Gia đình khó khăn nhưng vợ tôi vẫn thích ăn chơi, mua sắm hàng hiệu
Tôi và vợ kết hôn được 5 năm, thời gian đầu rất hạnh phúc nhưng ngày càng xảy ra nhiều mâu thuẫn.
Tôi và vợ có thời gian tìm hiểu và yêu đương hơn hai năm trước khi tiến tới hôn nhân. Vợ tôi làm việc cho một cơ quan nhà nước, lương tháng 8 triệu đồng. Lương thấp nhưng công việc rất nhàn, đủng đỉnh.
Tôi có công ty xây dựng riêng. Trước đây, công việc kinh doanh tốt, mỗi tháng tôi chuyển khoản cho vợ 100 triệu đồng để chi tiêu cá nhân. Các khoản khác tôi đều lo hết.
Tuy nhiên, sau thời gian dịch bệnh và sự khó khăn chung của ngành, hơn hai năm trở lại đây, tôi rất cố gắng, nỗ lực để có thể duy trì công ty. Tích lũy của tôi cạn kiệt, tôi phải vay lãi để công ty có thể hoạt động, chờ ngày phục hồi.
Mặc dù gia đình gặp khó khăn, vợ tôi vẫn giữ cách chi tiêu như hồi dư dả. Vợ tôi vẫn thích tụ tập các hội nhóm, thường xuyên mua sắm hàng hiệu đắt đỏ. Tôi cũng bày tỏ khó khăn nhưng vợ tôi bỏ ngoài tai. Thậm chí, vợ tôi còn tỏ thái độ không vui, bức xúc khi tôi không lo được kinh tế như trước đây.
Thứ bảy, chủ nhật, vợ tôi dành thời gian đi học các lớp cắm hoa, làm nến, thêu thùa. Trong khi đó, với chuyên môn của cô ấy, hoàn toàn có thể chủ động tìm một công việc làm thêm để phụ giúp chồng trong giai đoạn khó khăn.
Tôi có hai đứa con, một bạn học lớp 3, một bạn học lớp 6. Cả hai đều học trường quốc tế. Mỗi tháng, tôi phải “gánh” tiền học phí rất lớn. Nhưng tôi cũng không đành lòng để các con chuyển trường vì đã quen với môi trường đó.
Vợ vẫn giữ thói quen ăn chơi ngay cả khi gia đình tôi lao dốc kinh tế (Ảnh minh họa: Sina).
Video đang HOT
Gần đây, sau hàng loạt sự cố về các công trình xây dựng dân dụng, công ty tôi càng khó khăn hơn. Tôi nhiều khi rơi vào trạng thái mệt mỏi, trầm uất vì công việc. Suy đi tính lại, tôi không thể cắt giảm được nhiều chi phí vì trước đây, tôi cũng chi tiêu rất ít cho bản thân.
Thu nhập bị “âm”, chi tiêu đều là những khoản cố định nên tôi cảm thấy bất lực. Tôi càng buồn hơn khi vợ tỏ ra thờ ơ và hờ hững trước thực tế của gia đình.
Cuối tuần trước, tôi vô tình thấy vợ tôi nói chuyện điện thoại với bạn. Cô ấy khoe gia đình ở quê có đất vào dự án, vừa chuyển cho 2 tỷ đồng. Vợ tôi là con một nên đều được hưởng hết quyền lợi của gia đình.
Tôi rất bực mình khi vợ không chia sẻ chuyện đó với tôi. Trong khi chồng khó khăn cùng cực, vợ lại bí mật về một khoản tiền lớn.
Trước đây khi sung túc, tôi rất chiều vợ. Ngoài khoản tiền gửi hàng tháng cho vợ, tôi thường xuyên mua quà cho cô ấy, mà đều là những món quà xa xỉ. Tôi rất thất vọng về vợ, đúng là lúc khó khăn mới hiểu được lòng người.
Tôi đề cập với vợ về khoản tiền 2 tỷ đồng. Vợ tôi không ngần ngại nói thẳng: “Khoản đó em còn phải chi trả nhiều lắm, em đang cần để đầu tư”. Trong khi đó, trước giờ vợ tôi chỉ ăn chơi, hàng hiệu, tụ tập, không có ý định đầu tư gì.
Cuối tuần vừa rồi, tôi quyết định rõ ràng về kinh tế với vợ. Tôi không gồng lên để lo cho gia đình nữa. Tôi thống nhất từ giờ, vợ sẽ chi trả chi tiêu hàng ngày trong gia đình. Khoản học hành cho các con, tôi vẫn lo như mọi khi.
Vợ tôi làm ầm lên và đòi ly hôn nếu tôi quyết định như vậy. Thật lòng tôi rất yêu vợ nên tôi không muốn quá căng thẳng. Nhưng tôi cũng rất giận khi vợ cư xử như vậy. Tôi không biết mình có quá gay gắt về chuyện này hay không?
Kết hôn nhanh sau một tháng, tôi phải trả giá vì muốn "dằn mặt" bạn trai cũ
Do không tìm hiểu kỹ, đám cưới quá nhanh chóng của tôi dẫn đến bi kịch ở thời điểm hiện tại. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi về quê làm việc. Nhờ sớm có công việc ổn định, tôi được khá nhiều anh tán tỉnh.
