Kết hôn nhanh sau một tháng, tôi phải trả giá vì muốn “dằn mặt” bạn trai cũ
Do không tìm hiểu kỹ, đám cưới quá nhanh chóng của tôi dẫn đến bi kịch ở thời điểm hiện tại. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi về quê làm việc. Nhờ sớm có công việc ổn định, tôi được khá nhiều anh tán tỉnh.
Tuy vậy, tôi khá kỹ tính. Với tôi, tiêu chí đầu tiên đặt ra là kinh tế của bạn trai và gia đình phải ổn định. Tôi muốn cuộc sống sau này không quá khó khăn hay bận tâm đến tiền bạc.
Tôi nhận lời tỏ tình của một chàng trai làm công việc kinh doanh với gia đình. Anh không học đại học nhưng về mặt tiền bạc lại dư dả. Tôi cảm nhận được sự chân thành ở anh và hoàn cảnh gia đình phù hợp với tiêu chí đã được đặt ra.
Tôi cảm thấy hối hận và dường như đang phải “trả giá” vì sự bồng bột của bản thân (Ảnh minh họa: Sina).
Sau một thời gian hẹn hò, tôi được anh đưa về nhà giới thiệu với gia đình. Bố mẹ anh tỏ ra cởi mở và hiền lành. Buổi ra mắt của chúng tôi thành công hơn mong đợi.
Tuy nhiên, đó chỉ là vẻ bên ngoài. Sau khi nghe tôi giới thiệu về gia đình, bố mẹ anh cho rằng, hoàn cảnh không “môn đăng hộ đối”. Vì vậy, bố mẹ bạn trai cho phép yêu đương, còn chuyện hôn nhân sẽ phải cân nhắc.
Tôi rất buồn khi biết suy nghĩ của gia đình bạn trai nhưng vẫn nuôi hy vọng thời gian sẽ giúp hai bác mở lòng hơn. Anh an ủi tôi, chuyện cưới xin quan trọng là tình cảm của hai đứa, gia đình chỉ là một phần.
Sau một năm yêu nhau, bạn trai nói chuyện cưới xin với bố mẹ nhưng gia đình kiên quyết phản đối. Nguyên nhân là do gia đình tôi không khá giả. Khi tôi đến nhà, hai bác không còn niềm nở, thay vào đó là thái độ coi thường và gương mặt lạnh lùng.
Tôi hiểu, có lẽ chuyện tình cảm sẽ khó đi đến cái kết hạnh phúc nên chủ động chia tay. Bạn trai níu kéo song tôi không muốn tiếp tục để đối mặt với cảnh con dâu bị coi thường trong tương lai.
Video đang HOT
Trước khi chia tay bạn trai, có một anh chàng khác tán tỉnh tôi. Tôi muốn tổ chức đám cưới thật nhanh để quên đi chuyện tình đã qua.
Với suy nghĩ đó, sau một tháng quen nhau, chúng tôi quyết định kết hôn. Tôi hạnh phúc bước lên xe hoa mà không ngờ, đó chỉ là sự khởi đầu của những tháng ngày đau khổ.
Sau khi cưới, chồng tôi vẫn chăm chỉ làm việc, vui vẻ với vợ con. Thế nhưng, mọi chuyện bắt đầu từ lúc tôi mang bầu bé thứ hai.
Anh không còn coi gia đình là tổ ấm. Anh vướng vào tin đồn cặp kè với nhiều cô gái khác. Vợ chồng mang tiếng sống với nhau nhưng tiền chi tiêu đều do tôi lo liệu. Tôi cáng đáng các công việc trong nhà, nuôi cả hai đứa con cùng bố của chúng.
Có những tháng anh đưa cho tôi 1-2 triệu đồng để mua bỉm cho con. Số tiền đó quá ít so với hàng trăm khoản chi tiêu trong nhà. Ngoài ra, chồng luôn kêu ca hết tiền. Tôi cố gắng vun vén vì hai đứa con, không muốn gia đình tan vỡ lúc các bé còn quá nhỏ.
Tôi càng tận tâm vì gia đình, anh càng cho thấy là người vô trách nhiệm. Anh không quan tâm, hỏi han tôi bất cứ điều gì, chỉ xem nhà là nơi tá túc qua đêm.
