Em mãi yêu anh mối tình đầu
Xin gửi đến những ai mới yêu, đang yêu, và được yêu, những ai vừa thất tình và những ai vừa chia tay. Trong tình yêu sự tin tưởng là mầm mống để giữ cho tình yêu luôn tươi đẹp.
Hãy trân trọng những gì mình đang có, đừng để hạnh phúc mất đi rồi mới ân hận cũng muộn màng. Chiếc thuyền đã sang sông thì không thể quay đầu lại.
Đã một năm trôi qua kể từ ngày anh nói lời chia tay, cứ ngỡ rằng câu chuyện giữa em và anh đã chôn vào dĩ vãng. Cứ ngỡ rằng em đã có thể quên được anh, nhưng sao nước mắt vẫn không thể xoa dịu nỗi đau và nỗi buồn không thể làm cho vết thương xóa mờ theo năm tháng. Con đường thân quen ngày nào chúng ta từng đi đã không còn bước chân anh và em, chỉ còn lại là dấu chân kỉ niệm.
Anh, anh vẫn khỏe hả, anh chắc đã có người bạn gái mới và chắc có lẽ cô gái ấy sẽ yêu anh như em đã từng yêu. Nhưng sao cầm máy lên rồi lại nhấc xuống. Em không đủ can đảm để gọi cho anh. Thật sự em muốn nói với anh rằng em rất nhớ anh. Hôm nay em lại khóc, nước mắt em lại rơi vì nhớ anh. Cứ ngỡ thời gian sẽ lãng quên kỉ niệm chôn vào dĩ vãng như vốn nó đã như vậy.
Nhưng sao kí ức vẫn còn đó, làm sao để có thể quên anh khi những con đường thân quen vẫn còn lưu lại đó dấu chân mà hai ta đã từng đi qua. Có lẽ em quá cố chấp, không chịu từ bỏ tảng đá lớn trong lòng để đón nhận hạnh phúc mới mà biết đâu sẽ tốt đẹp hơn. Nhưng anh ơi, tình yêu thì đâu có chữ thời gian. Thời gian là gì mà khi kỉ niệm không thể xóa nhòa. Tình yêu là luôn đi đôi với sự ngốc nghếch.
Anh không đẹp trai, không học giỏi, không sa hoa bạc tiề.n như người ta. Nhưng trong đôi mắt em tình yêu em dành cho anh là hơn tất cả. Em không cần anh phải là một người đàn ông hoàn mĩ, là một người đàn ông phải có tất cả những thứ mà mọi con gái trên thế gian này mơ ước. Em chỉ cần anh chính là anh, là người đàn ông luôn ở bên cạnh chở che và san sẻ cùng em. Em sẽ làm đôi vai, đôi vai nhỏ bé không đủ để che chở cho anh, nhưng đủ để anh tựa đầu khi anh cảm thấy mệt mỏi.
Video đang HOT
Anh, anh có nhớ cái ngày đầu tiên anh tỏ tình với em tại công viên không? Hôm đó cũng là một ngày đặc biệt khó quên. Ngày đầu tiên anh tỏ tình ở đó, anh tặng em một cành hồng và nói một cành hồng tượng trưng cho một tình yêu, chỉ yêu duy nhất một người con gái là Đỗ Ngọc Kim. Em vẫn giữ cành hồng đó cho đến bây giờ.
Em sẽ đợi, đợi anh 5 năm, 10 năm… và đến cả đời (Ảnh minh họa)
Tụi mình đã có với nhau quá nhiều kỉ niệm, những giận hờn, những sóng gió, những chuyện vui buồn cùng nhau san sẻ. Để rồi bây giờ chỉ còn lại một mình em hồi ức lại mà khóc. Tại sao trước đây tụi mình yêu nhau hạnh phúc như vậy, còn bây giờ lại đau như vậy. Tại sao yêu nhau rồi đến với nhau rồi lại chia tay rồi khóc. Tại sao lại như vậy hả anh… Những tháng ngày ở bên anh là những kỉ niệm đẹp nhất với em.
