Hối hận vì bỏ rơi con đi bước nữa
Bất hạnh với cuộc hôn nhân thứ 2 càng khiến tôi dằn vặt và nhớ con da diết.
Bây giờ tôi muốn đón con về ở cùng nhưng lại sợ con hận tôi trước đây đã bỏ rơi con để đi lấy chồng.
Ngày ấy, khi về ra mắt gia đình người yêu, bố mẹ anh rất ưng ý và yêu quý tôi. Ông bà nói với anh rằng tôi là một cô gái tốt, chăm chỉ và khéo léo. Nhưng chỉ sau lần nghe ông thầy bói nói tôi và anh không hợp tuổi, lấy nhau về sẽ gặp tai họa, gia đình anh đã phản đối quyết liệt. Đau đớn, đã có những lúc tưởng chừng như không thể vượt qua nhưng khi ấy anh luôn bên cạnh, an ủi và động viên tôi.
Nước chảy đá cũng phải mòn, một phần vì đã quý mến tôi từ trước, một phần nữa là sự quyết tâm của anh, cuối cùng bố mẹ anh đành phải nhượng bộ. Đám cưới của chúng tôi diễn ra trong sự chúc phúc của người thân và bạn bè.
Những ngày tháng bình yên, hạnh phúc cứ thế trôi qua. Hơn 4 năm, cu Bi được 2 tuổi, bố mẹ chồng tôi dường như đã quên hết ‘tai họa’ mà thầy bói nói, yêu thương, quý mến tôi như một người con trong nhà. Nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang. Buổi chiều định mệnh đó, khi chồng tôi trên đường đi đám cưới một người bạn trở về, anh bị va chạm mạnh với chiếc ô tô đi ngược chiều. Tai nạn kinh hoàng ấy đã cướp đi mạng sống của anh, biến tôi trở thành người vợ góa chồng còn cu Bi trở thành một đứa trẻ mồ côi cha.
Đau đớn đến xé lòng, tôi khóc cạn khô dòng nước mắt nhưng cũng chẳng thể mang anh quay trở về. Nỗi đau mất chồng chưa dứt, tôi lại phải gánh thêm một nỗi đau khác khi gia đình nhà chồng nhìn tôi với ánh mắt thù hằn. Họ cho rằng chính tôi hại con trai họ, lời thầy bói ngày nào giờ đây đã linh nghiệm. Họ nói giá như ngày ấy chúng tôi không cố tình đến với nhau thì chắc có lẽ chồng tôi đã không gặp phải tai họa này.
Video đang HOT
Tôi nhớ ánh mắt, nhớ nụ cười của con đến da diết (Hình minh họa)
Nghe những lời ấy quá nhiều khiến tôi cũng bắt đầu có suy nghĩ lỗi là do mình, vì mình mà chồng mới ra nông nỗi như vậy. Từ đó, tôi sống trong lầm lũi, lẳng lặng chăm sóc cha mẹ chồng và đứa con thơ dại. Đã nhiều lần ông bà bóng gió xa xôi rằng tôi không nên sinh sống trong nhà này nữa, nhưng vì con, vì muốn được bên cạnh con tôi chấp nhận tất cả sự dằn hắt, tủi nhục.
Thời gian thấm thoát trôi đi, cuộc sống của tôi vẫn bình lặng như vậy nếu như không có cái ngày mà người ấy xuất hiện. Người ấy chính là một đồng nghiệp nam mới chuyển về công ty tôi làm việc. Anh chuyên bên công nghệ thông tin và được xếp vào cùng nhóm dự án với tôi. Như bình thường ngoài công việc ra tôi chẳng quan tâm đến bất kỳ một ai cũng như những câu chuyện ‘hành lang’ của mọi người. Với tôi, anh chỉ là đồng nghiệp không hơn không kém.
Tuy nhiên, những thể hiện khác lạ của tôi lại khiến anh chú ý. Qua dò hỏi những người cùng cơ quan anh biết về hoàn cảnh của tôi. Từ đó anh thường xuyên để ý, quan tâm và giúp đỡ tôi nhiều hơn. Dù vậy tôi luôn lảng tránh và kìm nén không cho phép mình xao động, bởi tôi biết rằng mình không có quyền được hưởng cái hạnh phúc ấy.
Một tuần sau đó không thấy anh đến công ty, trong lòng tôi có cảm giác thật trống vắng. Đã mấy lần định nhấc máy lên gọi cho anh nhưng rồi lại thôi. Trưa hôm ấy, mấy anh chị em làm cùng dự án đưa ra ý kiến đến nhà thăm anh. Nghe nói mấy ngày hôm nay anh bị ốm khá nặng.
