- Việt Giải Trí - https://vietgiaitri.com -

Duyên phận Phần 1

On 29/06/2017 @ 10:58 PM In Góc tâm tình

Cô quen anh qua lời giới thiệu của cô bạn cùng phòng. Anh là bộ đội và hơn co 1 tuổi Anh k cao nhưng nước da trắng và khuôn mặt bảnh bao.

Đấy là những điểm cô nhận ra qua bức ảnh cô bạn cùng phòng cung cấp. Lúc đầu cô nghĩ chỉ làm bạn cho vui thôi. Dù sao giờ cô mới năm thứ nhất. Yêu đương chả đi đến đâu cả.

Những buổi nói chuyện qua điện thoại khiến cô thấy có cảm tình với anh hơn. Giọng anh ấm áp lắm. Rồi anh lại hát cho cô nghe. Cô nhớ bài hát đầu tiên anh hát cho cô nghe là bài "đối với anh em vẫn là cô bé". Lúc ấy tim cô như muốn nhày ra khỏi lồng ngực. Tối nào cô với anh cũng buôn điện thoại hàng tiếng. Vì ngày cô phải lên giảng đường và anh cũng phải ra thao trường. Thời gian cứ vậy trôi. 1 tháng sau. Anh nói yêu cô. Cô nghĩ bụng "mặt mũi chưa biết. Quê quán đâu chưa rõ. Tính cách cũng chả biết thế nào. Ngta cũng chưa gặp mình. Biết thế nào Mà yêu....". Cô chỉ cười mà k đáp lời.

Hàng ngày anh vẫn gọi cho cô. Nhưng hôm đấy cô thấy gọi bằng số khác. Hỏi anh nói sim anh hết tiền. Nên mượn điện thoại bạn cùng đơn vị. Đợt này cô cũng thấy anh ít gọi cô hơn. Đang có người nói chuyện vui cùng. Mình cũng quý mến nên thấy hơi buồn.

Duyên phận - Phần 1 - Hình 1

Trưa hum đó cô đi học về nhận được tin nhắn "ăn trưa chưa. Cô giáo ơi?". Cô cười khẩy "ra là thế. Bọn sở khanh". Cô cũng chả buồn nhắn lại. Tối anh gọi giải thích này nọ.la cho bạn mượn máy. Cô chỉ vâng dạ cho qua loa rồi lấy lý do đang bận học để cúp máy. 1 lúc sau số máy lạ lại gọi. Nghĩ anh gọi. Cô bắt máy. Nhưng bên kia giọng lạ hoắc. Giới thiệu tên T cùng đơn vị anh. Cô lịch sự đáp chuyện qua loa và biết anh T là đồng hương với cô.

Mấy ngày sau. Anh T thỉnh thoảng nhắn tin. Gọi điện hỏi xem cô với anh sao mà thấy anh buồn buồn. Chả hiểu sao cô kể với anh T về tin nhắn anh đã gửi nhầm cho cô. Anh T thì ra sức làm cầu nối cho 2 đứa. Cũng vì quý anh. Sau 1 thời gian.Cô nói vs anh T "e thấy quý anh lắm. Dù e chưa gặp anh. E k có anh trai. Anh cho e gọi anh là Ka nhé. Khi nào anh về Hà Nội. E sẽ mời anh cafe". Anh T cũng nhận lời "uk. Nhất định thế. Anh sẽ gọi e là Muội nhé. E yên tâm. Trên này thằng D (tên anh) có gì anh sẽ báo e ngay". Thỉnh thoảng anh e lại nói chuyện. Tâm sự. Cô cũng yên tâm là có ng làm gián điệp cho mình.

