Đi họp lớp, vỡ mộng khi nàng thơ trong lòng tôi giờ to béo, uống rượu như hũ chìm
Chưa hết thất vọng vì hình ảnh thiếu nữ trong mộng bị thực tại làm cho vỡ nát, tôi lại đau đầu vì vợ ‘nhảy lên’ khi biết tôi đi họp lớp chỉ để gặp ‘crush’ ngày xưa.
Có lẽ từ giờ, tôi không có cửa đi họp lớp nữa, vì cuộc họp lớp vừa rồi đối với tôi hết sức đen đủi, đem đến bao nhiêu phiền toái và thất vọng.
Hơn 27 năm qua, lớp cấp hai của tôi chưa bao giờ tổ chức họp, chỉ có một số người bạn hay chơi thân lâu lâu gặp nhau một lần. Gần đây, nhân việc hai cậu bạn tình cờ gặp lại nhau trong vai trò đối tác làm ăn, nhóm của lớp trên Facebook mới được lập. Những thành viên đầu tiên bắt đầu tìm kiếm và tập hợp được phần lớn bạn bè trong lớp. Nhiều năm không gặp nhau, mọi người rôm rả đăng lên trang của nhóm những kỷ niệm xưa, đồng thời “chat chit” rất rôm rả. Những cảm xúc thời “trẻ trâu” trong sáng, nhiều khát vọng ùa về, ai cũng rưng rưng, muốn gặp lại nhau để ôn chuyện cũ, mà cũng để thấy những người bạn của mình hồi ấy giờ ra sao.
Cuộc họp lớp cuối cùng được ấn định. Là thành viên ban tổ chức, tôi nhận nhiệm vụ tìm và liên lạc với những bạn chưa tham gia nhóm. Vừa xung phong, tôi đã bị mọi người nhao nhao ùa vào trêu, bảo rằng họ đi guốc trong bụng tôi: “Thằng Quân muốn tìm bằng được nàng thơ trong lòng hồi xưa chứ gì?”, “Ừ nhỉ, cái T. đâu chưa thấy vào nhóm. Ngày xưa Quân học giỏi nhất, cả trường cũng chỉ có vài đứa biết yêu sớm nên chuyện nó đơn phương chết mê chết mệt cái T. ai cũng biết”; “Ai biết tin về T. thì nhắn cho cậu ấy đi”…
Đang cảm xúc dâng trào, lại được trò chuyện vô tư với bạn bè hồi trẻ con, tôi thật thà nói, đúng là tôi mong ước được gặp lại T. một lần xem nàng bây giờ thế nào. Hồi học cấp ba rồi đại học, tôi có nhiều cơ hội (thật ra là cũng cố gắng tạo cho mình cơ hội) gặp T. hoặc ngắm nàng từ xa. Nhưng sau khi ra trường, T. “mất hút”, bạn bè không ai biết nàng đi đâu.
Đi làm vài năm, tôi yêu và cưới vợ tôi bây giờ. Cuộc sống hôn nhân với nhiều cung bậc, màu sắc cũng như guồng quay công việc giúp tôi không còn nhớ nhung vọng tưởng hay tìm kiếm thông tin về nàng thơ hồi lớp 9 nữa. Có điều khi gặp bạn cũ, hay khi ai đó nhắc đến tuổi học trò, trong đầu tôi luôn hiện lên hình bóng xinh đẹp, duyên dáng của T. và đâu đó sâu trong tâm hồn, một sợi tơ nhẹ nhàng ngân lên…
Tôi sốc khi chứng kiến “nàng thơ” trong tim mình ngày xưa uống rượu như hũ chìm.(Ảnh minh họa)
Mấy hôm sau, một bạn trong lớp tìm được số điện thoại của T. và nhắn cho tôi. Tôi lập tức liên lạc. T. nói nàng đang sống ở An Giang, cũng rất nhớ các bạn, nhất định sẽ bay ra Hà Nội để họp lớp. Lời hứa này khiến tôi càng có thêm động lực để cùng tổ chức buổi đoàn tụ thật hoàn hảo, và hồi hộp chờ mong gặp lại T.