Và cũng ngày hôm đó tôi mới biết một sự thật, vợ chồng anh đã li hôn cách đây gần 4 năm với lý do muôn thuở ‘không hợp nhau’. Một mình anh ốm nằm đó, cứ chiều chiều sau khi cô cháu gái ở gần đó đi học về lại ghé qua nấu cháo và mua thuốc cho anh. Nhìn thấy cảnh anh một thân một mình ốm đau, tôi bỗng thấy thương anh vô hạn. Mở rộng lòng mình tôi chia sẻ mọi chuyện với anh.
Thời gian trôi qua chúng tôi ngày càng hiểu và trân trọng nhau hơn. Tình cảm nảy nở dần theo năm tháng. Khi ấy người đàn bà trong tôi bắt đầu trỗi dậy, khao khát được quan tâm, được yêu thương. Lần đầu tiên sau hơn 3 năm chồng mất, tôi cảm thấy mình được tái sinh.
Chúng tôi quyết định sẽ đến với nhau, nguyện sẽ bên nhau, nương tựa và yêu thương nhau trọn đời. Bố mẹ chồng tôi không hề ngăn cản, trái lại còn ủng hộ tôi nhiệt tình, chỉ có điều yêu cầu ông bà đưa ra là muốn giữ lại cu Bi. Ông bà nêu ra rất nhiều lý do hợp tình hợp lý và anh cũng vậy, anh khuyên tôi nên để cu Bi lại cho ông bà chăm sóc, làm niềm vui lúc tuổi già. Chẳng hiểu khi ấy ma xui quỷ khiến thế nào tôi đã chấp nhận, chấp nhận một điều mà người đời thường trách móc: “Trời mưa bong bóng phập phồng, mẹ đi lấy chồng con ở với ai”…
Vậy là tôi theo anh về sống chung dưới một mái nhà. Cuộc sống của chúng tôi tuy giản dị nhưng rất đầm ấm và vui vẻ. Một thời gian sau anh cùng với người bạn hùn vốn làm ăn, thành lập công ty xuất nhập khẩu. Vận may tìm tới, công việc của anh tiến triển thuận lợi nhờ thế mà cuộc sống của chúng tôi trở nên sung túc hơn. Nhưng kể từ đó, anh thường xuyên đi sớm về muộn và hay đi công tác xa nhà. Mỗi lần về muộn người anh lại nồng nặc mùi bia rượu. Tôi đã nhiều lần góp ý nhưng không có kết quả. Vợ chồng bắt đầu nảy sinh nhiều mâu thuẫn và bất đồng quan điểm. Những trận cãi vã diễn ra thường xuyên hơn. Những lúc ấy tôi cảm thấy chán nản thực sự, tôi bỗng nhớ cuộc sống bình lặng khi xưa, nhớ con trai da diết…
Cuộc sống nặng nề cũng chẳng thể kéo dài được lâu. Đỉnh điểm là khi tôi phát hiện anh nhắn tin tình tứ với những cô gái khác. Cái gì đến rồi cũng phải đến và chúng tôi li hôn. Tôi chuyển đi một nơi khác sinh sống, còn anh vẫn ở trong ngôi nhà mà vốn dĩ nó là của anh. Giờ đây một mình ngồi trong căn phòng nhỏ tôi bỗng ước ao giá như có con trai bên cạnh, 2 mẹ con sẽ chơi cùng với nhau thật vui vẻ. Ánh mắt ngây thơ, nụ cười trong sáng của con khiến tôi nhớ đến quặn lòng. Tôi rất muốn đón con về sống cùng mình nhưng tôi chẳng còn mặt mũi nào nữa. Chính tôi đã bỏ con ở lại để đi lấy chồng cơ mà. Tôi sợ ánh mắt xa lánh của cu Bi, sợ mỗi khi tôi giơ tay ra đón nhưng bé lại chạy đến ôm chặt lấy bà nội. Chắc cu Bi ghét mẹ lắm. Giờ đây tôi chẳng còn biết mình phải làm sao!
Theo Eva
Mẹ chỉ muốn em lấy chồng gần nhà
Mẹ nghe nhà anh ở tận miền Trung đã gạt đi ngay lập tức. Mẹ muốn em tìm hiểu những người ở gần nhà, tử tế.