Em vẫn sống trong vòng tay ấm áp của anh, bên bờ vai thư sinh nhỏ nhắn nhưng đủ để em tựa đầu. Những lúc ở bên anh em cảm thấy mùa đông ấm áp như mùa xuân, để rồi em cứ muốn được ở bên anh mãi. Nhưng người ta vẫn thường nói “Những gì quá đẹp đều mong manh yểu mệnh”. Chiếc cầu hạnh phúc anh và em vừa xây chưa ráo hồ đã vội tách đôi về 2 ngả, quăng em về phía dòng xoáy cuộc đời. Khi còn là của mình thì thấy bình thường quá, để khi mất rồi lại thấy nuối tiếc phải không?
Anh, có lẽ lòng anh cũng không vui sướng gì đâu đúng không? Anh vốn dĩ được mọi người yêu mến, để rồi giờ đây tất cả đều nhìn anh bằng ánh mắt khác. Ngày anh nói lời chia tay lòng em như muốn vỡ ra, , tim em tan nát. Em sẽ không hận anh đâu, em biết anh cũng rất đau dù lòng anh còn yêu em.
Thời gian trôi đi, kỉ niệm thật nhiều và tình cảm em dành cho anh một ngày nhiều hơn. Em sẽ vẫn đợi… Nhưng em vẫn phải vững bước đi tiếp dù từ đây trên con đường em đi sẽ không có bước chân anh. Dù thế nào đi chăng nữa em vẫn biết ơn anh đã cho em hiểu thế nào là tình yêu là khổ đau là hạnh phúc. Nhưng em nghĩ con tim mình đã đóng băng kể từ ngày ấy khi mà anh nói câu chia tay. Em sẽ không mở lòng ra một lần nào nữa, và em sẽ đợi, đợi anh 5 năm, 10 năm… và đến cả đời.
Đối diện đáy sâu lòng mình em vẫn muốn nói với anh một lời cuối: “Em mãi yêu anh mối tình đầu”
Theo Bưu Điện Việt Nam
'Nỗi khổ' được yêu
Trước kia, bạn bè ai cũng ghen tỵ với tôi, ai cũng bảo số tôi sướng nhất. Người yêu tôi thường nói với những người thân quen: "Em may mắn lấy được anh ấy", "Hiếm gặp được người như anh ấy của em"...
Nghe thì tôi cũng hơi ngượng ngùng, nhưng thực tâm cũng... sướng. Vì nàng yêu thương, ngưỡng mộ và chăm sóc tôi hết lòng.
Buổi trưa chúng tôi đi ăn chung trong căn- tin nhà trường. Nàng luôn biết tôi cần ăn món gì, thích ăn khô hay nước. Hôm nào ăn cá xong, nàng nhỏ nhẹ đặt vào tay tôi viên kẹo cao su. Lúc nào tôi cần cái khăn, chai nước lọc đều có liền. Cả bọn đi picnic, cái áo tôi đẫm mồ hôi, cái quần dính bùn là được nàng ân cần xử lý "khắc phục". Nàng của tôi dịu dàng, khéo léo, kín đáo thật đáng yêu. Thế thì làm sao mà bạn bè tôi không ganh tỵ.
Thế nhưng lấy nhau về, tôi mới thấy được những "mặt trái" của tình yêu. Nàng đã có sẵn trong đầu một mẫu hình gia đình hạnh phúc, và nàng "nhét" tôi vào cái khuôn đó.
Tôi đi làm, sáng ra phải ăn sáng rồi mới ra khỏi nhà, chiều phải về đúng giờ, ăn bữa cơm gia đình quây quần. Còn buổi trưa thì nàng... sắp sẵn cho tôi một cặp lồng cơm xinh xắn. Ôi, nàng đặt vào đó bao nhiêu tình yêu của mình, khiến tôi ngày ba bữa phải nhớ đến nàng, quen cơm nàng, không còn thì giờ "nêm nếm" đâu nữa.
