Đớ.n đa.u khi biết người tình vẫn còn trong trắng
Tôi cứ ngỡ ở độ tuổ.i đó, lại từng trải qua một lần thất bại trong tình yêu, có lẽ sự trinh trắng là điều mà cô ấy không còn. Vậy mà…
Đớ.n đa.u khi biết người tình còn trong trắng. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi đến bên nhau vào thời điểm vợ chồng tôi đã nghĩ đến chuyện l.y hô.n. Tôi lập gia đình cách đây 8 năm và có một đứa con gái đáng yêu. Vợ tôi là người phụ nữ thành đạt, giỏi giang và kiế.m tiề.n không thua kém bất cứ người đàn ông nào. Cô ấy thực sự là niềm ngưỡng mộ của nhiều người.
Tôi và vợ yêu nhau từ năm cuối đại học. Khi đó, cô ấy vẫn nhu mì, nết na và không hách dịch như khi bắt đầu ra đi làm. Sau khi cô ấy đi làm được 2 năm, chúng tôi bắt đầu cưới. So với vợ, tôi kém nhiều điều. Tôi kém vì không có một công việc đáng mơ ước như thế. Mức lương tôi kiếm được cũng chỉ bằng phân nửa của vợ. Là một người đàn ông, tôi cũng thấy có đôi chút hổ thẹn nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ tôi ngăn cản hay khó chịu với sự thành công của vợ. Tôi luôn ở bên động viên cô ấy cố gắng phấn đấu hơn nữa.
Khi chúng tôi cưới, gia đình bên nhà tôi ai cũng mừng vì hai đứa xứng đôi vừa lứa, vợ tôi lại xinh xắn, làm ra tiề.n. Bố mẹ tôi quý cô ấy lắm, còn nói tôi không được khiến cô ấy buồn. Ý thức được việc mình kém cỏi hơn vợ nên tôi rất chiều và tôn trọng ý kiến của cô ấy. Công bằng mà nói, trước đây vợ tôi tính tình rất dễ chịu, hoàn toàn không phải loại người hợm hĩnh, kênh kiệu. Nhưng có lẽ khi đi làm, ở một môi trường cạnh tranh nhưng cô ấy vẫn khẳng định được chỗ đứng của mình nhanh chóng nên hình thành tâm lí khinh người, tự phụ và kiêu hãnh thái quá về bản thân.
Tôi gặp người tình khi cuộc hôn nhân đang ở bờ vực của sự đổ vỡ (Ảnh minh họa)
Chúng tôi sống và chịu đựng nhau khoảng 5 năm trời thì mọi chuyện bắt đầu mất kiểm soát. Tôi không thể chấp nhận được một người vợ luôn co.i khin.h chồng và những người xung quanh vì thua kém cô ấy. Có thể cô ấy giỏi hơn người nhưng nếu thiếu sự tôn trọng giữa vợ chồng thì hạnh phúc không thể bảo toàn được.
Và rồi chúng tôi sống ly thân, ban đầu là cùng một nhà nhưng rồi cuối cùng chúng tôi quyết định tách nhau ra. Tôi dọn ra ngoài ở, thuê một căn nhà chung cư mini nhỏ nhắn để đi làm. Cuộc sống xa vợ, xa con làm tôi nhớ con gái vô cùng nhưng bù lại tôi cảm thấy thư thái và nhẹ lòng hơn nhiều khi sống trong ngôi nhà mà vợ luôn hằm hè giọng co.i thườn.g chồng.
Video đang HOT
Chúng tôi ly thân như thế khoảng hơn 1 năm thì tôi quen người con gái này. Cô ấy năm nay cũng đã gần 30 tuổ.i, chưa lấy chồng. Cô ấy xinh xắn lắm nhưng cũng chẳng hiểu vì sao mà chưa lập gia đình. Tôi nghe mấy chị em làm cùng cô ấy nói rằng trước cô ấy yêu phải tên lừ.a đả.o nên giờ hận tình mãi, chưa chịu yêu ai.
Gặp nhau, tôi có tâm sự cho cô ấy về hoàn cảnh gia đình mình, cô ấy rất cảm thông và động viên tôi nên thường xuyên qua thăm con gái. Tôi từ chỗ luôn cô độc khi không thể chia sẻ tâm tư, tình cảm với ai giờ cảm thấy nhẹ lòng đi rất nhiều khi tìm được người tri kỉ, hợp mình về nhiều mặt. Thời gian thấm thoát qua đi, chúng tôi trở thành nhân tình của nhau tự lúc nào.
