- Việt Giải Trí - https://vietgiaitri.com -

Kẻ thứ 3 trong cuộc tình này!

On 11/09/2016 @ 10:13 AM In Góc tâm tình

Nói là khinh bỉ tình yêu của tôi sao? Có biết là vì cái tình yêu khiến người khác coi thường đó tôi đã phải ích kỉ như thế nào, thậm chí là với cả bản thân tôi, có biết là tôi đã vì nó mà đau khổ dằn vặt và tội lỗi đến nhường nào? Thì ra là hận tôi đến như thế đó, hận đến mức chỉ muốn ngày từng ngày dày vò tôi bằng chính tình yêu tôi trân trọng nhất. Càng hận càng yêu?

Đêm Giáng sinh 18 tuổi...

Tôi chỉ đứng im và lặng lẽ nhìn.

-Chúng ta chia tay đi!

Huyền vô tình buông ra câu nói đó với Khánh, rất vô tình, rất vô cảm, không một chút tiếc thương cứ như là đã chuẩn bị nó từ lâu và có thể nói ra bất cứ lúc nào. Là Huyền quá mạnh mẽ, có thể bình tĩnh mà nói ra câu chia li hay bởi từ lâu một tiểu thư lắm tình nhiều tiền như Huyền đã không còn coi trọng tình yêu là số một để mà đặt Khánh lên là nhất? Người khác đều có thể nhận ra con người của Huyền nhưng Khánh thì lại không. Thế nên bây giờ người con trai là Khánh mới chỉ biết đứng bất động với nguyên một tư thế đó trước lời chia tay của người yêu.

-Không cần nghe giải thích? Em thiếu tin tưởng anh đến vậy sao?

-Đừng cố giải thích thêm, em không muốn nghe, nhìn là đủ rồi.

Ánh mắt sắc lạnh đó nhìn toi, khiến tôi sợ hãi. Là một kẻ giở trò bỉ ổi để chia rẽ người ta mà tôi lại sợ hãi sao? Thật nực cười! Nhưng đó là cảm giác của tôi, có chút sợ hãi, chút nhục nhã lại chút đau đớn, lại thêm chút hi vọng và chút gì đó của niềm vui. Tâm trạng tôi rối bời thực sự.

Huyền bước qua tôi, như tình đẩy tôi ngã, tôi sau đó cũng chỉ hướng ánh nhìn theo vừa hận vừa ghét vừa đáng thương cho cô ấy. Nhưng tôi tự nhủ đó là điều cô gái đó đáng phải nhận, tôi hoàn toàn không có lỗi gì trong việc này cả. Không phải là Khánh thì cũng là những người con trai mù quáng khác bị cái vỏ bọc tiểu thư của Huyền làm cho đau khổ. Việc tôi làm lúc này thực chất là giải thoát sớm hơn cho Khánh mà thôi, hoàn toàn không phải là tội lỗi, đâu có gì là sai trái?

Kẻ thứ 3 trong cuộc tình này! - Hình 1

Ảnh minh họa

Tôi quay sang Khánh. Tôi biết hiện giờ anh ấy hận tôi, ghét tôi, ánh mắt gay gắt đó dành cho tôi cũng là điều dễ hiểu. Tuy nhiên liệu anh ấy có biết tôi làm tất cả chỉ vì muốn tốt cho anh ấy, muốn anh ấy nhìn ra con người thật không tốt đẹp của Huyền, muốn anh ấy được giải thoát, làm tất cả cũng là vì tôi... yêu anh ấy? Tất nhiên, anh ấy không thể hiểu. Biểu hiện căm phẫn trước mặt tôi kia đã cho thấy rõ câu trả lời.

Đó chính là Giáng sinh tồi tệ nhất trong đời mà tôi không bao giờ có thể quên...

Bốn năm sau: 22 tuổi.

Đã khuya thế này rồi thiệt tình là tôi không muốn ra ngoài, vừa lạnh, vừa lắm thứ để mà lo sợ... Nhưng chết nỗi số trời nó trớ trêu, con bạn cùng phòng lại có "người nhà đến thăm", trong nhà lại hết "đồ thiết đãi" thế là chỉ còn cách bắt tôi đêm hôm mò ra ngoài mua. Tiệm tạp hóa lại không có gần, đi xe thì lại bất tiện, đành đi bộ.

