Hộp bơ lạc trong bếp tố cáo bí mật động trời của chàng con rể quý hóa
Kể từ ngày con cái thành gia lập thất rồi các cháu nội ngoại ra đời, lớn lên ngoan ngoãn học giỏi thì tôi những tưởng cuộc đời mình dù có vất vả một chút xíu thời trẻ nhưng ít nhất đến trung vận cũng hái được quả ngọt.
Vợ chồng tôi sinh được 1 trai, 1 gái, nếp tẻ đều đủ cả. Dù không phải tầng lớp thượng lưu trong xã hội nhưng chí ít chúng tôi cũng có của ăn của để và luôn sẵn sàng tích lũy để con cái được hưởng những điều tốt đẹp nhất. Vợ chồng tôi được cái có cùng quan điểm sống, mình chịu thiệt thòi một chút không sao, miễn là con cái được bằng bạn bằng bè.
Chúng tôi giữ vững tinh thần đó mà nuôi dạy con cái, thế nên cả hai đứa chúng nó đến tuổi xây dựng gia đình riêng, đứa nào tôi cũng tặng cho một số vốn kha khá để chúng nó tự tin mà bước vào đời. Cứ thử nghĩ mà xem, giờ những đứa trẻ sinh ra và lớn lên trong các gia đình khá giả, giàu có, chúng đã sinh ra từ vạch đích rồi thì ít nhất mình cũng không nên để con mình cách quá xa cái vạch xuất phát chứ!
Ông trời cũng thương xót vợ chồng tôi hay sao mà được cậu con rể và cô con dâu đâu vào đấy. Nhất là cô con dâu của tôi, tôi chẳng chê trách gì con bé hết. Chỉ không vừa ý mỗi cái là nó chăm chỉ quá, đã lo việc nước rồi lại còn đảm cả việc nhà, tôi không thích thể. Cứ cái gì cũng biết làm thì chỉ vất vả thôi, thằng con trai của tôi nó lại ỷ lại thì vứt!
Nhưng nói chung thì tôi không phải quá bận tâm đến vợ chồng thằng út nhiều lắm, hai đứa chúng nó rất biết cách cân bằng cuộc sống hôn nhân gia đình, tôi là mẹ đẻ ra chúng nó mà, hạnh phúc hay có bất kỳ biến động gì tôi chỉ cần liếc mắt cái là nhận ra ngay.
Còn nói về cô con gái lớn thì có lẽ vì vợ chồng nó ở riêng nên tôi cũng không biết gì nhiều, cộng thêm cái tính tôi thì thương con thật nhưng luôn tôn trọng cuộc sống riêng tư của chúng nó. Trừ khi có chuyện gì quá bất thường thì đừng nên giấu bố mẹ mà thôi. Không phải tôi muốn can thiệp nhưng chí ít là cùng người lớn trong nhà ngồi xuống bàn bạc sẽ có thể đưa ra được quyết định đúng đắn nhất mà.
Dạo gần đây, tôi thấy con gái tôi có chút mệt mỏi, hay về nhà ngoại hơn. Mà thường thì bỗng nhiên con gái lớn lấy chồng tự nhiên hở tí lại về nhà ngoại thì nghe chừng cũng không bình thường cho lắm. Thế nhưng tôi quyết định không hỏi han mà để cho con gái chủ động nói thì vẫn hơn.
Căn nhà mà hai vợ chồng con gái tôi đang ở vốn dĩ là nhà của tôi, vẫn đang đứng tên sổ đỏ là vợ chồng tôi, nhưng thay vì cho người lạ thuê, chúng nó lấy nhau, tôi bảo cứ dọn vào đấy mà ở, coi như để trông nhà cho bố mẹ. Mà cũng là để hai đứa chúng nó giảm bớt gánh nặng kinh tế.
Video đang HOT
Bữa nọ, con gái tôi phải mổ ruột thừa cấp cứu bất chợt, đứa cháu ngoại lại đi trại hè cùng hợp đến tuần sau mới về, chồng nó thì gọi kiểu gì cũng không liên lạc được. Nó bắt máy gọi điện cho bố là chồng tôi huy động cả nhà chạy vội vàng đưa con bé vào viện.
Mổ xong xuôi hết rồi, con bé được chuyển về phòng hồi sức cấp cứu rồi mà vẫn không tài nào gọi được chồng nó về. Lúc đó nói thật là tôi điên lắm, chắc mẩm đợi con gái khỏe mạnh xong phải gọi con rể ra nói chuyện đàng hoàng. Dù có chuyện gì trên đời thì gia đình vẫn phải được ưu tiên hàng đầu chứ.
Mãi đến ngày hôm sau thì chồng nó mới về, nhưng cũng chỉ ở được với vợ một chút rồi lại có ai gọi điện nên vội vàng đi luôn. Với trực giác của một người phụ nữ, tôi bắt đầu thấy có điểm không bình thường.
Con gái tôi nằm viện thêm 4 ngày thì được bác sĩ cho về nhà. Đương nhiên về đến nhà thì tôi vẫn không yên tâm mà con dâu con trai tôi cũng bảo mẹ sang đó trông chị cho đến khi khỏe mạnh hẳn rồi hãy về.
Bữa đó, tôi tranh thủ dọn dẹp nhà cửa cho vợ chồng con gái. Mọi thứ đều bình thường cho đến khi tôi nhìn thấy hộp bơ lạc trong tủ đã bị vơi đi mất một nửa.
Nhìn vết dĩa quệt trong lọ bơ lạc, tôi khẳng định trong nhà đã có người lạ vào.
