Gặp lại người bạn khuyết tật, tôi ngây người khi biết chức vụ của cô ấy
Không ngờ cô bạn bị khuyết tật, từng học hành kém hơn tôi, vậy mà giờ lại giỏi giang đến vậy. Nhìn vị trí của cô ấy mà tôi ngưỡng mộ, không biết bao giờ mình mới làm được như thế?
Ảnh minh họa
Tôi từng có vài người yêu nhưng do công việc chưa đâu vào đâu, thu nhập chỉ đủ nuôi bản thân nên tôi vẫn chưa lập gia đình, cho dù tôi đã 32 tuổi và bố mẹ hối thúc rất nhiều nhưng tôi chỉ biết hứa hẹn cho qua chuyện.
Lương thấp, nuôi bản thân chưa đủ, sao dám lấy chồng. Cưới về sống phụ thuộc vào tiền của chồng rồi cãi nhau cả ngày. Với suy nghĩ thế nên nhiều năm nay, tôi luôn cố gắng tìm kiếm công việc có mức lương cao hơn.
Video đang HOT
Tháng trước, tôi nghỉ việc ở công ty cũ để tìm chỗ làm khác. Sau nhiều ngày mang hồ sơ đi nộp và phỏng vấn, cuối cùng tôi cũng được nhận vào làm ở 1 công ty lớn với mức lương cao.
Buổi đầu tiên đi làm, tôi bất ngờ khi gặp Huyền ở chỗ gửi xe. Cô ấy là bạn cùng thời đại học với tôi. Huyền bị khuyết tật, 1 chân thấp, 1 chân cao, đi lại khá bất tiện.
Nhìn cách ăn mặc giản dị của cô ấy, tôi nghĩ chắc chỉ làm công việc văn phòng. Đến khi có 1 người đồng nghiệp đi qua và chào Huyền là sếp thì tôi ngẩn người. Tôi không tin vào tai mình nên hỏi lại cô bạn.
Huyền bảo sếp gì đâu, chỉ là quyền giám đốc, tạm thời giữ chức vụ này thay cho người giám đốc cũ đã nghỉ hưu. Khi nào các sếp lớn tìm được người mới thì cô ấy sẽ quay về làm phó giám đốc.
Dù bạn tôi giữ chức vụ nào thì cũng là quá đỉnh. Tôi hỏi bí quyết nào giúp Huyền thăng chức nhanh thế. Vì là bạn học nên cô ấy cũng thật thà kể hết. Lúc mới đầu vào công ty, Huyền cũng bị nhiều người coi thường và xa lánh. Nhưng nhờ có sự tin tưởng của sếp, sự cố gắng nỗ lực của bản thân, kèm theo chút may mắn nữa nên cô ấy mới có được thành quả như ngày hôm nay.
Huyền bảo rất biết ơn người sếp đã nghỉ hưu vài tháng trước. Nhờ sự dạy dỗ nghiêm khắc của ông ấy mà cô ấy đã phát huy được năng lực của bản thân. Huyền nhớ nhất câu nói của sếp cũ: “Dù người khuyết tật hay lành lặn mà không cố gắng học tập và làm việc mỗi ngày thì cả đời cũng chẳng làm được gì ra hồn”.
Nghe câu nói đó mà tôi giật mình nhìn lại bản thân. Đúng là từ trước đến nay, bản thân tôi luôn thôi thúc phải kiếm được nhiều tiền nhưng không cố gắng học tập và chăm chỉ làm việc. Thế nên luôn giậm chân tại chỗ. Bây giờ, tôi kiếm được công việc tốt, tôi không thể để tuột mất được. Nhưng tôi không biết phải làm sao để đuổi kịp được Huyền đây? Cùng là bạn học, lại có xuất phát điểm tốt hơn mà giờ tôi lại ở dưới quyền cô ấy, tôi thấy ngại ngùng lắm.
Lương 50 triệu/tháng nhưng tôi luôn dằn vặt vì không báo hiếu được bố mẹ lúc đau ốm
Mẹ tôi hiểu nên không trách gì, ngược lại còn động viên và đưa cho tôi 10 triệu tiền tiết kiệm. Nhưng tôi đâu dám nhận số tiền này.