Không ngờ hôm ấy T. đến sớm trước cả tôi. Khi tôi tới, mọi người nhao lên, í ới gọi lại để gặp cố nhân. Tôi bước nhanh lại chỗ các bạn đang ngồi túm tụm, và không thấy nàng trong cái lướt mắt đầu tiên. Và sau đó, tôi nhận ra T. nhờ hướng nhìn của bạn bè, và “đứng hình”. Không phải vì nàng già hay không xinh đẹp như xưa, vì điều tất nhiên này tôi đã lường trước; chúng tôi đều đã 42 – 43 tuổi. Điều làm tôi sững sờ, cảm thấy đây không thể là T., là ở thần thái, dáng vẻ của nàng. T. của ngày xưa là thiếu nữ mình hạc xương mai, trông e ấp, ý tứ, ăn nói nhỏ nhẹ và ánh mắt mộng mơ. Còn trước mặt tôi bây giờ là người phụ nữ trung niên mập mạp, ăn to nói lớn, chân gác lên ghế đối diện, pha trò với bạn bè bằng những câu hơi thô.
Video đang HOT
Thật ra nhiều bạn nữ khác cũng như vậy, mọi người đều có tuổi và không giữ kẽ, nhưng nhìn T. như thế thì tôi lại lén thở dài.
Đến lúc vào tiệc, tôi càng ngơ ngẩn khi thấy T. uống rượu như hũ chìm. Nàng “dô dô” lớn tiếng, ép các bạn trai khác uống rượu và hạ cho mấy cậu say bí tỉ. Hôm ấy, tôi đau lòng vì tiếc nhớ nàng thơ thời trai trẻ của mình đến nỗi cáo mệt để về trước.
Nhưng nỗi buồn của cuộc họp lớp không chỉ có thế. Vài ngày sau, tôi đối mặt với trận sấm sét từ vợ. Không biết đứa bạn nào “xì đểu” vợ tôi, gửi ảnh chụp màn hình những đoạn chat trước ngày họp lớp, nội dung như tôi kể phía trên. Vợ tôi khóc lóc, mắng chửi loạn cả nhà, lôi cả bố mẹ hai bên ra để nghe cô ấy tố khổ. Bằng chứng rõ ràng, tôi cũng chỉ còn biết xin lỗi.
Đến bây giờ đã cả tuần rồi mà vợ vẫn chưa thèm nói chuyện lại với tôi, trừ một câu “chốt” là cấm tôi từ nay không được đi họp lớp, bất kể lớp nào. Thật ra tôi cũng hết hứng họp lớp rồi, nhưng làm sao để vợ nguôi giận và ngừng “cấm vận”, ngừng “chiến tranh lạnh” đây?
Độc giả có phản hồi về câu chuyện trên, xin gửi vào box bình luận bên dưới.
Nếu bạn có những khúc mắc trong cuộc sống, xin đừng ngần ngại gửi cho chúng tôi để nhận được sự sẻ chia chân thành và lời khuyên nghiêm túc của độc giả. Ý kiến xin gửi đến [email protected].
Ủng hộ vợ đi họp lớp, tôi hối hận vì thái độ của cô ấy khi trở về
Sau khi gặp bạn bè cũ, vợ tôi liên tục trách móc chồng và tỏ vẻ không hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Trong khi nhiều ông chồng kêu ca, lo lắng chuyện vợ đi họp lớp hay hội khóa, tôi lại suy nghĩ khác. Ai cũng cần có khoảng trời và bạn bè của mình.
Thực tế, không hiếm câu chuyện phát sinh từ họp lớp, nhưng con số đó rất ít. Không nên căn cứ vào vài câu chuyện được nghe mà suy nghĩ mọi thứ theo hướng méo mó.
Năm nay, trường cấp 3 của vợ tôi tổ chức hội khóa 20 năm. Vợ băn khoăn nên về hay không vì xa xôi và chuyện kinh phí đi máy bay, ăn ở gần một tuần.
Tôi lại suy nghĩ khác, cả nhà bớt ăn tiêu một chút, hoàn toàn đủ tiền nong cho vợ về quê.
Sau khi về hội khóa, vợ tôi liên tục tỏ vẻ không hài lòng với cuộc sống hiện tại (Ảnh minh họa: Freepik).
Vợ tôi chia sẻ, về hội khóa rất vui nhưng bạn bè thành đạt nhiều. Bây giờ ở quê, nhiều bạn đã có nhà lầu, xe hơi, sở hữu cơ sở kinh doanh hoặc có trong tay vài ba miếng đất.
