Đừng buồn nữa nhé!
Xin lỗi cậu, đây sẽ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi gọi cậu bằng hai chữ này.
Cậu vẫn nhớ lần đầu tiên cậu gọi tôi như vậy đó chứ? Còn tôi chẳng bao giờ quên cái cảm giác choáng váng khi nhận được cái tin nhắn đặc biệt của cậu, người mà bấy lâu tôi vẫn có cảm giác vô cùng thân thiết.
Tôi không có ý định nhắc lại khoảng thời gian đó, nó giấc mơ như vừa mới xảy ra vậy, vì rất có thể giờ đây, khi đang trải qua những tháng ngày buồn, với tâm trạng chán nản, thì tôi và chuyện của chúng mình chỉ càng khiến cậu thêm day dứt mà thôi. Đã rất nhiều lần tôi viết tin nhắn rồi hủy không gửi đi. Tôi muốn nói chuyện với cậu, muốn biết cậu đang nghĩ gì, muốn làm gì đó để cậu đừng chán nản, muốn nhìn thấy cậu lại vui vẻ, yêu đời, lạc quan như ngày trước. Cậu biết không, tôi buồn lắm mỗi khi nhìn thấy cậu buồn mà lại rất lâu nữa chứ. Tôi không dám gửi tin vì đã từng nghĩ rằng rất có thể cậu cũng muốn quên đi những gì xảy ra giữa hai đứa, vì nó cũng là một phần day dứt mỗi khi cậu nghĩ về quá khứ, về những lỗi lầm mình gây ra với người bạn đời mà cậu luôn yêu thương. Thời gian vừa qua tôi cũng nghí tốt hơn hết là giữ khoảng cách với cậu, vì biết đâu khi tự mình vượt qua tâm trạng nặng nề những ngày qua, cậu sẽ làm dược một việc vô cùng cần thiết, đó là: Quên…quên đi những gì không nên nhớ.
Tôi hiểu lắm những gì cậu đang trải qua, tuy không phải là hiểu hết nhưng tôi biết không dễ gì có thể nói cậu đừng suy nghĩ nữa vì sau bao nhiêu cố gắng, sau bao nhiêu vất vả, hi sinh hết mọi thời gian của bản thân lẽ ra là để nghỉ ngơi, thư giãn… thì nhìn lại, cậu vẫn thấy mình thua thiệt với mọi người. Nhưng bạn yêu quý của tôi ơi, tại sao lại đi so sánh những giá trị vật chất tầm thường đó chứ? Cuộc đời còn nhiều thứ quý giá hơn mà ta phải nâng niu, gìn giữ vì mất nó ta sẽ đau khổ gấp nhiều lần so với việc không có tiề.n bạc. Những thứ đó cũng nhiều lắm, nhưng tôi có thể nói với cậu về hai điều cậu có thể đã biết: sức khỏe (một thể chất mạnh khỏe một tâm hồn lành mạnh) và… Hạnh phúc gia đình. Cậu để cho mình bi quan, chán nản lâu vậy là đã không nghĩ đến những điều đó rồi.
Hãy nâng niu những gì mình đang có (Ảnh minh họa)
Cậu còn nhớ lần cậu cùng tôi vào một quán cafe sang trọng mà lần đầu tiên tôi đặt chân đến không? Xin lỗi, tôi không có ý định nhắc lại những kỉ niệm khiến cậu thêm đau buồn, tôi chỉ muốn nhắc những gì cậu đã nói với tôi hôm ấy. Cậu đã cho tôi xem nhiều những câu chuyện thực sự có ý nghĩa, trong đó có câu chuyện về những ngọn nến, về ngọn nến mang tên: HI VỌNG. Cuộc sống của tôi cũng lớn lên, vững vàng hơn nhờ những câu chuyện tượng tự, nên khi đó tôi đã nghĩ cậu thực sự là người bạn có những suy nghĩ và ý thích giống mình. Giờ cậu lại để cho bản thân sống trong mặc cảm, trong u buồn lâu như vậy, lẽ nào cậu đã quên những điều đó, hay khi đó cậu đoán biết những gì tôi thích nên chỉ nói cho vui lòng tôi thôi?
