Đứng trước phòng phá thai, anh rớm nước mắt nắm tay tôi nói: ‘Về thôi em, mình sẽ làm đám cưới’
“Đó là giây phút hạnh phúc nhất cuộc đời tôi. Chẳng cần đến một màn cầu hôn hoành tráng nhưng tôi thực sự cảm động. Nếu hôm ấy quyết định b.ỏ co.n, chắc chắn chúng tôi sẽ hối hận cả đời.”
- Ngân này, em chịu khó đợi anh thêm hai, ba năm nữa nhé! Đến lúc đó, chắc hai đứa mình cũng dành đủ tiề.n để đặt cọc mua một
căn chung cư nhỏ, có cưới xin cũng sẽ đỡ vất vả hơn.- Em biết rồi! Em hiểu hoàn cảnh của hai đứa mình mà, nhưng tới lúc đó, em đã 27- 28 tuổ.i rồi, anh không được chê em già đâu đấy!
Ảnh minh họa
- Anh biết rồi, tới lúc em 80 tuổ.i, anh cũng không đời nào chê em đâu. Yên tâm đi.
Tôi rúc đầu vào trong ngực Long, hình như tôi làm anh nhột nên anh cười khúc khích. Bất ngờ anh nhổm dậy, cởi phăng chiếc áo phông đang mặc trên người, nhìn tôi:
- Tối nay, anh sẽ không tha cho em!
Vừa dứt lời, anh đã đặt lên môi tôi một nụ hôn dài, sau đó đến cổ, rồi đến ngực. Một buổi tối lãng mạn chỉ cần có thế thôi.
Long không phải là người bất tài, chỉ đưa ra những lời hứa suông để người yêu phải chờ đợi. Tôi tin, anh sẽ thực hiện được những gì mà mình đã hứa nên rất yên tâm.
Một thân, một mình lập nghiệp trên thành phố, nhưng anh kiếm được một công việc ngon lành, lương cao hơn nhiều bạn bè cùng trang lứa. Chỉ có điều bố mẹ tôi và bố mẹ Long không có điều kiện để giúp đỡ con. Hơn nữa Long lại còn phải nuôi Trâm, cô em út của anh đang học Đại học.
Yêu nhau được bao năm, tôi đủ hiểu, đủ tin và cũng đủ kiên nhẫn để chờ đợi Long. Đợi kinh thế ổn định, tích góp được chút tiề.n để mua nhà, cuộc sống hôn nhân của chúng tôi cũng sẽ thoải mái hơn.
Chẳng hiểu sao, dạo gần đây trong người tôi luôn cảm thấy nao nao, khó chịu. Đổ tại thay đổi thời tiết, nên cơ thể mệt mỏi, nên tôi chẳng buồn đi khám mặc cho Long thúc giục, anh còn nói dạo này trông tôi rất xanh xao. Hôm qua, khi đang đưa thìa chè sầu riêng lên đến miệng thì tôi nôn thốc nôn tháo. Sau khi tống hết những thứ trong dạ dày vào nhà vệ sinh, tôi mới ngẩn người ra. Lục điện thoại để xem ngày tháng, tôi giật mình khi phát hiện ra kì kinh gần nhất của tôi cách đây tháng rưỡi.
Tôi vội vàng phi ra hiệu thuố.c mua que thử thai sau đó phóng như điên về nhà. Đợi 5 phút trong phòng tắm để xem kết quả từ cái que bé tí kia mà tôi tưởng dài như nửa ngày trời. Lúc que thử thai hiện lên hai vạch, tôi ngẩn ngơ không dám tin vào mắt mình.
Hôm sau, lúc Long đến đón tôi đi chơi, tôi liền bảo:
- Anh này, em chẳng còn tâm trạng nào để đi chơi nữa đâu. Anh ngồi xuống đây đi. Em có chuyện nghiêm túc muốn nói với anh.