Buổi tối khuya, khu tôi sống lại ít nhà để đèn đường, khoảng tối khoảng sáng mơ hồ cũng đã tạo một cảm giác kinh hãi ớn tận tủy sống. Tôi đi khá nhanh, toàn thân co lại, vừa vì lạnh, vừa vì dè chừng xung quanh. Đi nhanh đi nhanh, rồi về.

-Áaaaa!!!

Tôi giật nảy mình hét lên khi có tiếng xe máy rồ ga phóng xẹt ngang, tốc độ cứ như ánh sáng, chẳng khác nào bóng ma, dọa tôi chết khiếp. Quả đó sát thêm chút nữa thì tiêu. _ Hoàn hồn, tôi lại nhận ra kẻ đó như cố tình chơi tôi khi tiếng cười của hắn từ phía xa vọng lại, khốn nạn, giờ thì tôi chuyển qua bực mình. Trước mặt có cái vỏ lon, tiện chân tôi đá một cái phăng, âm thanh lóc cóc từ một con ngõ nhỏ gần đó vang lên giữa thanh vắng.

Tôi tính đi qua tiếp tục công việc dở dang lại chợt thấy không đành lòng, đáng lí ra phải dục nó vô thùng rác mới phải, tôi vốn là con người của môi trường cơ mà. -_- Đứng một hồi phân vân Thảo tôi cuối cùng cũng quyết định đi vào con ngõ kia lượm lại cái vỏ lon cho vô thùng rác.

Cúi xuống lượm vỏ lon tôi mới nhận ra có một thứ âm thanh gì đó nghe ghê gớm lắm. Thận trọng, chậm rãi đứng lên, tôi đồng thời hướng ánh mắt tìm vị trí phát ra thứ âm thanh càng nghe càng thấy ớn kia. Lập tức đập vào mắt tôi là hình ảnh một nam một nữ đang thân mật gần gũi chỉ thiếu chút không gian lãng mạn ấm cúng nữa thôi là có thể thoát li tất cả. Vừa ngượng vừa hãi, tôi nuốt nước bọt quay vội đi, rón rén bước. Phải lượn cho người ta chút trong lành đi chứ!

-Đứng lại!

Á, cái gì vậy??? _ Giọng tên con trai phách lối ra lệnh giữa không gian tĩnh mịch trở nên nặng trịch đầy thúc áp khiến tôi buộc lòng dừng chân ngay tắp lự, giữ nguyên tư thế lom khom chẳng khác nào một tên trộm. -__-

-Quay lại!

Vẫn là giọng điệu hách dịch đó. Gì chứ? Ra lệnh như tôi là tù binh vậy??? Sao tôi phải làm theo chứ? Tôi đứng thẳng người ngay ngắn, đoan trang trịnh trọng tiến về con đường phía trước mặt, kiên quyết không có ý quay lưng. Tôi tự thấy mình không có phận sự phải làm theo "lệnh" của anh đâu!

-Là Thảo phải không?

Lần hai tôi đứng chựng lại, song lần này không phải bị ép buộc mà vì tôi tự nguyện, thấy tò mò. Sao biết tên tôi? Mà giờ mới thấy cái giọng nói kia có chút quen tuy vẫn có chút lạ lẫm. Tôi vội quay lại...

Tên con trai đã buông cô gái bên cạnh ra, thì thầm gì đó rồi vẫy tay tạm biệt. Cô gái đi khuất. Sự chú ý giờ chuyển qua tôi. _ Cái tò mò chết tiệt đã khiến tôi đứng chờ tên đó nãy giờ cứ như chờ tới lượt mình được đón tiếp vậy. sao tôi lại tò mò???>"


Article printed from Việt Giải Trí: https://vietgiaitri.com

URL to article: https://vietgiaitri.com/ke-thu-3-trong-cuoc-tinh-nay-20160911i2599051/

Copyright © vietgiaitri.com - All rights reserved.