Gọi là nhân tình nhưng thực sự phải tới cách đây hơn 1 tháng chúng tôi mới đi quá giới hạn dù thời gian quen nhau là gần 1 năm. Tôi đã không muốn làm điều này vì xác định đợi l.y hô.n mới tiến xa hơn trong mối quan hệ đó. Thế nhưng chính cô ấy là người chủ động muốn đẩy xa hơn. Tôi nghĩ có lẽ cô ấy cũng đã cô đơn qua nhiều rồi. Thế là tôi gật đầu đồng ý nhưng ngay đêm đầu tiên gần gũi, tôi đã thấy mình sai.
Tôi đa.u đớ.n khi phát hiện ra cô ấy vẫn còn trong trắng. Tôi cứ ngỡ ở độ tuổ.i đó, lại từng trải qua một lần thất bại trong tình yêu, có lẽ sự trinh trắng là điều mà cô ấy không còn. Vậy mà… Khi phát hiện ra điều đó, tôi dằn vặt và cắn rứt lương tâm vô cùng. Vợ cũ của tôi luôn muốn nối lại, cô ấy biết đã sai lầm và hứa sẽ sửa chữa nhưng tôi còn đang cân nhắc. Giờ lại thêm chuyện này khiến tôi vô cùng khó nghĩ.
Quả thực tình cảm tôi vẫn còn với vợ cũ nhưng tôi đang chờ đợi xem cô ấy thay đổi như thế nào. Dù sao giữa tôi và cô ấy cũng có chung một đứa con, nếu có thể hàn gắn thì đó cũng là điều tốt hơn. Vậy mà giờ thêm chuyện này tôi không biết phải quyết định ra sao. Tôi vốn không phải kể tàn nhẫn như thế.
Giờ tôi như kẻ đứng trước hai dòng nước không biết nên chọn bên nào? Tôi đã từng nghĩ nếu vợ của mình thay đổi, tôi sẽ quay về vì dù sao cũng chung nhau một đứa con. Thế nhưng còn người tình gần 30 tuổ.i mới trao đời con gái cho tôi, liệu tôi phũ phàng bỏ đi có tàn nhẫn với cô ấy quá không?
Theo Khám Phá
Cuộc đời quá đáng yêu sau khi li dị chồng
Tại sao nó vẫn luôn luôn cười? - Những bà hàng xóm tọc mạch của tôi vẫn thường rỉ tai nhau như thế mỗi khi tôi đi qua, kể từ cái ngày tôi ký roẹt một phát vào lá đơn l.y hô.n.
Họ nghĩ rằng: với một cô gái mới ngoài 20, bị chồng bỏ, một thân một mình nuôi con, hẳn sẽ là nỗi đớ.n đa.u bi kịch lắm. Và khi sống trong nỗi đớ.n đa.u, bi kịch như thế, ai mà có thể cười nổi cơ chứ?
Phải chăng khi chạm đến sự tột cùng của nỗi đau, người ta không thể khóc được mà cười cay đắng? Hay nỗi đau đã làm biến dạng những dây thần kinh xúc cảm của người mẹ đơn thân?
Không, chẳng giả thiết nào đúng! Tôi cười bởi thực sự tôi thấy mình thật là may mắn.
Cuộc đời quá đáng yêu khi không... có chồng!
Tôi cười, ấy là khi tôi thấy con bạn đêm hôm còn cắp con đi tìm chồng. Nghe bảo, chồng nó làm trợ lý cho một ông to lắm, tiề.n mang về cung phụng mẹ con nó như một bà hoàng. Nhưng ngồi trong những chiếc ghế êm ái trong phòng khách sang trọng, con bạn tôi như ngồi trên đống lửa khi đến nửa đêm chồng vẫn chưa về vì bận tiếp khách.
Chẳng mấy khi mẹ con cô bạn được ăn một bữa tối ấm nóng vì luôn phải ở cảnh đợi chờ. Không ít lần, cô bạn cắp con đi tìm chồng, đến những chỗ mà anh bảo đang tiệc tùng tiếp khách, để được tận mắt chứng kiến những cô gái tiếp bia, tiếp rượu ngả ngớn trong lòng chồng.
Tôi cười, ấy là khi cô đồng nghiệp đến cơ quan với mái tóc xơ xác, khuôn mặt mệt mỏi lúc nào cũng ngơ ngác như một kẻ tội đồ. Ngày xưa, cô nàng ấy chả kém cạnh ai. Chí ít cũng là hoa khôi của một huyện, khéo tay, hay làm cũng có tiếng.