- Chuyện gì thì em cứ nói đại đi, vòng vo thế này làm anh sợ đấy!
- Em… em có bầu rồi!
- Em nói cái gì, có bầu á!
- Dạ.
-Sao em không cẩn thận gì thế hả?
- Em cũng có muốn vậy đâu? Anh cũng có phần trong chuyện này đó thôi, đã bảo mặc “áo mưa” thì lại bảo không thoải mái.
- Thôi, bây giờ không phải là lúc cãi nhau xem lỗi của ai. Bây giờ em muốn thế nào?
Video đang HOT
- Mình cưới được không anh?
Long ngồi thừ xuống ghế, anh nói mà không dám nhìn thẳng vào mắt tôi:
- Không phải anh muốn rũ bỏ trách nhiệm nhưng bây giờ anh không thể lo cho mẹ con em đầy đủ được. Anh không đủ dũng khí để làm chồng, làm cha.
- Nói thế là anh muốn em b.ỏ co.n phải không?
Long lặng im không nói gì. Tôi tủi thân đến phát khóc, tôi chạy vào trong giường trùm chăn kín mặt khóc ngon lành. Long ngồi cạnh tôi được một lát rồi ra về. Hai hôm sau, anh phải đi công tác đột xuất. Suốt một tuần anh đi vắng, chúng tôi không nói chuyện với nhau.
Hôm Long về, anh mua cho tôi món vịt quay tôi thích. Nhìn tôi ngồi thừ người trên giường, anh khẽ nói:
- Đứa con trong bụng em cũng là con anh. Phải làm thế, anh cũng đau lòng. Nhưng chẳng lẽ sinh con ra rồi để mẹ con em khổ, anh còn đau lòng hơn.
Nghe thấy thế, tôi òa khóc:
- Em không giận anh nữa, mai mình cùng nhau đến bệnh viện nhé!
Long khẽ ôm tôi vào lòng thủ thỉ:
- Anh xin lỗi…
- Anh ơi, ngày mai mình đi siêu âm đã nhé! Em muốn nhìn thấy con một lần.
Hôm sau, hai đứa dẫn nhau đến bệnh viện Phụ sản. Lần đầu tiên nhìn thấy con qua thiết bị siêu âm, chắc hẳn nhiều bà mẹ sẽ thấy rất vui mừng háo hức, nhưng tôi chỉ thấy xó.t x.a. Một lúc nữa thôi, đứa con tội nghiệp của tôi sẽ tôi sẽ phải lìa xa thế giới này…
Chợt bác sĩ nói với chúng tôi:
- Thai nhi được 10 tuần rồi. Có thể nghe tiếng tim thai rồi đấy! Tôi bật lên cho bố mẹ nghe nhé!
Khi nghe những tiếng “thình thịch” liên hồi từ máy Monitor tôi cứ thế chảy nước mắt. Bất chợt tôi quay sang nói với Long:
- Anh à, con mình đang kêu cứu phải ông?
Lúc tôi rời khỏi phòng siêu âm, Long khẽ nói với tôi:
- Mình về thôi em!
- Sao lại về bây giờ, chẳng phải còn…
- Không, anh nghĩ kĩ rồi. Về thôi em, mình sẽ làm đám cưới.
Đó là giây phút hạnh phúc nhất cuộc đời tôi. Chẳng cần đến một màn cầu hôn hoành tráng nhưng tôi thực sự cảm động. Nếu hôm ấy quyết định b.ỏ co.n, chắc chắn chúng tôi sẽ hối hận cả đời.
Theo WTT
Đêm đầu tiên em trở thành đàn bà
Những giọt nước trào ra từ khóe mắt. Cứ đến mùa lạnh, tôi lại khóc nhiều hơn. Nước mắt rơi vì nỗi nhớ Việt Nam, nhớ một mối tình xa lắc...