Khi tin đồn anh có mối quan hệ bên ngoài lan rộng, tôi đã theo dõi để bắt quả tang. Thay vì đánh ghen, tôi chỉ yêu cầu anh về nhà nói chuyện. Anh không chối cãi và lên tiếng thừa nhận đã chán cuộc sống gia đình.
Tôi không bao giờ tỏ ra đau khổ trước mặt chồng nhưng khóc thầm mỗi đêm khi nhận ra đã sai lầm bước vào cuộc hôn nhân hiện tại. Có lẽ, tôi đang phải “trả giá” cho suy nghĩ bồng bột sau khi chia tay bạn trai cũ.
Sau mọi tranh cãi, chúng tôi đang nộp đơn ra tòa để tiến tới ly hôn. Tôi cần sự giải thoát cho bản thân, dù trong lòng hối hận nhiều hơn là đau khổ. Cái kết hôm nay do bản thân gây ra, hối hận cũng đã muộn màng.
Thú cưng trong nhà đồng loạt bị bệnh, tôi sững sờ khi phát hiện hành vi lén lút của chị chồng
Đây không chỉ là công việc kinh doanh của vợ chồng tôi mà còn là những con vật vô tội, vì sao chị chồng lại có thể có hành động dã man đến như vậy?
Chỉ trong vòng có một tháng trời, tôi và chồng tiều tụy hẳn đi, Nhìn anh đang cố gắng bóp gel dinh dưỡng cho bé cún Bưởi mặc cho nó quay đầu không tiếp nhận mà tôi vừa thương chồng vừa xót xa cho con vật bé bỏng yếu đuối.
Chồng tôi là một bác sĩ thú y, còn tôi thì học dược ra. Chúng tôi quen nhau từ thuở còn đi học, ra trường tiếp tục tìm hiểu nhau và tiến đến hôn nhân. Tôi học dược vì thời điểm đó chẳng biết thi vào ngành nghề nào, đây là do bố mẹ lựa chọn cho. Tôi cũng nghe theo vì nghĩ rằng nếu đã không có định hướng riêng cho mình thì cứ nghe theo lời người lớn có kinh nghiệm, còn hơn là lông ba lông bông rồi lại chẳng đâu vào đâu.
Khác với tôi, anh từ bé đã có tình yêu với động vật nên luôn có mục tiêu rõ ràng là bằng mọi giá phải học để trở thành một bác sĩ thú y.
Lấy nhau xong, tôi định mở một hiệu thuốc nhưng sau khi bàn bạc với chồng, chúng tôi thống nhất mở một địa điểm vừa bán đồ cho thú cưng vừa khám chữa bệnh cho chúng. Khi ý tưởng ấy của anh được đưa ra thì tôi nhanh chóng đồng ý. Vậy là cơ sở chăm sóc thú cưng đầu tiên của chúng tôi đi vào vận hành, tôi quản lý việc buôn bán sản phẩm như đồ ăn, thức uống, vật dụng cho thú cưng, còn anh phụ trách việc thăm khám chữa bệnh cho chúng theo đúng chuyên môn anh đã dày công học tập.
Việc làm ăn của chúng tôi diễn ra rất tốt đẹp, sau đó hai đứa có mở thêm một vài chi nhánh nữa cả ở trong thành phố và ở ngoại thành. Cơ sở ở ngoại thành vì có diện tích rộng rãi nên chồng tôi còn cưu mang thêm một vài bé cún, bé mèo bị chủ bỏ rơi.
Công việc càng phát triển tốt thì việc chúng tôi phải thuê thêm người là chuyện không thể tránh khỏi, anh cũng thuê chính hậu bối của mình, tạo công ăn việc làm cho các em. Còn hai vợ chồng tôi chủ yếu vẫn làm việc ở cơ sở chính, cũng là cơ sở đầu tiên của chúng tôi.
Dạo gần đây, chị của anh mới ly hôn với chồng nên quay trở về nhà ở với ông bà nội. Khổ nỗi chị không hợp ông bà nên mới ở được với nhau mấy buổi đã cãi vã ầm ĩ. Mẹ chồng tôi có tuổi rồi không chịu được kích động, mới lời qua tiếng lại với con gái một chút đã phải nhập viện rồi.
Bàn tới bàn lui, tôi chủ động nói với chồng rằng đằng nào chị cũng đang không có công ăn việc làm nên để chị đến phụ việc ở cơ sở ngoại thành rồi ở đó trông nom cho mình luôn. Tôi không thể ngờ được đây là quyết định khiến tôi phải hối hận rất nhiều.