Tuy vậy, tôi khá kỹ tính. Với tôi, tiêu chí đầu tiên đặt ra là kinh tế của bạn trai và gia đình phải ổn định. Tôi muốn cuộc sống sau này không quá khó khăn hay bận tâm đến tiền bạc.
Tôi nhận lời tỏ tình của một chàng trai làm công việc kinh doanh với gia đình. Anh không học đại học nhưng về mặt tiền bạc lại dư dả. Tôi cảm nhận được sự chân thành ở anh và hoàn cảnh gia đình phù hợp với tiêu chí đã được đặt ra.
Tôi cảm thấy hối hận và dường như đang phải "trả giá" vì sự bồng bột của bản thân (Ảnh minh họa: Sina).
Sau một thời gian hẹn hò, tôi được anh đưa về nhà giới thiệu với gia đình. Bố mẹ anh tỏ ra cởi mở và hiền lành. Buổi ra mắt của chúng tôi thành công hơn mong đợi.
Tuy nhiên, đó chỉ là vẻ bên ngoài. Sau khi nghe tôi giới thiệu về gia đình, bố mẹ anh cho rằng, hoàn cảnh không "môn đăng hộ đối". Vì vậy, bố mẹ bạn trai cho phép yêu đương, còn chuyện hôn nhân sẽ phải cân nhắc.
Tôi rất buồn khi biết suy nghĩ của gia đình bạn trai nhưng vẫn nuôi hy vọng thời gian sẽ giúp hai bác mở lòng hơn. Anh an ủi tôi, chuyện cưới xin quan trọng là tình cảm của hai đứa, gia đình chỉ là một phần.
Sau một năm yêu nhau, bạn trai nói chuyện cưới xin với bố mẹ nhưng gia đình kiên quyết phản đối. Nguyên nhân là do gia đình tôi không khá giả. Khi tôi đến nhà, hai bác không còn niềm nở, thay vào đó là thái độ coi thường và gương mặt lạnh lùng.
Tôi hiểu, có lẽ chuyện tình cảm sẽ khó đi đến cái kết hạnh phúc nên chủ động chia tay. Bạn trai níu kéo song tôi không muốn tiếp tục để đối mặt với cảnh con dâu bị coi thường trong tương lai.
Trước khi chia tay bạn trai, có một anh chàng khác tán tỉnh tôi. Tôi muốn tổ chức đám cưới thật nhanh để quên đi chuyện tình đã qua.
Với suy nghĩ đó, sau một tháng quen nhau, chúng tôi quyết định kết hôn. Tôi hạnh phúc bước lên xe hoa mà không ngờ, đó chỉ là sự khởi đầu của những tháng ngày đau khổ.
Sau khi cưới, chồng tôi vẫn chăm chỉ làm việc, vui vẻ với vợ con. Thế nhưng, mọi chuyện bắt đầu từ lúc tôi mang bầu bé thứ hai.
Anh không còn coi gia đình là tổ ấm. Anh vướng vào tin đồn cặp kè với nhiều cô gái khác. Vợ chồng mang tiếng sống với nhau nhưng tiền chi tiêu đều do tôi lo liệu. Tôi cáng đáng các công việc trong nhà, nuôi cả hai đứa con cùng bố của chúng.
Có những tháng anh đưa cho tôi 1-2 triệu đồng để mua bỉm cho con. Số tiền đó quá ít so với hàng trăm khoản chi tiêu trong nhà. Ngoài ra, chồng luôn kêu ca hết tiền. Tôi cố gắng vun vén vì hai đứa con, không muốn gia đình tan vỡ lúc các bé còn quá nhỏ.
Tôi càng tận tâm vì gia đình, anh càng cho thấy là người vô trách nhiệm. Anh không quan tâm, hỏi han tôi bất cứ điều gì, chỉ xem nhà là nơi tá túc qua đêm.
Khi tin đồn anh có mối quan hệ bên ngoài lan rộng, tôi đã theo dõi để bắt quả tang. Thay vì đánh ghen, tôi chỉ yêu cầu anh về nhà nói chuyện. Anh không chối cãi và lên tiếng thừa nhận đã chán cuộc sống gia đình.
Tôi không bao giờ tỏ ra đau khổ trước mặt chồng nhưng khóc thầm mỗi đêm khi nhận ra đã sai lầm bước vào cuộc hôn nhân hiện tại. Có lẽ, tôi đang phải "trả giá" cho suy nghĩ bồng bột sau khi chia tay bạn trai cũ.
Sau mọi tranh cãi, chúng tôi đang nộp đơn ra tòa để tiến tới ly hôn. Tôi cần sự giải thoát cho bản thân, dù trong lòng hối hận nhiều hơn là đau khổ. Cái kết hôm nay do bản thân gây ra, hối hận cũng đã muộn màng.
Khi biết chức vụ của bạn trai, tôi thấy tự ti vô cùng Khi biết bạn trai tôi quá tài năng giỏi giang, tôi thấy bản thân không xứng với anh. Khoảng cách về trình độ giữa chúng tôi là quá lớn, tôi sợ sẽ bị anh coi thường. Ảnh minh họa Đọc bài tâm sự: "Sợ mất vợ, chồng bắt tôi phải nghỉ việc", tôi thấy bản thân cũng đang rơi vào tình huống giống...