Có tiếng bước chân đi rất nhẹ trên sàn gỗ, tiếng kéo cánh cửa nhẹ nhàng. Chồng tôi bước vào, ngồi xuống sau lưng:
- Em lại làm sao thế?.
Tôi không nói gì, cũng chẳng ngoảnh lại nhìn anh.
Tôi và Kenji lấy nhau được 3 năm, anh coi tôi như báu vật. Đôi mắt Kenji cúi xuống, ngay lần đầu tiên gặp tôi. Anh bảo:
- Em có ánh mắt giống với người vợ cũ của anh, em có cái viền môi cong cong của vợ anh, dẫu em trẻ hơn cô ấy.
Ngày trước, khi người vợ đầu của Kenji chế.t, anh ấy từng quyê.n sin.h theo. Thế nên khi gặp tôi, thấy hình ảnh vợ cũ trong tôi, Kenji lập tức bị mê hoặc.
Ảnh minh họa
Kenji và tôi làm đám cưới trang trọng rồi bay vội vàng từ Hà Nội đến sân bay Osaka. Sân bay phơ phất, bóng loáng và xa lạ. Tôi là cô gái Việt Nam đến Nhật làm dâu. Tôi bẽn lẽn theo chồng, còn chồng tôi hồ hởi vì đón được vợ mới. Người đi trước, kẻ đi sau...
Cuộc sống ở Nhật của tôi gói gọn trong căn nhà nhỏ và mảnh vườn yên tĩnh. Cứ tưởng ký ức cũng vì thế sẽ từ từ phai nhạt. Nhưng không!
Năm nào cũng thế, cứ trời vào mùa mưa lạnh là tôi lại thấy nhớ nhung. Nói cho đúng ra, là thấy nhớ thương nhiều hơn ba mùa còn lại. Tôi so vai ngồi yên lặng trong căn phòng gỗ cũ, mùi gỗ thơm phảng phất quanh đây. Tôi nhớ người đàn ông ôm mình đêm hôm qua, một cái ôm vỗ về an ủi... Thế nhưng lời nói và nụ hôn ngây ngất của người đàn ông xưa cũ thi thoảng lại văng vẳng đâu đây.
Mùa lạnh, trăng thường lên muộn. Ánh trăng đổ xuống những tàu lá chuối, nghiêng bóng in trên những đoạn tường cũ kỹ và thô kệch. Ở một đoạn tường cũ, tôi vẫn say sưa nói với Chương bao điều.
Chương nắm tay tôi nguyện ước về cái ngày chúng tôi sẽ về ở chung một nhà. Chúng tôi đắm say trong những nụ hôn ướt đẫm. Rồi cũng chính vì những nguyện ước ấy, tôi không ngần ngại trao cho Chương cái phần đẹp đẽ nhất của người con gái trong một đêm trăng tròn, giữa vườn chuối mát lạnh.
Một ngày Chương nói với tôi:
- Anh muốn sang Hàn xuất khẩu lao động vài năm kiếm cái vốn rồi chúng mình cưới nhau.
Tôi nhìn sâu vào mắt Chương, buồn da diết.
Chẳng ngờ Chương đi chuyến ấy vậy mà lâu thật, những cánh thư yêu cứ thưa nhạt rồi chẳng còn. Tôi chờ anh mấy năm ròng... Cho đến khi ai cũng bảo:
- Chắc thằng Chương bị gái Hàn chài mất, chẳng về Việt Nam nữa.
Tôi gật đầu đồng ý lấy Kenji một phần cũng vì như thế, muốn xem thế giới ngoài kia có gì hấp dẫn mà níu giữ Chương khiến anh không muốn quay về.
Ảnh minh họa
Mùa đông hôm nay bỗng lạnh lẽo hơn mọi năm. Tôi gọi điện về nhà bảo mẹ:
- Mẹ ơi, con sắp về Việt Nam rồi đấy. Kenji đưa con về...
Mẹ hốt hoảng bảo tôi:
- Từ từ con ơi, sao mà gấp thế?
