Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi!
Anh đến bên em thật nhanh và nhẹ nhàng rồi cũng lướt qua em thật vội vã.
Anh đã nói sẽ mãi mãi yêu em. Em đã không tin điều đó. Nhưng sao em cứ mãi bị ám ảnh bởi câu nói của anh. Phải chăng là do khi mất anh rồi, em mới nhận ra là em đã yêu anh quá nhiều?
Đêm nay, lại một đêm buồn nữa mà em phải đối diện, càng buồn hơn nữa khi ngoài trời đang mưa. Dường như ông trời đang muốn thử thách sức chịu đựng của em sao anh à? Những lúc thế này, em muốn cầm điện thoại lên mà nhắn tin cho anh. Anh đang làm gì thế nhỉ? Có nhớ em không? Em đang ngồi ngắm mưa rơi và nhớ về anh đây này. Ôi! Làm sao bây giờ? Nhớ anh quá! Nhớ muốn điên lên rồi, đồ đáng ghét. Em ghét anh! Giá mà em có thể làm được điều đó. Tình yêu là gì vậy anh nhỉ? Tại sao người ta lại hạnh phúc tột đỉnh khi sống trong tình yêu để rồi khi tình yêu mất đi người ta lại phải gặm nhấm nỗi đau khổ tột cùng như vậy?
Anh đã từng nói với em, hạnh phúc nhất là khi con người ta yêu và được yêu, là khi chúng ta được sống trong tình yêu. Anh đã nói đúng! Nhưng tại sao anh lại không nói cho em biết khi tình yêu đi qua, người ta lại đau khổ như thế này.
Giá như anh đừng nói yêu em mãi mãi thì có lẽ em sẽ không bị ám ảnh như thế này (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Anh đã nói rằng sẽ mãi mãi yêu em! Em đã không tin hay chính bởi vì em sợ phải tin điều đó. Em sợ lắm cái ngày, ngày mà như hôm nay, anh đã bước đi để lại em một mình với những kí ức về anh, về tình yêu của chúng ta. Anh đến bên em thật nhanh và nhẹ nhàng rồi cũng lướt qua em thật vội vã giống như một cơn gió. Khi anh ở bên thật hạnh phúc nhưng em có một linh cảm xấu rằng em sẽ mất anh vì vậy em đã tự dặn mình không được yêu anh quá nhiều. Em phải kìm nén những cảm xúc thật của mình. Nhớ anh nhưng không nói, yêu anh nhưng không nói, cứ thể hiện sự thờ ơ, lạnh lùng khi ở bên anh. Anh nói em vô cảm nhưng anh đâu biết rằng nội tâm em đang có cuộc chiến tranh ngầm mạnh mẽ giữa lí trí và tình cảm. Và có lẽ lí trí đã thắng. Chính em là người đã nói lời chia tay. Anh biết khó khăn như thế nào không? Em đã nói một cách cương quyết, nhưng thật ra nội tâm em rất yếu mềm.
Giá như lúc đó anh níu em lại, giá như lúc đó anh nói anh không muốn mất em, thì có lẽ mọi chuyện vẫn tốt đẹp như vốn dĩ của nó. Từ lúc nói ra câu nói quyết định đó em không hề khóc dù chỉ là một giọt. Do em mạnh mẽ, em giỏi che giấu cảm xúc hay bởi những cảm xúc của em đã chết theo tình yêu của chúng ta. Em ước gì mình có thể khóc thật to một lần để rồi sau đó quên anh đi. Em đã thử nhiều cách, kể cả việc xem những video cảm động nhất để cố tìm lại những giọt nước mắt của một con bé mít ướt ngày nào, nhưng tất cả đều vô ích. Em chỉ có thể cười, nhưng dường như nụ cười cũng đang phản bội em anh à. Em phải làm sao bây giờ hả anh? Giá như anh đừng nói yêu em mãi mãi thì có lẽ em sẽ không bị ám ảnh như thế này. Tất cả em sẽ cho vào quá khứ, sẽ giấu thật kĩ để không ai có thể mang nó ra nữa. Em sẽ quên anh – người em yêu. Em sẽ sống thật tốt, thật tốt anh à. Anh cũng thế nhé! Và nếu như em không kìm nén được, cho em nhớ anh một chút thôi anh nhé. Em cũng sẽ không để anh biết đâu. Yêu anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nắng vẫn hồng
Dưới sân trường đầy nắng, nàng e lệ nhận lá thư tỏ tình của cậu bạn cùng lớp, chàng "hiệp sỹ" đã sửa giúp nàng chiếc xe "khốn khổ", giở chứng bất ngờ giữa lúc ông trời điềm nhiên thả lửa.
Đứa mơ mộng như nàng đã vô cùng cảm kích hành động nghĩa hiệp ấy, để rồi tự tô vẽ cho mình một mối tình học trò thật đẹp, thật lãng mạn... Nhưng dường như nó mang nhiều cảm tính.
Nàng đã không kiểm soát được chính mình, để rồi cuối năm lớp 12 nàng có thai, gia đình làm đám cưới thật nhỏ gọn, hôm đó nàng đã khóc rất nhiều. Con thuyền mang nặng sách vở, cùng bao hoài bão đã không thể cập được bến bờ thành công...