Em quen anh được hơn 3 năm khi lên Sài Gòn học và anh vào Sài Gòn làm. Quê em ở tận cùng của miền Nam đất nước, còn anh ở miền Trung xa xôi. Trong thời gian quen nhau chúng em xác định rõ tình cảm, sẽ tiến tới hôn nhân, cả hai đều đặt niềm tin vào đối phương. Hai đứa hiểu và chia sẻ với nhau mọi thứ, dù đôi lúc có xảy ra mâu thuẫn nhưng vẫn biết không thể sống thiếu nhau. Em trao cho anh tất cả vì nghĩ anh sẽ là người sống với em đến hết cuộc đời này.
Chưa bao giờ anh để em lo lắng hay bất an vì mọi thứ đều dành cho em, dù có bao nhiêu cô gái hơn em về tiền tài, nhan sắc anh cũng không màng tới vì khi yêu, anh chỉ muốn dành hết tình cảm cho một người. Em đã tốt nghiệp và đang học thêm Anh văn, chưa có công việc ổn định ở Sài Gòn. Tháng trước về nhà đột nhiên mẹ muốn em bắt đầu tìm hiểu ai đó vì đã học xong, con gái để lâu mất duyên mất sắc.
Em không nói với gia đình chuyện quen anh vì bố mẹ khi cho em lên Sài Gòn học không muốn em quen ai để tập trung vào việc học, em quen ai bố mẹ sẽ bắt về quê ngay. Bố mẹ rất khắt khe cũng vì sợ em hư hỏng, 22 tuổi đầu có bạn tới nhà chở đi chơi cũng phải xin, đồng ý mới được đi. Nhưng tình yêu mà, đâu phải ai cũng có may mắn gặp được người mình yêu và yêu mình nên em đã lén lút quen anh sau lưng ba mẹ. Em biết mình có lỗi, dù sao cũng đâu phải em ăn chơi hư hỏng, em và anh quen nhau một cách nghiêm túc và thật lòng.
Mẹ muốn em quen ai phải dẫn về cho xem mặt, tính cách thế nào mới được quen. Em dự định cuối tháng sẽ dẫn anh về. Anh hiền lành, tử tế, có công việc ổn định, đồng ý theo đạo của em, chịu về quê em nếu em muốn lập nghiệp ở quê nhà. Chỉ có điều em lo nhà anh ở xa và gia đình không khá giả, anh còn phải phụng dưỡng bố mẹ, em biết lấy anh sẽ phải gánh gồng nhưng nghĩ mình có thể làm được vì có anh.
Em gọi điện có ý với mẹ để báo ngày dẫn anh về thăm nhà, mẹ nghe nhà anh ở tận miền Trung đã gạt đi ngay lập tức. Dù anh có được như thế nào mẹ cũng không quan tâm. Mẹ nói không muốn em khổ, gia đình người ta ở xa mình biết thế nào mà dám gả con. Gả con đi là mất con luôn, mẹ không muốn. Còn biết bao nhiêu người ở gần nhà tử tế muốn quen em, mẹ không thể nhìn em chịu khổ được. Mặc dù em đã phân bua rằng anh sẽ về quê cùng nếu em muốn, mẹ nhất định không đồng ý. Em biết mẹ thương em, từng lời mẹ nói ra nghe rất nhẹ nhàng và lại có sức thuyết phục.
Điều em thấy khó khăn ở đây là không biết làm cách nào để thuyết phục được mẹ, mẹ nghĩ em chỉ mới biết chứ chưa yêu anh. Mẹ lo cho em tất cả mọi thứ và hy vọng về em rất nhiều. Nếu bây giờ em cứ cố chống đối, chắc mẹ sẽ rất đau khổ vì em. Anh chị của em rất nghe lời mẹ, bây giờ gia đình hạnh phúc, kinh tế ổn định vì được mẹ dẫn dắt, lo toan. Mẹ không phải người độc đoán nhưng em chẳng có lý lẽ gì để chối được với mẹ. Bây giờ thực sự em không biết phải làm thế nào? Mong anh chị cho em lời khuyên! Xin cảm ơn anh chị đã lắng nghe tâm sự của em.
Theo VNE
Đàn ông tiếp cận tôi chỉ vì sex Người chưa vợ cũng như có vợ, lớn tuổi hay kém tuổi chỉ chăm chăm vào "sex" khi làm bạn với tôi. Tôi sinh ra và sống ở Hà Nội, ăn chay trường từ nhỏ do sợ thịt cá. Học xong lớp 12, tôi học tiếp trung cấp và chơi thân với một cô bạn cùng lớp rất xinh tên Hoa. Vì bạn...