Tháng 7 năm đó là sinh nhật cô. Anh hứa về dự sinh nhật cô. Sau gần 4 tháng nói chuyện. Đây là lần đầu cô và anh gặp nhau. Cô háo hức lắm. Buổi sáng hôm sinh nhật. Anh về thật. Anh gọi cô ra đón. Cô đi như nhảy chân sáo ra đón anh ngoài bến xe bus. 2 đứa dạo quanh trường và ngồi cafe. Cô lén nhìn anh. A k cao thật. Chỉ hơn cô xíu thôi. Trên đường đi. Cô và anh k ai nói câu nào. Đến lúc vào quán cafe mới hỏi qua loa về nhau. Rồi anh nói anh qua chỗ bạn. Tối anh sẽ qua dự sinh nhật cô.

Tối gần tàn tiệc anh mới đến cùng vài người bạn. Nhưng mặt anh đỏ văng. Cô thấy thất vọng. Cô nghĩ anh k tôn trọng mình khi đến muộn. Lại nồng mùi rượu. Rồi còn mấy người bạn kia nữa. Qua như kiểu nhìn xem mặt mũi cô thế nào. Sau buổi gặp ấy. Cô cũng cắt đứt liên lạc với anh luôn.

Anh T sau buổi sinh nhật đó hay gọi và nhắn tin với cô hơn. Co cũng tâm sự với anh. Thấy thất vọng về anh quá. Sau anh em cũng không nhắc nhiều đến anh nữa. Và qua anh T cô cũng biết hôm đấy đúng là anh và các bạn đến để "xem cô ấy thế nào" như lời anh tâm sự với Anh T. Cô cũng k thấy buồn và luyến tiếc nữa.

Đi học về. Cô nhận cuộc gọi của anh T:

AT: muội à. Ka quyết định ra quân rồi. K cố gắng vào chính thức nữa. Ka vào đảng rồi. Nhưng người nhà về hưu. Không còn ai giúp đỡ chạy trọt nữa

C: sao lại phải chạy trọt.

At: ừ. Thì chạy mới đc vào chính thức chứ. K chỉ đi nghĩa vụ rồi về thôi.

C: Muội k hiểu lắm.Muội cũng nghĩ Ka nên ra. Bộ đội vợ con vất vả lắm. Ka ra quân. Xem học ngành gì cũng được. Sau còn giúp đỡ gia đình được nhiều

AT: ừ. Muội xem kiếm hộ Ka mấy quyển sách ôn thi đại học nha. Lâu k động sách vở. Chắc Ka chả nhớ được gì nữa. Không biết thi cử được gì không

C: muội kiếm được ngay. Nhưng gửi kiểu gì giờ?

At: tuần sau Ka về nhé. Ka cũng muốn gặp muội. Ka cũng muốn Xem cô e gái bé nhỏ của ka thế nào

Sang tuần AT về hà nội. Cô ra bến xe Gia Lâm đón AT. Đứng đợi ở bến xe. Cứ 5ph AT lại gọi "Ka sắp vào bến rồi. Đợi Ka tí nha". 4-5 lần cái 5ph cô không thấy AT đâu. Đang định lên xe đi về, kệ luôn thì cô nhận được điện thoại

AT: e đang ở đâu

C: e đang cổng bến xe này

AT: anh cũng đang cổng. Sao không thấy

Cô dáo dác nhìn quanh mà k thấy ai cả. Cô lại hỏi:

C: anh mặc quần áo gì?

AT: anh mặc quân phục

Cô lại đảo mắt nhìn. Vẫn không thấy. Bỗng nghe tiếng chú xe ôm "ô hay. 2 cô cậu này. Người thì đứng ngay sau lưng. Cứ gọi hỏi nhau là thế nao". Ra là AT trêu cô. Cô xấu hổ không nói gì. AT nói "trưa rồi. Để anh mời e bữa trưa nay nha". Cô phần vì xấu hổ, phần tức nên k nói gì. Phóng xe vào quán cơm gần đấy. 2 anh em ngồi ăn hỏi qua tình hình về nhau. Rồi rủ nhau đi ăn chè. Vì bữa cơm AT đã trả tiền. Nên bữa chè cô nhất định đòi thanh toán. AT trừng mắt nhìn cô

