Đừng tự trách mình sau chia tay, người ra đi cũng vì họ đã thay lòng
Có phải sau một tình yêu thất bại bạn đã nghĩ: Mình đã làm gì sai? Có phải vì mình không yêu anh ta đủ nhiều? Có phải vì mình quá vô tâm? Hay là mình bướng bỉnh không chịu nghe lời?
ảnh minh họa
Có thể đó là cái lỗi của bạn, nhưng chuyện chia tay không hoàn toàn là bắt nguồn ở đó.
Bất cứ ai khi yêu đều sợ hãi điều đó, bởi vì nó là dấu chấm hết cho tất cả những hạnh phúc hiện tại mà họ đang được hưởng, là bước dạo đầu cho những đau khổ mà chính họ cũng không thể tưởng tượng được.
Song ai cũng biết, tình yêu không bao giờ có thể nói trước được chúng ta ở bên nhau bao lâu hay: “Tôi chắc chắn, ngày mai tôi sẽ không chia tay người này”. Bạn có thể nói, nhưng mọi chuyện theo đúng ý bạn hay không thì lại là một chuyện khác.
Vì tình yêu quá đẹp, những cảm xúc đầu tiên nó đem lại quá huyền diệu, khiến chúng ta như bước vào một thế giới khác. Còn chưa kể, khi được yêu, bạn cảm giác như bản thân đang ở một đỉnh cao trong mắt người đó. Bạn được chăm sóc, được quan tâm và được nhớ nhung. Điều ấy dễ khiến bạn lạc lối!
Cũng chính vì lẽ đó, mà chia tay được coi là cơn ác mộng của tình yêu. Không ai muốn nghĩ đến nó, có người thậm chí đã coi đó là một nỗi sợ và thường xuyên nặng lòng. Ít ai có thể đứng vững khi mọi thứ đẹp đẽ, huyền diệu kia tan vỡ. Và cũng ít ai tự nhận rằng bản thân không tự hỏi lý do tan vỡ là do đâu.
Video đang HOT
Xu thế chung của mỗi người khi yêu là không bao giờ nhận mình đã sai, nhưng có một số trường hợp, họ không màng đến chuyện tự tôn nữa. Vì người họ yêu đã đi mất rồi. Lúc ấy ai là người có lỗi đâu còn nghĩa lý gì nữa?
Có phải sau một tình yêu thất bại bạn đã nghĩ: Mình đã làm gì sai? Có phải vì mình không yêu anh ta đủ nhiều? Có phải vì mình quá vô tâm? Hay là mình bướng bỉnh không chịu nghe lời? Có thể đó là lỗi của bạn, nhưng chuyện chia tay không hoàn toàn là bắt nguồn ở đó.
Nếu người ta yêu nhau, người ta dễ dàng chấp nhận những lỗi lầm của nhau. Có câu: “Yêu nhau thì méo cũng thành tròn.” Có nghĩa là dù bạn có thật sự đã mắc lỗi lầm, nhưng người ấy vẫn sẽ tìm mọi cách để khoan dung bạn, chấp nhận cái lỗi sai đó của bạn. Cho đến khi anh ấy đã không còn đủ tình yêu để bao dung bạn nữa, thì đó cũng là thời điểm hai người phải chia tay.
Vì là người bị bỏ rơi nên chúng ta dễ dàng tuyệ.t vọn.g hơn. Ta cứ luẩn quẩn mãi trong bóng tối, ta không cam tâm nhận lấy điều này, ta thấy bản thân mình tồi tệ hơn bao giờ hết. Nhưng bạn phải biết rằng chuyện gì cũng có hai mặt, chuyện chia tay cũng thế, nó có thể do bạn và nhất định phải do cả anh ta. Đừng khiến bản thân rơi vào bi kịch của chính bản thân mình chỉ vì suy nghĩ, cuộc chia tay này tất cả là do bản thân.
Hãy cứ nghĩ tích cực như thế. Nếu bạn nghĩ rằng mình đã sai thì hãy sửa lỗi sai bằng cách sống vui tươi lên, kết bạn, và tìm kiếm một người nào đó trân trọng bạn hơn người trước. Với tình yêu dồi dào trong bạn, không đáng để đổ xuống cái hố đau buồn một chút nào.
Người đàn ông khi đã đứng trước sự lựa chọn ra đi hay ở thì đã là một người đàn ông không còn coi bạn là duy nhất nữa. Tình cảm của anh ta đã thay đổi, và nó không thuộc về lỗi của bạn. Nó nằm ở chuyện cả hai đã không còn những thấu hiểu, những cảm giác yêu thương như trước nữa. Cứ cho rằng anh ấy không đi, thì liệu anh ấy có yêu thương bạn hơn không? Câu trả lời đương nhiên là không. Vì khi đó, anh ta đang ép buộc một nửa trái tim mình.
Tình yêu thay đổi có thể là một điều tồi tệ, nhưng nó không khép lại toàn bộ sự tươi đẹp của cuộc sống này. Tôi muốn hỏi bạn đọc rằng: “Ngoài tình yêu ra, bạn còn muốn gì ở cuộc đời này?” Hãy sống cho nó. Bởi vì chỉ khi bạn có sức sống thì mới có thể tìm được một tình yêu đích thực. Cứ coi như đây là một cuộc đấu tranh, và đối thủ của bạn là chính bản thân bạn.
