ám ảnh bởi phim "ngoài luồng", bốn gã trai đánh mất tương lai Phạm nhân Đỗ Văn Quyền (21 tuổi, ở xã Xuân Quang, huyện Tam Nông, tỉnh Phú Thọ) đang thụ án tại Trại giam Quyết Tiến (tỉnh Tuyên Quang) kể lại câu chuyện quá khứ của mình với ân hận và cả nước mắt. Từ một gã trai lành tính, nhút nhát, bỗng chốc Quyền biến thành kẻ đồi bại, hại đời một thôn...