Đi du học để thử thách tình yêu
Tôi nghĩ 2 năm đủ dài để hai đứa cố gắng cho tương lai. Nhưng giờ tôi rất thương anh nên khó bước đi. Tôi và anh quen nhau đã gần hai năm qua môt người bạn giới thiệu. Chúng tôi đã có tình cảm với nhau sau hơn một tháng nói chuyện qua điện thoại và cuối cùng chúng tôi hẹn gặp tại một nơi lãng mạn dành cho đôi lứa. Lần đầu gặp, tôi khá ấn tượng vì nhìn anh cũng khá bảnh trai, nói chuyện vui vẻ. Thế là chúng tôi chính thức yêu nhau.
Thời gian đầu, tình yêu cũng khá lãng mạn và anh quan tâm tôi nhiều lắm. Yêu nhau khoảng nửa năm thì tôi biết anh thường xuyên gặp khó khăn về tiền bạc mặc dù công việc anh khá ổn định. Có lẽ một phần do gia đình anh cũng khó khăn về kinh tế và anh còn phải lo cho đứa em đi học đại học. Còn tôi thì ngược lại. Tôi sinh ra trong một gia đình khá giả và chưa bao giờ phải nghĩ nhiều về tiền bạc. Anh vì tiền bạc mà thường xuyên không vui và đôi lúc còn làm tổn thương tôi bởi những cơn nóng giận vô cớ. Khi thấy tôi khóc thì anh nói do anh phải suy nghĩ nhiều vì tiền bạc nên anh mới như vậy.
Từ lúc quen anh tới giờ, tôi cũng phải suy nghĩ về tiền bạc rất nhiều và đôi lúc thấy mình mệt mỏi quá. Nhìn tụi bạn có người yêu được quan tâm, chăm sóc, được bạn trai dẫn đi sắm quần áo, tôi cũng hơi mủi lòng nhưng tôi nghĩ, được cái này thì mất cái kia. Tháng lương nào tôi cũng phụ anh để lo cho những khó khăn trước mắt vì tôi nghĩ khi không gặp khó khăn về tiền bạc nữa thì anh sẽ chẳng cộc cằn, nóng giận vô cớ. Nhưng đã gần một năm nay rồi, hầu như tôi thấy sự giúp đỡ của mình không thay đổi được gì. Anh vẫn gặp khó khăn, thậm chí vẫn phải mượn. Đôi lúc anh lại cáu gắt với tôi vì những chuyện không đâu, mặc dù anh vẫn quan tâm, lo lắng cho tôi.
Tôi đã dẫn anh về ra mắt gia đình. Ba mẹ tôi cũng không phản đối nhưng có vẻ không vui vì họ không muốn tôi phải làm dâu ở một nơi xa xôi. Tôi rất thương ba mẹ và anh, tôi cũng muốn có chồng khá giả một chút để ba mẹ tôi không phải lo, được nở mày nở mặt với họ hàng. Ba mẹ tôi đã mở cho tôi một hướng đi mới và họ cho tôi quyết định: “Tôi sẽ đi du học hoặc ở lại và có chồng”. Nhưng lúc này làm sao anh cưới tôi được trong khi bản thân anh còn lo không nổi. Anh nói tôi đợi anh thêm 2-3 năm nữa nhưng tôi thấy nó xa vời quá. Anh nói gia đình anh cũng khó khăn nên việc cưới xin chắc anh phải lo toàn bộ. Tôi thấy anh cũng cố gắng, cũng thương tôi nhưng vấn đề là sau hai năm, anh có thể cưới tôi được không? Hay vẫn như bây giờ và tôi lại phải chờ đợi tiếp? Nay tôi cũng đã 25 tuổi rồi.