Video đang HOT
Cậu biết không, khi tôi viết những dòng này là tôi mới vừa xem những bức ảnh rất đáng yêu của những thiên thần bé nhỏ nhà cậu trên face. Cậu không biết đó thôi sẽ có rất nhiều người sẵn sàng đổi những gì họ có để có được lấy những gì mà cậu đang sở hữu đấy, tôi nói nghiêm túc đó. Hãy nâng niu những gì mình đang có, vì nó mà sống cho đúng nghĩa, cậu có vui vẻ, hạnh phúc thì mới có thể đem đến sự quan tâm, đem đến vui vẻ, hạnh phúc cho những người quanh mình được. Còn những chuyện khác… hãy học cách THA THỨ cho bản thân. Tôi cũng đang học đó.
Đây là bức thư thứ hai tôi viết cho cậu trên trang này, nhưng có lẽ lần trước cậu đã không đọc được, nó cũng cách đây không lâu lắm. Không biết lần này cậu có đọc được không nhỉ? Nếu cậu biết nó, hãy cố gắng nghe lời tôi lần này nhé!
Sống thật hạnh phúc nha!
Theo VNE
Sở thích của cháu là ăn cắp vặt
Ngày nhỏ thì cháu ăn cắp tiề.n ông bà, chú thím, bây giờ thì cháu lại lấy trộm tiề.n bạn học
Cháu là một cô gái thôn quê bình dị, chất phác và rất biết thương người. Càng lớn, cháu càng cảm nhận rõ bản chất tốt đẹp đó của cháu vì mỗi khi gặp hoàn cảnh khó khăn, thương tâm, cháu đều thấy xó.t x.a, cảm động và sẵn sàng giúp đỡ họ nếu có điều kiện.
Nhưng Bạn trẻ cuộc sống ạ! Ngày nhỏ, cháu đã mắc phải một tật rất xấu, đó là ăn cắp vặt. Ngày đó cháu chưa biết suy nghĩ gì nên thi thoảng, cháu có lấy của ông bà 1-2 nghìn đồng để mua những thứ mình thích. Dù số tiề.n đó bây giờ không còn giá trị lắm nhưng ngày nhỏ, đó là một số tiề.n khá lớn đối với một đứ.a tr.ẻ con 4-5 tuổ.i.
Khi lớn hơn một chút, tầm khoảng 8-9 tuổ.i, cháu hiểu ông bà đã vất vả như thế nào để kiếm được những đồng tiề.n đó nên cháu đã không bao giờ lấy cắp tiề.n của ông bà nữa (Vì bố mẹ cháu đi làm xa cả năm trời mới về một lần nên cháu ở với ông bà từ nhỏ).
Năm khoảng 14 tuổ.i, cháu biết nhận thức về giá trị của đồng tiề.n cũng là lúc cháu thấy cần tiề.n để chi tiêu nhiều thứ cho cuộc sống của mình. Vì thế nên thi thoảng, cháu lại lấy trộm tiề.n của chú thím và thường là vài nghìn đồng, cũng có lúc nhiều đến 20 - 30 nghìn đồng.
Hồi ấy, cháu nghĩ gia đình chú có điều kiện nên dù cháu có lấy từng đó tiề.n thì cũng không ảnh hưởng gì đến kinh tế của gia đình chú (cháu luôn suy nghĩ là chỉ lấy trộm của ai giàu có và trong khoảng thời gian đó, cháu chỉ lấy duy nhất của một mình nhà chú thôi). Thế nhưng, sau khi cầm được những đồng tiề.n mình lấy trộm được, cháu lại thấy ăn năn, hối lỗi về những việc làm của mình. Cháu đã tự nhủ rằng: "Mình làm thế là sai rồi. Sau này làm ra tiề.n, mình sẽ phải tìm cách trả lại chú số tiề.n mà mình đã lấy cắp".