Thi xong tốt nghiệp cấp ba, vài tháng sau nàng sinh con, ai cũng tiếc cho nàng. Vợ bỏ dở đèn sách đã đành, chồng nàng cũng chẳng màng chuyện đó, anh mải chơi, theo ông anh họ đi làm lơ xe cho khỏi nhức óc với những kiến thức khô cứng.
Con bé đầy năm, nàng sôi sục ý chí quay lại đi học. Tranh thủ con ngủ, nàng giở sách vở ra ôn, nhà chồng không cấm cản cũng chẳng ủng hộ, còn bố mẹ nàng thì nhiệt tình khích lệ.
Bước vào cánh cổng trường đại học, mừng vui xen lẫn nhiều nỗi niềm khó tả, nàng dặn mình cố không được lãng phí thời gian, gắng "cày cuốc" đi làm thêm, song vẫn cần đảm bảo kiến thức trên lớp, để được lĩnh học bổng, không nhờ vả gia đình nhiều và còn phải dành tiền mua quà cho con nó mừng. Cuối tuần, bất kể mưa to hay nắng đổ nàng vẫn phóng chiếc xe máy cà tàng về quê.
Trễ mất ba năm so với chúng bạn song nhìn nàng rất trẻ trung, những bộn bề vì con mọn, vì gánh nặng vật chất đã không làm mất đi vẻ hiền ngoan vẫn vương trên gương mặt thanh tú.
Trong lớp không ai biết nàng đã có chồng, nói có con càng chẳng ai tin. Một người xinh xắn lại học giỏi và giao tiếp ân cần như thế đương nhiên khá nhiều anh để ý nhưng nàng thờ ơ, "kiêu" với tất thảy bọn họ khiến đám con gái ghen tị và bọn con trai ít khi dám trò chuyện
Chỉ có Khiêm là hay lặng im nhìn nàng với con mắt và nụ cười dễ thương đến lạ, nàng bối rối với đôi mắt có hàng mi đen rợp ấy. Khiêm kém nàng hai tuổi, nhà gã không giàu nhưng cũng không phải quá vất vả tìm kế sinh nhai.
Gã rất thông minh và khá nhiệt tình với bạn bè, gã đã vô tư giúp nàng rất nhiều trong việc giải quyết đám bài tập với các tài liệu cần tra cứu hàng giờ ở thư viện. Cứ áng tầm nào nàng từ quê lên, gã lại "ngồi đồng" ngoài sân bóng chuyền trước phòng nàng, để chờ. Nhớ đến gã, nàng bất chợt mỉm cười và thấy hơi ấm lòng.
Từ những cử chỉ quan tâm ấy, dần dà nàng cảm nhận được hình như chưa bao giờ con tim rung động dữ dội và lòng thổn thức mãnh liệt nhường ấy. Bao lần nàng gục xuống tự hỏi phải chăng đó mới là tình yêu? Khiêm mang đến cho nàng cảm giác được nâng niu, chia sẻ, đó là người hiểu biết và luôn biết cách làm người đối diện nhận ra điều đó.
Chồng nàng vẫn mang mặc cảm tự ti của kẻ t học, nên đôi khi nói những lời khiến nàng đau. Anh còn mải chơi quá, hôm về thăm nhà lại nghe mẹ nàng kể chuyện chồng mới sang vay tiền, tưởng có việc gì hóa ra để mua con gà chọi mang đi đấu đá cho vui.
Nàng cúi mặt cố che tiếng thở dài. Nàng không xấu hổ, vì đó là lựa chọn của mình, tránh chẳng được, nàng chỉ nhớ đến con bé con. Mỗi lần nó tung tăng bên sân nhà như những đốm nắng, nhìn thấy mẹ đôi mắt vụt sáng lao đến ôm chầm lấy, là nàng biết mình còn nợ con nhiều lắm. Quá khứ không thể nào thay đổi được, chỉ có cách sửa sang cho nó tốt đẹp hơn lên thôi và nàng đang cố hết sức.
Nàng cho Khiêm xem ảnh con gái, tâm sự tất cả và khuyên gã đừng quan tâm nhiều đến mình nữa. Cả hai ngồi im lặng rất lâu, nàng đang đứng dậy thì bỗng nghe Khiêm nói rành rọt: "Anh sẽ vẫn luôn bên em".
Lời thật "sến" đó có lẽ được thốt ra do một phút bốc đồng, thiếu suy nghĩ vậy mà, nước mắt chảy vào trong đã khiến tim nàng như tan ra vì xúc động, bàn chân rệu rã muốn khuỵu xuống, nàng muốn khóc, muốn cười, nhưng rồi vẫn quay người bước đi lòng thầm nghĩ: "Sẽ đến ngày ta nhận ra, sự chia ly mới là lưu niệm đẹp hơn cả và ngày mai, nắng vẫn hồng bên sân".
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đằng sau bóng tối Chị bước dần từng bước, từng bước khó nhọc. Con đường mà mọi người bình thường chỉ mất chưa đầy năm phút đi qua thì chị phải bỏ ra gần tiếng đồng hồ. Nhìn bước chân của mọi người, bất giác nước mắt chị trào ra "sao ông trời lại bắt tội chị như vậy!". Chị mới bước qua tuổi 40 được ít...