Hai ông thông gia cãi nhau vì chiếc phong bì nhét vội trong lễ ăn hỏi
Bố em vốn nóng tính , bố chồng tương lai của em cũng chẳng vừa nên lễ ăn hỏi của chúng em đã bị phá hủy một cách không thương tiếc .
Hiện em và chồng sắp cưới đang rất lo lắng nhưng không biết phải giải quyết thế nào.
Em và bạn trai học cùng nhau ở trường trung cấp. Ra trường không xin được việc đúng chuyên ngành, chúng em đi làm công nhân ở Hà Nội. Thu nhập hai đứa được khoảng 18 triệu/tháng.
Chúng em dự định kết hôn cuối năm ngoái nhưng bà nội của anh ốm nặng rồi qua đời. Hơn nữa, qua tìm hiểu, bố mẹ em biết gia đình anh khá phức tạp.
Anh trai của anh từng đi tù 2 năm. Bố mẹ anh nhiều lần đánh nhau đến mức dân làng và cả công an phải can thiệp…
Bố mẹ đã can ngăn em, sợ sau này em khổ. Tuy nhiên, sau khi nghe em thuyết phục và tiếp xúc thấy anh hiền lành, chăm chỉ bố mẹ đã đồng ý cho hai đứa làm đám cưới.
Chủ nhật tuần trước là lễ ăn hỏi của chúng em.
Trước đó, khi bàn về việc ăn hỏi, bố mẹ em yêu cầu nhà trai phải mang đến 5 hoặc 7 tráp lễ, một phong bì tiền (lễ đen).
Khoản tiền bỏ phong bì, bố mẹ em không nói rõ là bao nhiêu, để nhà trai tự sắp xếp. Tuy nhiên, khi dẫn lễ tới, nhà trai đã bỏ qua khoản phong bì.
Phong tục ở quê em lại khá quan trọng chuyện này. Trong ngày lễ ăn hỏi, những người có vai vế trong họ nhà gái sẽ ngồi kiểm đếm từng lễ vật do nhà trai mang tới.
Nếu đã đúng theo yêu cầu của nhà gái , chú rể tương lai mới được vào gặp cô dâu và nhà trai mới được chọn ngày giờ tốt để tổ chức đám cưới.
Khi kiểm tra thấy thiếu phong bì, các bậc cao tuổi lên tiếng thắc mắc.
Bố bạn trai em nói rằng, bây giờ việc quan trọng là các cháu yêu thương, cùng nhau xây dựng hạnh phúc. Những tục lệ đã cũ thì nên bỏ qua kẻo ảnh hưởng hạnh phúc của các con các cháu.
Ông trưởng họ nhà em nghe vậy càng không hài lòng. Trước họ hàng hai bên, ông bảo, nếu bố mẹ em cảm thấy việc ăn hỏi chỉ cần tổ chức qua loa để các cháu nhanh chóng được đến với nhau thì các cụ trong họ cũng sẽ không xét nét. Nhưng nếu nhà gái đã yêu cầu mà nhà trai không thực hiện tức là nhà trai đang thiếu tôn trọng nhà gái . Mối quan hệ bắt đầu từ sự thiếu tôn trọng sẽ khó tốt đẹp.
Sau đó, ông yêu cầu bố mẹ em lên tiếng để xác nhận chuyện này.
Bố em nóng tính , lại rất coi trọng sĩ diện nên khi thấy bị coi thường, ông khẳng định rằng, việc ăn hỏi của con gái không thể tổ chức qua loa. Nếu nhà trai không có đầy đủ lễ vật thì đám hỏi buộc phải dừng lại.
Lúc này, một người phụ nữ bên họ nhà trai từ bên ngoài lẻn vào khu vực đặt tráp, nhét vào trong tráp một chiếc phong bì nhàu nhĩ.
Các cụ cao tuổi bên họ nhà em nhìn thấy đều lắc đầu ngán ngẩm. Bố em lại càng nóng mặt. Ông đuổi người phụ nữ ra ngoài và tuyên bố không thể chấp nhận cách hành xử của nhà trai.
Bố bạn trai em lúc này không nhẫn nhịn nữa. Thế là hai ông thông gia lớn tiếng cãi nhau .
Đỉnh điểm, bố bắt chồng tương lai của em gọi người mang các tráp lễ ra khỏi nhà ông.
Bố chồng em cũng không vừa. Ông yêu cầu người nhà mang hết lễ về và tuyên bố không cưới xin gì nữa.
Em khóc hết nước mắt. Bạn trai em cũng ra sức xin bố mẹ bình tĩnh. Tuy nhiên, lễ ăn hỏi của chúng em vẫn bị phá nát một cách không thương tiếc .
Bây giờ, 1 tuần đã trôi qua. Bố em vẫn kiên quyết không cho cưới xin. Bên nhà trai cũng rất căng thẳng.
Chúng em không biết phải làm thế nào. Bạn trai em bảo, nếu bố mẹ hai bên căng quá thì hai đứa sẽ âm thầm đi đăng ký kết hôn và không tổ chức đám cưới nữa.