Vì sao tôi dám khẳng định như vậy?
Thứ nhất, đây là hộp bơ lạc tôi mua rồi đưa cho cháu ngoại cách đây một tuần vào tối muộn, để mang theo vào trại hè, ngay sáng hôm sau cháu tôi đã đi và để quên hộp bơ lạc ở nhà nên không thể là cháu ngoại tôi ăn được.
Thứ hai, con gái tôi đã nhập viện mổ ruột thừa và nằm trong viện tổng cộng là 6 ngày, đến hôm qua mới về thì nó ăn vào lúc nào được?
Thứ ba, người cuối cùng có thể ra vào nhà cửa chỉ còn là con rể của tôi, người sẽ không bao giờ ăn bơ lạc vì bị dị ứng đường hô hấp nặng.
Tôi quyết định, gọi cậu con rể chất vấn nhưng thật không ngờ mới nói được vài câu cậu ta đã tái mặt và nhận hết mọi tội lỗi.
Thì ra trong lúc con gái tôi đau đớn nằm trên bàn mổ, cậu con rể quý hóa của tôi đã mang người tình về nhà để vui vẻ với nhau. Cũng khá khen cho cả anh cả ả, trong khi con gái tôi đau đớn trên bàn mổ thì lại dám đưa nhau về nhà để mèo mả gà đồng!
Cô ả kia không biết nghĩ cái gì mà đã đi vụng trộm với chồng người khác rồi còn thản nhiên mở tủ nhà người ta ra mà bóc hộp bơ lạc ăn vụng?
Tôi bây giờ không thể bỏ qua chuyện này, nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách gì để giải quyết đúng nhất vì con gái tôi mới ốm dậy, sợ rằng tinh thần không được tốt cho lắm.
Tôi thật sự hối hận khi cho anh trai 1 tỷ
Nếu biết trước có ngày này, tôi sẽ gửi tiền ngân hàng và chỉ cho anh trai rút lãi để chi tiêu hằng ngày.
Nhà có hai anh em, tôi thì lấy được chồng giàu có sống ở thành phố. Còn anh trai đã có gia đình và đang sống ở quê. Tôi là phận gái không thể phụng dưỡng bố mẹ khi về già. Thế nên việc chăm sóc bố mẹ là do vợ chồng anh tôi lo lắng hết.
Có một lần tôi về quê chơi, mẹ bảo vợ chồng anh tôi đối xử rất tốt với bà. Anh chị làm việc vất vả nhiều năm nay mà cái nghèo mãi đeo đuổi. Mẹ bảo tôi có điều kiện thế cũng nên quan tâm đến anh chị một chút. Mẹ muốn tôi giúp anh chị khá giả hơn.
Lời nói của mẹ làm tôi nghĩ rất nhiều. Tôi bàn bạc với chồng và cuối cùng đã mời anh trai ra quản lý cửa hàng cho chúng tôi. Hàng tháng tôi trả lương cho anh ấy cao gấp 3 lần so với những người làm trước đó.
Thế nhưng mới làm được 2 tháng, anh tôi nói nhớ vợ con, không quen với cuộc sống ồn ào đô thị. Vợ chồng tôi đã khuyên can anh ấy đủ lời nhưng cuối cùng vẫn không giữ được chân anh.
Năm vừa rồi, vợ chồng tôi bán được mảnh đất giá 15 tỷ. Mấy năm nay anh trai sức khỏe yếu, chỉ ở nhà chăm sóc mẹ tôi, việc đồng áng do chị dâu làm hết. Tôi không muốn bản thân sống trong giàu có còn anh trai thì nghèo khó. Sau đó, tôi đã mua một ngôi nhà mặt tiền ở quê ngoại và đầu tư cho anh trai 1 tỷ để mở cửa hàng bách hóa ở đó.
Cửa hàng của anh tôi lớn nhất trong khu chợ đó và có nhiều mặt hàng phong phú. Tôi nghĩ rằng anh chị sẽ buôn bán tốt nên không để ý nữa, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Tuần vừa rồi, mẹ gọi điện báo tin anh chị kinh doanh bị vỡ nợ, hiện đang nợ người ta 500 triệu. Mẹ bảo số nợ đó là rất lớn có làm cả đời cũng không trả nổi, còn với tôi chẳng đáng là gì. Mẹ muốn tôi giúp anh chị vượt qua khó khăn.
Ngay hôm sau, tôi đã về quê để xem xét tình hình. Qua vài người hàng xóm xung quanh, tôi biết là anh chị bán hàng buổi làm buổi nghỉ, sáng 10h mở cửa, tối 7h đã đóng, thế nên mất hết khách hàng. Anh tôi bị nợ nần là do dính đến đầu tư trên mạng.
Tôi thật sự hối hận khi chưa hiểu rõ về con người của anh trai đã giao cho một số tiền lớn để kinh doanh. Lời chẳng thấy đâu mà bây giờ lại quàng thêm khoản nợ. Tôi thật sự không biết có nên tiếp tục giúp anh ấy nữa không?
Có 3 cửa ải hôn nhân, nếu cùng nhau vượt qua được sẽ hạnh phúc dài lâu Chẳng có cuộc hôn nhân nào dễ dàng cả nhưng cái chính là bạn nên cùng nhau vượt qua sóng gió, hướng đến một mục tiêu chung. Có một hiện tượng thực tế rằng dù ban đầu tình yêu có lãng mạn đến đâu nhưng khi bước vào hôn nhân, mối quan hệ cũng sẽ bị những nhu cầu thiết yếu, chuyện vụn...