Đôi lúc tôi nghĩ vì tình yêu, tôi sẽ chiến đấu tới cùng, sẽ ở lại cùng anh và tôi hy vọng một tương lai tươi sáng phía trước. Nhưng dường như có một mình tôi cố gắng, một mình tôi quan tâm anh nhiều. Hình như tôi thấy anh nghĩ cho anh nhiều hơn và ít khi nào anh nghĩ đến cảm xúc của tôi. Tôi cho anh mượn tiền và tháng nào tôi cũng không dám ăn dám mặc để dư một ít gửi về cho ba mẹ tôi vui. Tôi biết là anh cũng có suy nghĩ, anh cũng buồn nhưng có bao giờ anh nghĩ là tôi phải hy sinh cho anh nhiều đến mức nào không?
Có lẽ đến lúc tôi phải nghĩ cho bản thân tôi và ba mẹ tôi rồi, tôi sẽ đi du học 2 năm. Tôi nghĩ đây là khoảng thời gian đủ để tôi và anh suy nghĩ lại. Nếu còn yêu thương nhau, nếu anh nghĩ cho tôi nhiều hơn và anh có cố gắng dành dụm được cho tương lai hai đứa thì tôi sẽ trở về bên anh. Bây giờ tôi còn thương anh nhiều lắm. Nếu tôi nghe theo lời ba mẹ, rời xa anh để tìm kiếm một hạnh phúc khác nơi đất khách thì liệu tôi có phải hối hận vì đã “tham phú phụ bần” không?
Theo Ngoisao
Video đang HOT
Định mệnh cách 5 bước chân
Tớ nhớ đã từng đọc một câu chuyện như thế. Ngày ấy, chỉ cần 5 bước chân thôi tớ sẽ tới được gần cậu và biết đâu sẽ trở thành người con gái định mệnh của cuộc đời cậu.
Nhưng tớ đã không làm được. Ngày tiễn cậu ra sân bay tớ không thể nắm chặt tay cậu để nói rằng tớ sẽ đợi. Và khi cỗ máy khổng lồ bắt đầu cất cánh đưa cậu đến một nơi cách tớ nửa vòng trái đất tớ vẫn không thể nói "tớ yêu cậu, yêu thật lòng".
Cậu còn nhớ không, 16 năm trước...
Có một cô nhóc đầu trọc lóc, mặt mũi lem luốc ngồi bắn bi một mình. Vì nhà nó nghèo lắm. Nó chẳng có những viên bi sặc sỡ như đám bạn. Những viên bi của nó đều nặn từ bùn đất. Nhưng chỉ được một lát, đất khô lại, nứt nẻ rồi vỡ ra. Nó lại phải nặn viên bi mới. Nên tất nhiên, dù thắng cũng chẳng có đứa bạn nào muốn lấy những viên bi như thế.
Rồi một ngày khá đẹp trời, một cậu nhóc xuất hiện. Qua hàng rào được che chắn là hàng dâm bụt với những bông hoa đỏ chót, cậu nhóc chăm chăm nhìn nó rồi cười toe hỏi: Cho tớ chơi với nhé!
Nó mừng lắm, vội vã gật đầu lia lịa. Mình quen nhau từ đấy. Sau này tớ mới biết bố mẹ cậu đều ra nước ngoài làm việc nên gửi cậu về ở với bà ngoại.
Có cậu, thế giới của tớ không còn cô độc nữa. Thời gian dần trôi, chúng mình đã cùng lớn lên. 12 năm chung lớp, chung trường. Những con đường, những hàng cây, quán ăn, cái bàn, ô cửa sổ... đâu đâu cũng ngập tràn kỷ niệm.
Đây là quán cô Ba béo ngay sát cổng trường, nơi lần đầu tiên tớ nhận được món quà ngày 8/3. Năm ấy, chúng mình đang học lớp 3. Hôm đó, cô bạn ngồi bên tặng thiệp mừng cho tất cả các bạn gái trong lớp, trừ tớ. Tớ cứ nghĩ rằng cô ấy quên nhưng không phải vậy.
Cô ấy nói với các bạn trong lớp, cô ấy không muốn tặng vì có tặng tớ cũng không có tiền mua thiệp tặng lại cô ấy. Đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất tớ khóc trên lớp. Lúc đó, cậu chỉ im lặng. Rồi có tiếng trống ra chơi, cậu mím môi nắm chặt tay tớ dắt ra quán cô Ba béo. Cậu chọn cho tớ tấm thiệp đẹp nhất.