Nhưng như vậy thì quá thiệt thòi cho em. Em nên làm gì lúc này? Mong mọi người cho em lời khuyên. Em xin cảm ơn.
Một hôm người đòi bỏ ta đi…
Tình yêu hơn 20 năm mà không bằng tình yêu 2 tháng...
Chúng em cùng sinh năm 1983, cùng học trường Y với nhau, cùng yêu và cùng sống với nhau. Yêu từ hồi sinh viên (2004) và cưới được 11 năm, có 3 con, 2 trai 1 gái. Con trai út hiện tại được 8 tháng tuổi.
Gần 20 năm qua, chúng em gần như chưa bao giờ cãi nhau, chưa bao giờ xảy ra mâu thuẫn lớn. Tình yêu không quá nồng nhiệt nhưng chưa bao giờ em nghi ngờ nền tảng hạnh phúc của gia đình mình. Em chăm sóc, chắt chiu cho hôn nhân này và tự thấy bản thân mình đã rất vẹn tròn với nó. Vậy mà...
Em không có dù chỉ một lựa chọn, kể cả tha thứ để anh ấy quay về. (Ảnh minh họa)
Cách đây chừng 2 tháng, một ngày chồng em về thú nhận với em rằng anh ấy đã hết tình cảm với em. Hiện anh ấy đang có tình cảm với một người làm cùng trong bệnh viện sinh năm 1994. Em đã vô cùng sốc. Em không dám ghen, không dám trách mắng mà chỉ biết khóc và níu chặt lại tay anh ấy. Nhưng anh ấy lạnh lùng gạt tay em ra. Anh ấy bảo muốn ly dị để có thể sống cùng cô gái kia. Đó mới là tình yêu thực sự của đời anh ấy.
Không còn gì nữa! Tình cảm trong anh ấy đã hết. Em không có dù chỉ một lựa chọn, kể cả tha thứ để anh ấy quay về. Thậm chí, kể cả việc em chấp nhận anh ấy song song hai mối quan hệ cũng không được. Anh ấy chỉ hướng về cô bác sỹ kia. Một lòng một dạ. Không còn đoái hoài gì tới em và gia đình nhỏ này nữa.
Em đã làm tất cả những gì em có thể như vận động gia đình, vận động cơ quan. Dưới sức ép đó, anh ấy chấp nhận không ly dị, trở về với em và 3 con. Nhưng từ đó, anh ấy lựa chọn một nếp sống khác: Không có em trong đó. Anh sống như một cái bóng. Không mảy may quan tâm tới em. Như thể em không còn tồn tại nữa.
Trong thâm tâm em vẫn cứ nuôi một hy vọng. Em không muốn tin rằng tình cảm 20 năm của chúng em lại dễ dàng sụp đổ trước mối quan hệ mới ấy. Em vẫn chờ anh ấy tỉnh ngộ để trở về với 4 mẹ con em. Tình cảm 20 năm, giá kể như vì một cuộc cãi nhau, vì một mâu thuẫn thì em đã không đau đến thế. Lý trí của em thì nói rằng hãy chờ đợi đi, rồi anh ấy sẽ trở về. Đây chỉ là một xáo trộn. Nhưng trái tim em lại mách bảo rằng em đã mất anh ấy thật sự rồi.
Em có một công việc ổn định. Em có một vị trí xã hội tốt. Em không cần anh ấy nuôi con hay nuôi em. Là người khác hẳn đã chẳng cần giữ cuộc hôn nhân này. Em biết khi bài này lên trang, dưới những comment hẳn sẽ nhiều người khuyên em ly dị. Lời khuyên ly dị vốn là một lời khuyên rất dễ. Chúng ta chỉ cần gõ ra "ly dị đi" là xong. Bởi chúng ta là người ngoài cuộc.
Chúng ta đâu có đau như người trong cuộc. Khuyên người khác ly dị đâu có khiến ta đau. Anh có một Tiệm Sửa Chữa Hôn Nhân mà em muốn gửi gắm cuộc hôn nhân của mình vào đó. Anh và các bạn giúp em sửa chữa nó được không? Nhìn vào 3 đứa con của mình, em thật sự không thể cầm được lòng. Em có còn được quyền để yêu cầu anh ấy có trách nhiệm với gia đình, với tình yêu gần 20 năm, với 3 đứa con thơ hay không? Em có nên gạt bỏ tất cả lòng tự trọng để níu giữ anh lại mái ấm này? Hay nói như câu anh Chánh Văn đã chia sẻ: Đừng tưới nước một cây hoa đã héo?
Mẹ chồng độc đoán, con dâu khốn đốn Trong nhiều mối quan hệ xã hội, quan hệ gia đình, xưa nay mối quan hệ thông gia là một 'phạm trù' khá đặc thù, phức tạp và luôn là câu chuyện khó có hồi kết. Ảnh minh họa: ST Gia đình bà Ngọc (có con trai) và gia đình bà Lý (có con gái) tương đối môn đăng hộ đối. Cả hai...