AT: sao e cứ dành trả tiền vậy. Anh không đồng ý đâu

C: ăn trưa anh đã trả rồi. Bữa chè e sẽ mời. E không thích chỉ để 1 người trả. Nếu anh k đồng ý. Ok. Anh trả đi. Lần sau về Hà Nội đừng gọi e nữa

AT nhìn cô cười bất lực. Sau khi cô thanh toán tiền. Cô đèo AT đến cửa hàng tạp hóa. Giúp AT mua hồ sơ thi đại học và mấy cuốn sách ôn thi. Cô cũng kiếm đc ít sách cũ trc đó cho AT rồi. Vào cửa hàng tạp hóa.

AT: anh sẽ mua tặng e 1 món quà. Nhân dịp 2 anh em lần đầu gặp mặt. Và cảm ơn em đã giúp anh

C: anh k ần khách sáo đâu. E coi anh như người anh. Người bạn. Có gì cần cứ bảo e nếu e có thể giúp

AT: e thích gì. Cứ chọn đi

C: không. E chẳng thích gì cả.

Cuối cùng đẩy qua đẩy lại. AT mua tặng cô ngôi nhà bằng gỗ có phát nhạc. Ngại quá. Cô mua tặng lại AT chiếc đồng hôg có hình bánh lái của tàu thủy. Vì anh nói anh thi trường Hàng hải. Cô cũng chúc anh thi tốt. Ra đến bàn tính tiền. Cô chủ quán hỏi:

Cô chủ: cháu là bộ đội à

AT: vâng

Cô chủ: có cô người yêu hạt tiêu thế

AT: vâng- rồi quay sang cô cười

C: Không không cô ơi. Chúng cháu chỉ là bạn thôi

Cô chủ: chả yêu anh này còn yêu anh nào nữa

AT cười gian xảo nhìn cô. cô cảm thấy mặt nóng ran

Cô lại đèo AT ra bến xe cho kịp giờ AT lên đơn vị. Trên đường đi cô không nói gì. Đến bến xe

Cô: e không thích như thế đâu. K muốn người khác hiểu lầm

AT: hiểu lầm gì cơ

Cô: thì lúc nãy trong quán đấy

AT. À. Thì cô ý bảo e hạt tiêu. A biết nói thế nào?

Cô cứng họng. Cô bé thật. Cả guốc mới được mét rưỡi. Giờ mới nhìn lại. Cô đi guốc rồi mới đứng cao hơn vai AT tí. Sao ngày nay ngày gì mà cô xấu hổ toàn tập thế này. Cô vờ quay mặt đi. AT xoa đầu cô "thôi. Có sao chịu vậy đi. Mà cô ý nói cũng đúng. Chả yêu anh này thì yêu anh nào". AT nhìn cô nháy mắt. Cô trừng lên "anh điên à?". Đúng lúc có xe qua. AT nhảy vội lên xe. Gọi với " về đi. Lên đến đơn vị anh gọi. Về cẩn thận nhé". Cô gật đầu

Về đến ký túc xá. Cô cất món quà bé nhỏ lên giá sách. Bọn cùng phòng tha hồ trêu cô. Cô chỉ cười "anh trai tao xuống chơi". Đối với cô. AT như 1 người anh thực sự. Có gì buồn chuyện trường lớp, phòng ký túc xá cô đều tâm sự và được anh gỡ rối cho. Có lẽ do AT ở môi trường quân đội. Nên cũng khắt khe hơn. Có lần cô gọi anh là đồ củ chuối. Anh đanh giọng lại nói cô "con gái phải thùy mị. Ăn nói có chừng mực chút dfi mới có người yêu

Theo Afamily


Article printed from Việt Giải Trí: https://vietgiaitri.com

URL to article: https://vietgiaitri.com/duyen-phan-phan-1-20170629i2884545/

Copyright © vietgiaitri.com - All rights reserved.