Khốn nỗi, ông chồng của nàng thuộc loại "lọt trời rơi xuống đất". Dù cô vợnấu ăn ngon khiến nhiều người tấm tắc thì cũng chẳng bao giờ vừa miệng ông chồng. Nào thì "Sao mực không xào cho cháy cạnh?" "Rau cần không đun kỹ cho mềm?"...
Những yêu cầu ngược đời như thế, nhưng vẫn khiến cô vợ trở nên hoang mang, mất tự tin về khả năng bếp núc của mình. Lâu dần thành quen, cô vợ biến mình thành một kẻ phụ thuộc, luôn sợ sệt chồng mình như ông chủ.
Đó là chưa kể đến những vết ố màu trên cổ áo, một vệt bụi vương trên sàn nhà... cũng đủ làm cô "mất hồn mất vía" nếu như chồng phát hiện, cằn nhằn kêu ca.
Cuộc đời quá đáng yêu khi không... có chồng!
Thực ra thì hai gã đàn ông quái kiệt kia cũng không hẳn là nhiều. Nhưng chí ít, phận đời một cô vợ cho ra cái vẻ ngoan, muốn cho trong ấm ngoài êm thì không thể có chuyện không biết là cho chồng cái áo, quét dọn nhà cửa cho sạch sẽ. Có như thế, gã đàn ông lười biếng như ông chủ mới cảm thấy ngôi nhà như tổ ấm mà thích tìm về.
Con vợ ngoan cũng phải là ả đàn bà phải biết hy sinh sở thích của mình chiều theo sở thích của chồng.
Thậm chí đến cả quan điểm, lời nói, nếu trái ngược với chồng, cũng đừng có dại gì mà thể hiện. Cổ nhân đã dạy rồi, đàn bà muốn hạnh phúc, phải biết "ngu một tí" trước người đàn ông của mình.
Tết đến, chao ôi mới là mệt. Đây là những dịp để các cô vợ cân não với danh mục những món tiề.n Tết nội, Tết ngoại. Căng thẳng nhất là việc mua gì biếu gì cho bố mẹ chồng, cho chị em, cháu chắt bên nhà chồng.
Nhiều khi tiề.n mất cả đống, nhưng vẫn bị chồng mặt nặng, mày nhẹ, mẹ chồng chử.i mắng xơi xơi chỉ vì một chút thiếu khéo léo trong việc biếu quà.
Người ta trông chờ ngày Tết để được nghỉ ngơi, du lịch chỗ này, chỗ kia, thì các nàng dâu cứ đến Tết là cun cút về quê phụng sự nhà chồng cho đúng lễ, đúng nghĩa.
Mới đây, có một thống kê vui, nhưng không hẳn là vô lý, khi cho rằng một người đàn ông cưới một người vợ, là đã có món lời hơn 3 tỷ đồng. Điều đó cũng có nghĩa là người đàn bà đã thiệt hại hơn 3 tỷ đồng khi chấp nhận "đeo gông".
Thực ra, cũng chẳng phải vì tôi thấy mình đã "lời 3 tỷ" sau bước ngoặt để làm mẹ đơn thân. Nhưng tôi đã được sống cuộc sống của tôi. Tôi được quyền tự quyết định cuộc sống của mình, của con mình, được nuôi dạy con theo cách của mình, được ăn những món ăn mình thích, làm những mình thích.
Tôi vẫn có tình yêu, vẫn có những rượu vang, có hoa hồng, có những gã đàn ông sẵn sàng cung phụng tôi, nhưng tôi không phải ngồi chờ cơm, không phải lo ngay ngáy về những chiếc áo sơ mi chưa kịp giặt, những bữa cơm không vừa miệng "ông chủ".
Chừng đó lý do, chả đáng để tôi luôn thấy cuộc đời quá đáng yêu để phải mỉm cười đó sao!
Theo Phunutoday
Bên mộ người cũ, tôi khóc ngất đi khi biết bí mật của em Nhìn vào bia mộ, tôi thấy thời gian Thủy mất đúng năm con tôi được mổ mắt. Kể cả ngày cô mất cũng gần với thời gian ca phẫu thuật diễn ra. Cô gái nói cả đời sẽ ở bên tôi bỗng nhiên muốn chuyện tình yêu của chúng tôi dừng lại. Hai sự việc dồn đến cùng một lúc khiến tôi tưởng...