Là chị cả trong gia đình có 4 chị em gái, từ nhỏ tôi luôn ý thức được trách nhiệm của mình. Tôi cố gắng học thật giỏi để dạy các em, đi làm lấy tiền đỡ bố mẹ. Nhà tôi thuần nông nên chẳng dư giả gì, tiền ăn học của 4 chị em bố mẹ phải tích cóp từng đồng, thậm chí cả vay mượn. Dù khó khăn thế nào bố mẹ cũng không cho phép chị em tôi bỏ học. Bố mẹ bảo, chị em tôi thành đạt bố mẹ mới tự hào, yên tâm được.
Trước đây tôi xác định 30 tuổi mới lấy chồng để lo cho gia đình, vậy mà học năm 4 Đại học tôi đã lỡ có bầu với bạn trai nên đành cưới. Tôi tốt nghiệp Đại học được 2 tháng thì đi đẻ. Việc sinh nở khiến tôi lỡ hết kế hoạch, nhưng chồng và nhà chồng tâm lý, động viên tôi nên đi làm khi hết cữ khiến tôi khá thoải mái. Với kiến thức tích lũy bao năm, tôi dễ dàng xin được vào công ty lớn với mức lớn cao so với bạn bè cùng trang lứa dù có xuất phát điểm chậm hơn.
Là người phụ nữ cầu tiến, ham việc nên tôi cố gắng mỗi ngày và được thăng chức nhanh hơn dự kiến. Sau 4 năm đi làm tôi đã là trưởng phòng của một công ty bất động sản, với thu nhập 50 triệu/tháng. Mức lương đó là mơ ước của bao người, cũng đủ để lo cho gia đình cuộc sống ổn định, báo hiếu bố mẹ. Vậy mà tôi không làm được.
Không phải vì tôi keo kiệt mà tôi phải gánh kinh tế cả nhà. Chồng tôi trước đây giỏi giang, có cửa hàng đồ gỗ buôn bán ổn. Tuy nhiên sau hơn 2 năm tôi sinh bé, chuyện làm ăn của anh không tốt. Anh cố gắng duy trì 1 năm thì đành phải tuyên bố phá sản với số nợ lên tới 2 tỷ đồng. Nhà chồng tôi giúp đỡ, vợ chồng bán hết những tài sản giá trị đi mới trả được 1,1 tỷ. Số nợ còn lại chúng tôi vay mượn khắp nơi, đến giờ vẫn chưa trả hết được.
Tuy lương tôi cao, nhưng tháng nào cũng phải chắt bóp, gom vào trả nợ giúp chồng. Đợt này mẹ tôi ốm phải chuyển lên bệnh viện tuyến trên điều trị. Vậy mà tôi chỉ có thể vào thăm, chứ chẳng biếu bà được nhiều vì không có. Ba đứa em gái tôi thì khác, đứa nào thu nhập cũng trên dưới 10 triệu thôi nhưng lo hết tiền viện phí cho mẹ. Tôi làm chị mà vô dụng quá. Càng nghĩ tôi càng thấy xấu hổ, dằn vặt.
Mẹ tôi hiểu nên không trách gì, ngược lại còn tâm sự động viên và đưa cho tôi 10 triệu tiền tiết kiệm của mẹ. Tôi đâu dám nhận số tiền này dù đang khó khăn thật. Bố mẹ vất vả nuôi tôi ăn học thành tài, vậy mà lúc tôi làm lương cao, bố mẹ ốm đau tôi chẳng thể báo hiếu được. Tôi thấy mình thấy tệ và kém cỏi quá. Vậy mà mọi người không ai trách một lời, tôi lại càng thấy mình có lỗi hơn.
(ngocanh...@gmail.com)
Ngẩng cao đầu khi rời khỏi nhà chồng cũ, tôi bật khóc nức nở khi nghe bố mẹ động viên Rời khỏi căn nhà tôi đã dồn bao nhiêu tiền của và tâm huyết để vun đắp, tôi ức nghẹn họng nhưng vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, rời đi không nuối tiếc. 25 tuổi tôi đã lên chức trưởng phòng của một công ty có tiếng ở thành phố với mức lương cao nên nhiều người ngưỡng mộ lắm. Cũng được...