Em buông tay rồi, anh đi đi
Chúng mình dừng lại nhé, để anh có thể bước đi trên con đường anh luôn muốn chạm đến cùng những người anh thực sự muốn đồng hành. Chúng mình kết thúc nhé, để em có thể tự ôm lấy chính mình mà xoa dịu mọi thương tổn đớ.n đa.u đã chồng chất từng ngày qua…
Những ngày qua thật mỏi mệt phải không anh? Khi giữa chúng ta cứ trượt dài trên từng nỗi xa cách, anh quay cuồng với những cuộc hẹn thâu đêm rồi trở về khi bóng mình nghiêng ngả, còn em vẫn loay hoay tìm sự cân bằng giữa những mối quan hệ trong cuộc sống này. Chúng ta đã bao lâu rồi không có một bữa ăn cùng nhau? Căn bếp nguội lạnh không còn nghe tiếng động của những bát và dao, không còn mùi thơm tỏa từ món thịt kho tàu mà anh vẫn luôn thích, không còn tiếng nói của anh nhắc em dùng dao cẩn thận, không còn tiếng cười em trong veo… tất cả cứ thế cứ thế lạnh lẽo dần như chính chuyện tình của chúng ta.
Em vẫn luôn tự hỏi liệu có phải bản thân em chưa tốt, chưa thấu hiểu, chưa sẻ chia cùng anh? Điều đó làm em cứ dằn vặt chính mình từng ngày, em đã cố gắng để có thể cùng anh bên anh… Nhưng hình như với anh mọi sự cố gắng của em là chưa đủ hay thực sự anh không cần nó hay đơn giản là anh đã chẳng còn thương em nữa.
Anh bỏ mặc em cùng những đêm dài, anh trốn tránh sự quan tâm của em, anh nói rằng anh bận nhưng anh ơi đâu có ai bận đến nỗi không thể cùng người mình thương ăn một bữa cơm, đâu ai bận đến độ không thể gửi một tin nhắn hay một cuộc gọi, đâu ai bận mà đến câu quan tâm cũng chẳng thể thốt? Anh à, chẳng phải anh đã từng nói với em rằng đừng bao giờ im lặng với nhau, có điều gì thì hãy nói cùng nhau. Vậy sao mà bây giờ anh lại chọn im lặng?
Video đang HOT
Có phải khi người ta chán nhau rồi thì im lặng thay cho câu dừng lại phải không?
Em từng đã rất muốn được bên anh, thương anh, cùng anh đi đến cuối cuộc đời. Nhưng hiện tại ngay cả con tim em cũng cảm thấy không thể gắng gượng được với chuyện của chúng mình nữa. Em đã dặn lòng phải lý trí không thể để bản thân tổn thương được nữa, em muốn buông anh ra khỏi cuộc đời của em.
Anh có thể rất tốt với người khác nhưng với em, anh ngay cả thấu hiểu cũng không có. Anh đã từng thương em chứ? Là thương thật lòng của anh? Nhưng câu trả lời cho khoảnh khắc này cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi.
Anh đi đi, em buông tay anh rồi!
Theo Guu
Vòng tay ta tự ôm lấy mình
Chị không cố ý lấp đầy sự thiếu vắng anh bằng một hình bóng khác, không tìm xem anh có ai chưa, không thả mình vào những chuyến đi như một cứu cánh, hay những ngày cà phê mải miết với bạn bè...
Có những sớm mai thức dậy, tự nhiên không muốn nhấc chân xuống giường, nấn ná, vớ tấm mền mỏng, che lấy vệt sáng lọt qua khe cửa, hắt lên mặt mình. Nếu cuộc sống không réo gọi, công việc không chờ đợi, tôi nhất định sẽ nuông chiều bản thân thêm chút nữa, sẽ cho phép mình nằm nán lại, dù chỉ để nghĩ ngợi vẩn vơ.
Có những ngày đứng tần ngần nơi bậu cửa, nhìn chồng như thể người không lạ không quen, nghĩ mãi như chẳng biết đã gặp ở đâu, nếu không có đứa con bên cạnh lay lay, nhắc "mẹ, trễ giờ". Tôi không chắc, dường như có cả giọt nước mắt chực rơi khi thấy bỗng dưng mình không có ai thân thích.
"Tự nhiên em chán công việc quá, chán luôn cả chồng. Nghĩ đến cảnh đi làm, dòm mặt ổng, chỉ ước gì mình... mất trí nhớ". Nhận tin nhắn của em gái, tôi vừa buồn cười vừa ngạc nhiên sao quanh mình lại có quá nhiều người chán ngán công việc vậy; sao xung quanh có nhiều người, nhất là những người đã đi qua quá nửa cuộc hôn nhân, mang nỗi chán chường không gọi được tên vậy?