Trong khi đó, vợ chồng tôi ở thành phố chỉ có tài sản lớn nhất là ô tô và căn hộ chung cư cùng sổ tiết kiệm chưa đến một tỷ đồng. Cho nên, cô ấy có chút tự ti.
Tôi an ủi vợ, tài chính của mỗi gia đình không ai giống ai, đủ sống qua ngày, mạnh khỏe là điều đáng để hài lòng.
Chuyến về hội khóa của vợ vẫn diễn ra đúng như dự định. Trước ngày đi, tôi thấy cô ấy háo hức mua sắm quần áo, đổi điện thoại mới để chụp những bức ảnh đẹp với thầy cô giáo cũ và bạn bè. Nhìn vợ vui vẻ, tôi cũng cảm thấy hạnh phúc.
Sau một tuần, vợ tôi trở lại thành phố, kể nhiều chuyện vui khi gặp lại bạn bè và thầy cô. Bên cạnh đó, cô ấy cũng liên tục trách móc chồng thiếu quyết đoán, tháo vát trong chuyện làm ăn nên kinh tế gia đình cứ ì ạch.
Sau khi nghe bạn bè kể đường kinh doanh rộng mở, làm ăn đến đâu có lãi đến đó, vợ tôi dường như cảm thấy hậm hực và "kém miếng khó chịu". Cô ấy "nóng mặt" khi bạn bè đi xe sang đến họp lớp, dùng điện thoại xịn, diện quần áo đắt tiền.
Nhìn bạn bè có của ăn của để, vợ tôi không khỏi cảm thấy áp lực và sốt ruột. Cô ấy vừa kể, vừa than vãn do chồng không thể đóng vai trò là trụ cột kinh tế của gia đình như người ta. Nhiều bạn bè có chồng ăn nên làm ra, vợ chẳng cần làm gì, chỉ lo làm đẹp và mua sắm.
Gần như ngày nào, vợ tôi cũng nhắc đến chuyện bạn bè giàu có. Mỗi lần như vậy, tôi cảm thấy mình như kẻ bất tài, vô dụng.
Vợ tôi muốn mượn chuyện bạn cũ để đổ lỗi do chồng nên vợ con chưa thể nở mày nở mặt.
Tôi phân tích cho vợ hiểu, chi tiêu ở thành phố khác hơn so với ở quê. Bên cạnh đó, hai vợ chồng xuất phát gần như chẳng có gì trong tay, cố gắng chắt bóp mãi mới mua được chung cư tiền tỷ.
Trong khi đó, bạn bè của cô ấy gần như không phải lo chuyện nhà cửa. Họ có thể dùng số tiền đó để đầu tư, làm ăn.
Vợ cần nghe người ta kể để mình cố gắng hơn, chứ không phải gây áp lực cho gia đình, dẫn đến không khí căng thẳng. Thực tế, không hiếm người khoe giàu sang và thành đạt, thích "phông bạt" bên ngoài, còn tài chính gia đình chỉ là vay chỗ nọ lấp chỗ kia.
Thay vì thông cảm và chia sẻ, vợ cho rằng, tôi bao biện, không chịu cố gắng.
Trong cuộc sống, ai chẳng muốn giàu có về vật chất nhưng khả năng của bản thân và cơ duyên làm giàu là yếu tố rất quan trọng.
Tôi thừa nhận chưa giỏi bằng chồng của bạn vợ nhưng không bao giờ thiếu trách nhiệm với gia đình. Thu nhập của tôi chưa thể làm giàu hay thành đại gia, song không bao giờ để vợ con thiếu thốn.
Động viên vợ về hội khóa tưởng tìm được niềm vui cho bà xã, không ngờ cả tháng nay tôi sống trong cảnh áp lực và mệt mỏi.
Thực lòng mong các bà vợ sau khi đi họp lớp, đừng so sánh bản thân với mọi người khiến những ông chồng phải khổ sở như tôi.
Không muốn đi họp lớp để gặp cái "hội khoe khoang" Nhìn lại bản thân sau hơn 10 năm ra trường, cô vẫn là 1 nhân viên hàng ngày cặm cụi đi làm, ngập đầu trong những "deadline" và rối bù trong những mối quan hệ phức tạp ở công ty. Về gia đình thì người yêu chưa có, cô đã vật vã với 2 mối tình, một mình ôm những đau đớn và...