Câu nói của mẹ làm tôi chảy nước mắt.
- Mẹ, không lẽ mẹ không muốn con về? Con đã đi 3 năm rồi, con nhớ mẹ, nhớ nhà mình, nhớ quê lắm...
Còn một điều nữa tôi không nói, nhưng chắc mẹ cũng hiểu tôi nhớ gì... Tôi nói với mẹ mà như với chính mình:
- Con không chịu được cái lạnh nơi này. Ở đây lạnh, không giống lạnh quê mình. Ngày dài dằng dặc, lạnh buốt...
Mẹ nghẹn ngào như sắp khóc nhưng sau cùng vẫn im lặng chẳng nói gì.
Ngày đón tôi, hai mắt mẹ toàn nước. Tôi giật mình khi thấy mẹ già rất nhiều so với trước, những vệt nhăn nheo nơi khóe mắt hằn xuống rõ ràng. Mẹ nắm tay tôi nói:
- Xin lỗi con. Ba năm trước mẹ cứ nghĩ để cho con đi mới là điều tốt nhất.
Thì ra trước ngày tôi lấy và theo Kenji sang Nhật đúng 1 tuần, mẹ Chương đã từng đến, nói với mẹ tôi rằng:
- Đúng một tháng nữa là con trai tôi về. Cái Thảo nhà bà bảo chờ con tôi mà bội ước, đã thề sông hẹn biển mà đi lấy chồng nước ngoài. Thật may, là mấy năm rồi tôi giữ hết, không đưa thư của con trai mình cho con gái bà. Tôi biết ngay cái hạng con gái lầm lì, trước sau gì thấy chỗ nào ngon hơn nó cũng lấy.
Người đàn bà leo lẻo nói như con chim chèo bẻo, nói như lưỡi cũng chẳng thèm có xương.
Mẹ tôi cắn môi, giấu chặt tin ấy, tiễn tôi đi lấy chồng. Mà tôi sau những ngày tháng chờ Chương mỏi mòn, cứ thế tuyệ.t vọn.g theo Kenji sang Nhật.
Chương về nước sau khi tôi đi chừng một tháng. Vụ ta.i nạ.n lao động nơi đất bạn đã lấy mất đôi mắt của anh. Khi trở về Việt Nam, tin người yêu phản bội đoạt nốt của Chương chút tinh thần còn sót lại.
- Từ đó đến nay thằng Chương cứ điên điên, dại dại.
Cùng với câu nói của mẹ, tôi bàng hoàng cả người.
- Giờ anh ấy đang ở đâu hả mẹ?
- Nó đòi bố mẹ nó làm riêng cho một căn nhà, lọt thỏm giữa vườn chuối tăm tối.
Hai chân tôi run rẩy không đứng vững, Kenji nắm chặ.t ta.y tôi nói nhẹ nhàng:
- Đi đi em, đến gặp anh ấy.
Những năm gần đây, tiếng Việt của Kenji khá tốt. Anh học để nói với tôi những lời ngọt ngào. Cũng chính vốn tiếng Việt tự học này của anh đã giúp Kenji nghe hiểu câu chuyện.
Tôi ngước nhìn Kenji rơi nước mắt, gật đầu với anh ấy rồi xoay lưng chạy ra ngoài...
Theo WTT
Đẻ thuê cho đại gia nào ngờ mang thai đến tháng thứ 5 thì...bị lôi về quê làm đám cưới và cái kết Vò đầu bứt tai 1 lúc, Huyền mới sáng ý: "Anh..đóng giả làm người yêu tôi được không? Ít ra có người yêu thì bố tôi sẽ không cạo đầu bôi vôi tôi." "Cô điên à? Tôi mà phải làm người yêu cô á?" Mặc dù gia đình vô cùng giàu có, bản thân lại là 1 anh chàng đẹp trai, giỏi giang,...