Tôi nhớ bà chị họ. Lần thứ ba ngồi cùng chị ở đường sách - lần nào cũng vào buổi chiều muộn, nắng vẫn còn nhưng đã thôi chói chang, chỉ như một chút níu kéo trước khi đành khuất phục. Tôi muốn hỏi nhưng không thể mở lời. Chị mân mê những bìa sách còn vương mùi mực, nói với tôi bằng một giọng bình thản lạ lùng: "Chị không sao đâu em. Chị phát hiện ra rằng, cái gì đã hết là hết. Không có chuyện hâm nóng như người ta nói đâu em. Đàn bà, nhất là đàn bà tuổ.i chị, cũng như ánh nắng chiều này, cần nhiều thứ khác hơn là một chữ tình. Khi chán nhau, buông tay là chọn lựa đúng đắn nhất".
Phải chăng chúng ta không cần làm gì cả, có những lúc, hãy cho bản thân được ngồi yên, bình thản, một mình, và rồi ta sẽ phát hiện ra một thứ năng lực tuyệt vời ở mình: năng lực tự chữa lành.
50 tuổ.i, đứa con trai duy nhất đã đi du học và có lẽ sẽ ở lại nước ngoài làm việc. Anh nói với chị, lâu rồi không còn yêu chị nữa. Không ai có người khác. Chỉ là, họ không cách gì thổi bùng lại được ngọn lửa tình yêu đã lụi tắt mà ngay đến tàn tro cũng chẳng còn. Chị đã mơ hồ nhận ra điều đó từ 10 năm trước - khi họ không nói chuyện được nhiều, không chạm được vào nhau, đến nhìn nhau cũng chẳng muốn. Thậm chí, có lần nào đó trong những ngày tháng cũ, chị mong sao anh ngoạ.i tìn.h như người ta, để chị biết hoặc còn cần nhau, hoặc vì thế mà bỏ nhau thì cũng coi là hợp lý.
Ảnh minh họa
Hơn hai năm rồi, chị thu xếp cuộc đời lại gọn gàng như cách chị tỉ mẩn thu xếp nhà cửa. Chị vẫn ở trong căn nhà nhỏ nằm sâu trong con hẻm cũng nhỏ. Anh dọn về căn hộ tầm trung, không xa nhà cũ là mấy, bận bịu với lịch mổ dày đặc ở bệnh viện. Chị không cố ý lấp đầy sự thiếu vắng anh bằng một hình bóng khác, không tìm xem anh có ai chưa, không thả mình vào những chuyến đi như một cứu cánh, hay những ngày cà phê mải miết với bạn bè... Chị cứ đi qua mọi thứ bình thản như chưa từng có chút nào xáo trộn. Chị đọc sách, nấu ăn, nhận tài liệu về dịch, mỗi tuần một ngày về nhà chơi với ba mẹ, làm bất kỳ điều gì chị muốn. Có khi nấu nồi cháo bồ câu đậu xanh, nhiều quá, chị đón xe, chạy đến bệnh viện đưa anh - vui vẻ, bình thản, rồi về, ngồi ăn một mình, không nghĩ gì nữa. "Đừng nhìn chị như vậy. Khi đủ thương yêu bản thân, ai cũng sẽ làm được" - chị nói.
Thi thoảng, nghe lòng mơ hồ buồn chán, tôi ôm quyển sách có nội dung nhẹ nhàng, tìm một góc quán quen, không thông báo cho ai, làm một cuộc vờ như đào tẩu, ngồi nhìn mãi lũ cá chép có cái đuôi dài và mềm như một mảnh lụa, để thấy lòng mình nguội lại.
Đàn bà, ngẫm đi ngẫm lại, suốt đời cứ ngỡ mình cần nhất là một vòng tay ấm từ người khác - người đàn ông mình yêu và gắn bó, rồi mải miết đi tìm; có khi vì hành trình khó khăn quá mà nước mắt đã rơi, tim quặn thắt không biết bao lần. Nhưng cuối cùng, nhận ra không gì bình yên bằng chính mình tự vòng tay ôm lấy mình, mang hơi ấm trong thẳm sâu trái tim để sưởi đôi tay run rẩy.
Theo Báo Phụ Nữ
Thương tổn bao nhiêu mới biết đủ để mà buông? Bởi chúng ta điều không biết, sẽ thương một người trong bao lâu. Nhưng vẫn muốn ở hiện tại, được nắm lấy bàn tay người mình thương đi càng lâu càng tốt... Có trải qua bao nhiêu thương yêu thăng trầm tan hợp, sẽ có một loại thương yêu cố chấp không có hợp nên chẳng có chia ly gọi là đơn phương....