Tôi nói muốn ăn sáng, uống cà phê với bạn, nàng nhăn nhó: "Mất vệ sinh". Trưa đi ăn cơm văn phòng, nàng bảo: "Sức trai, một chén cơm úp làm sao đủ năng lượng làm việc". Chiều tôi muốn lai rai với bạn bè trước khi về nhà, nàng nói hại sức khỏe. Mà nàng cứ nhỏ nhẹ, cứ dịu dàng thế, làm sao tôi cãi? Cơm sáng, cơm chiều còn giấu được, chứ mấy cặp lồng cơm của nàng thì trở thành đề tài trêu chọc đến khổ sở của mấy ông trong phòng, đến mức cứ có "độ" ăn uống là tôi phải... tặng cơm cho chị tạp vụ cơ quan. Nhưng chuyện này về nhà phải giấu nàng, chứ nàng tinh lắm. Một hôm tôi cho cơm, chị tạp vụ rửa cặp lồng sạch sẽ, về nàng nghi liền, cứ tra hỏi miết, vì biết tôi đời nào thèm rửa chén bát.
Khổ nhất là chuyện ăn nhậu của cánh đàn ông chúng tôi. Chẳng biết nghe ai "xui khôn, xui dại", nàng cứ tỉ tê: "Anh đưa các bạn về đây nhậu, em làm mồi cho, vừa ngon, vừa rẻ, vừa... thoải mái". Ừ thì ngon rẻ, vì nàng có học qua các khóa nấu ăn ở Nhà văn hóa Phụ nữ, nhưng thoải mái thì chắc... chỉ có nàng thoải mái. Bạn bè tôi sau một hai lần đến nhậu xã giao đều kiếu. Đàn ông nhậu nhẹt với nhau để tào lao xích đế, thư giãn, chứ nhậu nhẹt mà đóng vai lịch sự, chỉn chu trước mặt nàng, thì ai mà muốn. Bọn chúng đã làm tôi phát ... khóc khi cười ha hả vào mặt tôi: "Thôi, tới nhà mày nhậu cứ đi... toilet hoài, ngại lắm. Vợ mày làm bếp ngay đó, bả... tính lần thì gay". Thế là kế hoạch của nàng phá sản.
Không đi ra ngoài được, cũng không ở nhà được, tôi đành... bó tay. Vì tôi sợ vẻ mặt buồn buồn, dỗi dỗi của vợ. Sợ nàng rên rỉ: "Em không làm anh vui khi ở bên em. Anh vẫn cần có ai đó, vẫn muốn đi ra ngoài, có nghĩa là em không phải là tất cả...". Chỉ cần nàng bắt đầu giở chiêu "mít ướt" đó ra là tôi đầu hàng. Thế nhưng vì miễn cưỡng chiều nàng nên chỉ mới hơn năm rưỡi vợ chồng mà tôi bắt đầu thấy tù túng, chưa có con cái mà tôi đã bắt đầu thấy ... gánh nặng.
Bạn bè tôi có người chỉ: "Kệ cô ấy, cứ đi vài lần là cô ấy quen. Cũng phải dạy cho cô ấy chấp nhận cách sống của mình chứ. Còn không thì... hùng hổ lên, dọa một trận cho biết tay". Tôi không phải loại đàn ông yếu đuối như bạn bè nói, càng không phải loại nghe lời khích bác của bạn bè mà về làm khổ vợ mình. Tôi biết cô ấy chỉ vì tôi, vì gia đình mà mong tôi sống chỉn chu, nề nếp. Nhưng sao tôi vẫn mong được vợ cấp "giấy phép thoải mái" trong hạn ngạch có thể.
Theo Phụ Nữ Online