Cứ nghĩ mọi thứ giản đơn, vì nó giản đơn thực sự. Bạn càng phức tạp nó bằng những câu hỏi tại sao, bạn sẽ tự nhận về những đau buồn. Đừng cố lý giải, vì nó vốn đã là như vậy rồi.
Theo 24h
Để lại đôi dòng cho những kỷ niệm đã nhạt... 3 năm trước
Có những thứ gọi là lần đầu, gọi là cảm xúc đầu tiên thì rõ là khó quên hơn những thứ bình thường khác. Vậy nên, giờ này còn nhớ thì cũng bình thường thôi, không sao cả đâu...
Đi qua những năm tháng vội vã của cuộc đời, đọng lại trong con người ta nhiều thứ gọi là kỉ niệm, in hằn lên đó là những ngày mà mãi mãi họ không thể nào xóa đi khỏi trí nhớ. Chỉ là những con số, nhưng mà họ nhớ đến từng ngày từng tháng từng năm. Ngày nào yêu nhau, ngày nào xa nhau, kể cả ngày nào họ trao nhau nụ hôn đầu. Chẳng phải trí nhớ tốt hay họ cố tình ghi sổ để mà nhớ để mà khoe. Chẳng qua, những gì làm con tim họ vỡ òa, vỡ òa trong hạnh phúc hay vỡ òa bởi niềm đau, thì chẳng thể nào họ có thể quên đi.
3 năm trước, non nớt và vồ vập. Và 3 năm sau, già dặn ngồi ngắm nhìn lại mọi thứ. Suy nghĩ, vu vơ thôi, vì tất cả đã đi qua, qua rồi, mãi mãi không bao giờ quay trở lại...
Có những dòng tin nhắn mà chúng ta thuộc lào lào đến từng dấu phẩy nhưng chưa một lần đủ can đảm để xóa nó đi. Nói 3 năm nghe tưởng chừng như ít, nhưng nếu nói là 1095 ngày thì có lẽ là quá nhiều để lưu giữ những thứ đáng lẽ ra cần phải quên...
Trách chi người ta, đến nhẹ nhàng để trái tim ai thổn thức ngay từ cái ôm đầu. Hãy tự trách mình chỉ vì vài câu nói mà đã ngã quỵ rồi lụy trước người ta. Buồn cười thay giờ này ngao ngán ước "nếu ngày ấy a đừng đến...". Ai chả rõ cuộc sống này chả có phép màu đâu...
Lời hứa, phải chăng cũng chỉ là thứ để người ta đán.h cược niềm tin của mình. Triết lý này tự mình nhận ra bao lâu rồi, ấy thế mà cho đến giờ này, vẫn ngu ngơ mãi tin vào lời hứa. Hứa hay hẹn cũng chỉ là nói thôi. Mà lời nói thì ai bó được nó lại. Nói mấy chả được, hứa mấy chả được... Đừng vội trách họ hứa mà không làm, đừng xỉ.a xó.i họ không phải là đàn ông. Trách bản thân tại sao đi tin vào những thứ mà ngay từ đầu ai ai cũng biết là xạo là giả tạo thôi. Nhìn lại mình thì đã bao lần hứa rồi vội quên? Cũng nhiều... vậy thì trách cứ chi ai?
Có những thứ gọi là lần đầu, gọi là cảm xúc đầu tiên thì rõ là khó quên hơn những thứ bình thường khác. Vậy nên, giờ này còn nhớ thì cũng bình thường thôi, không sao cả đâu...
Đơn giản thì tới ngày gọi là kỉ niệm, bộ não báo động rồi cả người vớ vẩn mất vài giờ...xong rồi lại lờ đi ngay thôi. Nói chứ mọi thứ cũng nhạt lắm rồi...
Dù gì thì cũng còn khá hơn người khác, đi qua nhau rồi mà vẫn níu được xí gọi là quan hệ xã giao. Mất hẳn thì mới thật đáng buồn.
Thi thoảng thì cũng yêu yêu thương thương này nọ ni kia nhưng mà bảo rồi, nói cũng chỉ là nói, nói thì ai nói chả được. Cũng bảo rồi, qua là qua, quần lại rồi cũng qua thôi...
Rõ biết cả hai đều nói những lời mà chả ai có thể tin ai, ấy thế mà cũng nói... Chính bản thân mỗi đứa còn k tin được lời mình thì lấy đâu niềm tin đặt vào lời của người khác. Xạo đấy, nhưng mà cũng kệ, thật giả gì cũng có còn quan trọng nữa đâu...
Nhạt...
Theo Guu
Bạn trai không tin tôi vẫn còn trinh trắng Tôi đã từng yêu một người nhưng chúng tôi chỉ giới hạn ở việc cầm tay và ôm hôn. Nhưng bạn trai không tin điều đó.. ảnh minh họa Tôi 25 tuổ.i, bạn trai 27 tuổ.i, chúng tôi mới quen nhau được 6 tháng và chính thức yêu nhau được 2 tháng. Bạn trai trước đây đã từng trải qua 2 mối tình...