Sau khi chị chuyển đến ở đó một thời gian, không biết vì nguyên nhân gì mà cậu em đang là bác sĩ thú y chính ở đó bỗng nhiên xin nghỉ việc. Mặc dù cậu ấy nói rằng nghỉ vì lý do cá nhân nhưng tôi cứ có cảm giác mọi việc không đơn giản như vậy.
Sau đó chỉ một tuần, chị giúp việc theo giờ ở cơ sở ấy cũng xin nghỉ việc, nhưng lần này chị xin nghỉ trong nước mắt và kể với vợ chồng chúng tôi rằng chị Hồng - chị chồng tôi đã nói những câu xúc phạm khiến chị ấy không thể tiếp tục làm nữa dù rằng rất muốn gắn bó với vợ chồng tôi.
Tôi và chồng ngay lập tức đi đến đó và nói chuyện với chị. Chị cho rằng tại mình không khéo ăn khéo nói chứ chẳng có ý gì. Chẳng thể nói gì hơn nên vợ chồng tôi chỉ căn dặn chị chú ý hơn mà thôi.
Nhưng điều kinh hoàng cũng bắt đầu diễn ra sau buổi hôm đó. Toàn bộ những chú cún, bé mèo gồm gần 30 bé đang được vợ chồng chúng tôi cưu mang bỗng nhiên lăn đùng ra bị bệnh. Chúng bị chung một hiện tượng là nôn mửa, suy kiệt, những dấu hiệu của ngộ độc.
Vợ chồng tôi tức tốc cùng hai bác sĩ thú y khác chạy về để cứu chữa cho các bé, thế nhưng sau chuỗi ngày dài, chúng tôi cũng đành bất lực nhìn hơn 10 bé cún ra đi trong đau đớn. Những bé còn lại tuy vẫn còn sống nhưng đều rất yếu ớt.
Ban đầu, chúng tôi lu bu việc nên nghĩ có thể tại chúng ăn phải cái gì nên bị bệnh nhưng càng về sau khi bình tĩnh hơn, tôi lại cảm thấy chuyện này rất bất bình thường. Vì vậy tôi đã mở camera trong nhà để xem xét sự việc.
Chiếc camera này chúng tôi lắp đặt từ lâu nhưng gần như không xem lần nào. Ngay cả những người từng làm việc tại đây cũng không hề biết sự tồn tại của nó, bao gồm cả chị chồng tôi.
Sự thật hiển hiện qua camera khiến chúng tôi sững sờ. Chính chị Hồng là người cố tình trộn tạp chất mà tôi xin phép được giấu tên vào đồ ăn của đàn chó mèo. Có đầy đủ bằng chứng, chị không thể cãi nhưng cũng mặt dày nói rằng nuôi lắm làm gì, kêu nhiều đau đầu nên làm thế cho chúng khỏi kêu!
Tôi choáng váng không thể tin nổi hành động của chị càng không thể ngờ chị vẫn thản nhiên như thể mình chẳng có làm ra lỗi lầm gì hết...
Liền sau đó, chồng tôi yêu cầu chị dọn ra khỏi cơ sở. Chị chửi bới ầm ĩ, la lối với làng xóm rằng chúng tôi đuổi chị đi, chúng tôi là lũ em mất dạy... và còn rất nhiều câu nói nhục mạ khác.
Thế nhưng với tôi và chồng, lúc này lời nói của chị chẳng hề lọt vào tai. Việc của chúng tôi là cố gắng cứu chữa cho những bé cún, bé mèo còn lại.
Còn tôi, đến giờ vẫn tự trách mình đã không cảnh giác để rồi xảy ra chuyện đau lòng như vậy...
Không biết chọn ai làm bạn trai, tôi giả bị bệnh nan y và cái kết bất ngờ Đứng trước 2 chàng trai ưu tú, tôi bối rối không biết chọn ai. Cuối cùng tôi phải dùng "khổ nhục kế" để tìm bạn đời. Gần 1 năm nay, tôi có 2 chàng trai theo đuổi, đó là anh đồng nghiệp tên Giang và người hàng xóm tên Trường. Mỗi người có 1 thế mạnh khác nhau nên tôi chưa biết chọn...