Đây là nhà xe, có cây ngô đồng ở phía trước tớ vẫn thường đợi cậu mỗi khi tan học. Đó là lần đầu tiên chúng mình giận nhau đến những ba tuần. Hồi ấy là vào lớp 7. Chỉ tại hồi ấy các bạn trong lớp cứ trêu chọc tớ với cậu yêu nhau. Các bạn gán ghép nhiều đến mức cô giáo chủ nhiệm cũng hiểu nhầm, gọi tớ ra nhắc nhở: "Các em đang tuổi ăn, tuổi học...". Tớ năn nỉ nhờ cậu giải thích, cậu chỉ cười, đôi lúc còn hùa theo bảo hay là chúng mình yêu nhau.
Tớ chuyển sang ngồi bàn khác, không nói chuyện, không còn đợi cậu đạp xe song song mỗi lúc tan trường... Chiến tranh chỉ chấm dứt khi cậu tuyên bố: "Bọn tớ là hai thằng bạn, có gì phải sợ". Tớ cười. Cả lớp cũng cười nghiêng ngả. Nhưng có một chuyện cậu không biết. Hồi ấy, tớ sợ thật không chỉ vì bị nhiều bạn trêu chọc, sợ cô giáo la, sợ bố mẹ biết mà còn sợ ...một ngày tớ sẽ tin điều đó là sự thật, sẽ hy vọng.
Còn đây là ngã ba Bờ Hồ, cậu còn nhớ chứ. Đó là vào năm cuối lớp 12. Lúc này, chúng mình bắt đầu phải đối diện với những cuộc thi cam go hơn đánh dấu những bước ngoặt của cuộc đời. Tớ cũng tất bật với những công việc: rửa bát thuê, bán hàng để kiếm tiền ôn thi đại học.
Tối hôm ấy, tớ về muộn vì ông chủ hứa sẽ trả thêm tiền nếu giúp ông ấy dọn hàng. Tớ đã không nhìn thấy ánh mắt đen tối của người đàn ông còn hơn cả tuổi bố tớ. Tớ vùng chạy khỏi bàn tay dơ bẩn của ông ấy cho đến lúc mỏi mệt và ngã khụy.
Nghe tiếng bước chân dồn dập đang đến gần, tớ hoảng sợ nhưng đôi chân đã không còn cảm giác.
- Là tớ! Đừng sợ!
Tớ òa khóc khi nhìn thấy cậu.
- Sao cậu biết tớ ở đây?
- Vì tớ luôn bước theo cậu. Nói thật nhé, tớ thích cậu!
Trái tim tớ như ngừng đập. Tớ cũng muốn gật, muốn mỉm cười nói với cậu, tớ đồng ý, tớ cũng rất thích cậu. Tớ thừa lãng mạn để hằng đêm mơ về một chàng hoàng tử trong cổ tích nhưng cũng đủ lý trí và thực tế để hiểu rằng cổ tích mãi mãi chỉ là một giấc mơ. Cậu đã nói rằng cậu sẽ đi du học. Bố mẹ cậu muốn đón cậu sang Mỹ.
Cô nhóc ngày xưa nay nói nhiều hơn, cười nhiều hơn, bắt đầu để tóc dài làm duyên... Vì ngày xưa có người bảo: "Cậu mà để tóc dài, cười nhiều hơn chắc là cũng xinh đấy".
Nếu một ngày cậu trở lại, tớ sẽ không ngần ngại nói rằng tớ yêu cậu thật lòng.
Theo người lao động
Chồng cặp kè với học sinh lớp 9 Sau khi đọc được bài viết "Yêu" đồng nghiệp, trả thù chồng, tôi rất hiểu và thông cảm với người phụ nữ ấy bởi hiện tại, tôi cũng đang rơi vào hoàn cảnh tương tự như của chị. Tôi và chồng yêu nhau từ một tình yêu sét đánh, khi cả hai đang còn là sinh viên năm thứ nhất. Bốn năm gắn...