Mỗi ngày trôi qua, cháu đều dằn vặt về những việc tồi tệ mình đã làm (Ảnh minh họa)
18 tuổ.i, cháu vào đại học. Cháu đã không còn thói quen ăn trộm vặt như thế nữa và cháu nghĩ, có lẽ mình đã "cai" được thói xấu đó. Nhưng không phải thế, đến khi học năm thứ 3, cháu đã quen một người bạn rất giàu có, tiề.n lúc nào cũng rủng rỉnh trong túi thì tật xấu của cháu lại bộc lộ.
Cháu đã ba lần lấy trộm tiề.n của bạn ấy khi bạn ấy đến nhà cháu chơi. Lần đầu cháu lấy 200 nghìn, lần thứ hai là 500 nghìn và lần thứ ba là 1 triệu. Sau những lần bị "mất cắp", cháu cảm nhận bạn ấy đã biết rõ về hành động "x ấu xa" của cháu nhưng bạn ấy không nói ra mà chỉ biểu hiện qua bề ngoài là không còn quý cháu như trước. Cháu hiểu và tự nhủ rằng: " Đấy là quả báo cho mình. Khi có được vật chất thì mình sẽ mất đi một tình bạn đẹp".
Gần đây nhất là người yêu của cô bạn đó, cậu ấy là em họ cháu - và cũng là nạ.n nhâ.n bị trộm tiề.n tiếp theo của cháu. Cháu lấy tiề.n của cậu ấy không phải vì cần tiề.n mà vì cháu không thích cậu ta. Nhưng ngay khi cầm được tiề.n trong tay, cháu lại hối hận vì việc mình đã làm...
Trước khi đứa em phát hiện ra mất tiề.n, cháu đã định trả lại vào túi nó... nhưng rồi lòng tham của cháu lại khuyến khích cháu nên giữa lấy. Và cuối cùng, cơ hội để cháu quay đầu lại thì đã bị chính cháu đã bỏ lỡ, để rồi giờ đây, mỗi giờ mỗi phút trôi qua, cháu đều tự nguyền rủa, dằn vặt bản thân mình là một đứa con gái tồi tệ, xấu tính
Bạn trẻ cuộc sống ạ! Cháu không hiểu nổi hành động của mình có còn tình người không nữa? Cháu lấy tiề.n của bạn vì nghĩ: "Nó giàu, mất ít tiề.n chắc cũng chẳng sao"... nhưng đến khi cô ấy không còn quý mến cháu như trước nữa thì cháu mới cảm thấy day dứt. Nhưng lần này lấy tiề.n của đứa em, cháu đã hối hận ngay từ giây phút đầu tiên cầm tiề.n... Có lẽ vì nó là người thân của cháu nên cháu mới cảm thấy ân hận như vậy!
Bây giờ, cháu rất muốn trả lại số tiề.n đó cho cậu em và cô bạn của mình... nhưng thực sự, cháu không đủ can đảm để đối diện với sự thật đó. Có đôi lúc cháu lại nghĩ, hay nên đem số tiề.n ấy quyên góp vào một quỹ từ thiện nào cũng được. Nhưng rồi cháu lại thấy ăn năn vì tiề.n đi ăn cắp mà mang từ thiện thì sẽ chẳng còn ý nghĩa gì?
Cháu rất muốn làm một điều gì đó tốt hơn để không còn phải dằn vặt bản thân mình như thế này nữa.
Cháu rất mong nhận được những lời khuyên chân thành từ quý độc giả chuyên mục Bạn trẻ cuộc sống để tìm ra hướng giải quyết đúng đắn!
Cháu xin chân thành cảm ơn!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Quên bằng cách nhớ Em sẽ dần quên đi bằng cách dành thời gian để nhớ anh mỗi ngày. Rất lâu rồi em không nói chuyện cùng anh! Em biết mình không phải là người đặc biệt trong trái tim anh nên em đã cố tình không nói chuyện, không nhắn tin để có thể quên anh một cách dễ dàng hơn. Và có lẽ thời gian...