Cưới nhau 3 năm, chồng bất ngờ đòi trao trả tự do cho vợ để có thời gian đi chăm sóc bồ
Tôi lặng người trước những lời nói thẳng thắn của anh. Tôi không ngờ sự vất vả 3 năm trời của mình không đánh đổi được tình cảm của chồng mà chỉ nhận lại một trái tim băng giá đến đau lòng.
Tôi đã ngoài 30 tuổi nhưng mãi vẫn không có người để ý, hỏi cưới. Gia đình lo lắng nên cậy người mai mối và anh là đối tượng trong công cuộc làm mai này. Từ ngày cưới anh, tôi nghỉ công việc ở cơ quan để ở nhà chu toàn chăm sóc chồng con. Tôi là người phụ nữ giỏi giang, chuyện bếp núc đều rất xuất sắc. Tuy không có tình cảm gì với nhau nhưng cả hai vẫn làm tròn trách nhiệm của vợ chồng
Từ ngày đứa con đầu lòng ra đời, cuộc sống hôn nhân của chúng tôi bắt đầu nhạt dần. Tôi bận rộn đầu tắt mặt tối chăm lo cho con. Công việc của anh thì ngày càng nhiều. Có khi ở chung nhà nhưng rất ít khi họ nhìn thấy mặt nhau trừ những ngày cuối tuần. Tôi chấp nhận ở nhà để quán xuyến việc nội trợ nên anh giao toàn bộ cho tôi, không một lần hỏi han hay giúp đỡ vợ. Nhiều lúc tôi nghĩ bản thân mình không khác gì osin.
Một lần, anh gọi điện về nói sẽ mời khách đến nhà chơi, kêu tôi làm vài món tiếp đãi cho đàng hoàng. Ngày hôm đó, tôi vừa phải chăm sóc con, vừa phải làm đồ ăn cho chồng. Khi con quấy khóc, tôi lại bỏ hết việc dở dang trong bếp ra dỗ con. Mọi việc cứ lặp đi lặp lại như vậy khiến tôi muốn phát điên.
Cuối cùng tôi cũng chuẩn bị xong một bàn tiệc thịnh soạn tiếp đãi khách. Nhìn bàn tiệc tôi vô cùng hài lòng, mọi mệt mỏi cũng tan biến trong phút chốc. Khách của anh lũ lượt kéo đến, tôi lịch sự chào hỏi. Mọi người nhìn tôi rồi tấm tắc khen anh thuê được osin khéo, nấu nướng giỏi giang. Tôi lặng người nhìn lại mình từ đầu đến chân, quả thật không khác nào một con ở. Tôi tủi thân đưa mắt nhìn sang chồng thăm dò xem anh có lên tiếng bảo vệ tôi không. Nhưng anh lại lảng sang chuyện khác rồi nói chuyện vui vẻ với mọi người, không hề giải thích rằng tôi là vợ anh và những món đó là do vợ anh nấu. Tôi buồn bã lê thân xác mệt mỏi về phòng. Nhìn mình trước gương tôi thoáng giật mình, từ một người phụ nữ thành công có địa vị trong xã hội nhưng giờ đây lại đầu bù tóc rối, người lúc nào cũng hôi mùi sữa và mùi thức ăn. Tôi thật sự rất mệt mỏi với cuộc sống hôn nhân này.
Anh bắt đầu đi công tác nhiều hơn, ở nhà chỉ còn hai mẹ con. Nhiều lúc buồn tủi, cô đơn tôi chỉ biết ôm con mà khóc. Đã từ lâu rồi, tôi không còn muốn mở lời tâm sự cùng ai, vì tôi nghĩ nỗi buồn của mình chỉ mình hiểu không ai có thể cảm thông được. Một lần, sau chuyến đi công tác về, anh mệt mỏi ngồi gục xuống sofa, tôi thấy vậy nhanh chóng ra hỏi han chăm sóc chồng. Nhưng đổi lại thái độ ân cần của tôi, anh gạt tay tôi ra rồi buông lời nói sắc lạnh.
- Tôi mệt mỏi với cuộc sống này lắm rồi. Tôi cưới cô chỉ là chiều lòng gia đình thôi. Cưới nhau cũng được 3 năm rồi, cô lời được đứa con, giờ cô nuôi nó đi, trả lại tự do cho tôi.
Video đang HOT
Tôi chết lặng, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
- Anh tưởng tôi sung sướng khi sống trong cuộc hôn nhân này lắm sao. Suốt ngừng ấy năm, tôi cũng đủ mệt mỏi lắm rồi, anh có bao giờ lắng nghe hay thấu hiểu gì cho tôi chưa?
- Nếu cả hai đều quá mệt mỏi thì hãy giải thoát cho nhau đi. Tôi cho cô quyền nuôi con đó, tôi không giành.
Tôi lặng người trước những lời nói thẳng thắn của anh. Tôi không ngờ sự vất vả 3 năm trời của mình không đánh đổi được tình cảm của chồng mà chỉ nhận lại một trái tim băng giá đến đau lòng. Họ mãi mãi là hai thỏi nam châm cùng dấu, không bao giờ chạm được đến đối phương trong cuộc đời này. Có lẽ cũng đã đến lúc tôi giải thoát cho anh cũng như cho bản thân mình. Cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc thì cố níu giữ chỉ càng thêm đau lòng.
Chăm bố suốt 8 năm, đến ngày luật sư công bố di chúc, tôi phải bật khóc, gọi cảnh sát đến nhà
Sau khi đọc nghe xong bản di chúc của bố và phản ứng của 3 anh chị, vợ chồng tôi đã phải khóc vì một sự thật đau lòng.
Tôi là con út trong gia đình có 4 anh chị em. Trước đây, bố mẹ tôi đều có mức lương không cao. Để trang trải cuộc sống gia đình, thỉnh thoảng, tôi thấy bố vẫn phải đi làm thêm bên ngoài.
Cho đến năm tôi lên lớp 10, mẹ đột ngột qua đời do bệnh hiểm nghèo. Áp lực tài chính nuôi 4 người con đang ở độ tuổi ăn học lại đổ dồn lên vai bố. Để các con không phải chịu bất kỳ thiệt thòi gì, bố lại tiếp tục miệt mài làm 2-3 việc cùng một lúc.
Mãi cho đến khi chứng kiến tất cả các con học hành xong, lập gia đình và có cuộc sống riêng, bố mới yên tâm nghỉ ngơi. Cho đến lúc này, ông lại đột nhiên lâm bệnh nặng, cần người chăm sóc.
Ban đầu, 4 anh chị em thống nhất thuê người giúp việc để chăm sóc bố. Tuy nhiên, sau 1 lần tái khám, bác sĩ khuyên gia đình nên dành thời gian với ông cụ nhiều hơn để sức khỏe nhanh hồi phục. Lúc này, vấn đề bắt đầu nảy sinh.
Tất cả 4 anh chị em chúng tôi đều đã có gia đình riêng, vướng bận con cái và công việc. Việc dành thời gian mỗi ngày để chăm sóc và trò chuyện cùng bố không phải điều đơn giản. Anh cả và 2 chị đùn đẩy trách nhiệm, đưa ra đủ lý do để từ chối.
Không thể nhìn bố hy sinh cả một đời nay lại cô đơn độc chống chọi với bệnh tật, vợ chồng tôi quyết định nhận trách nhiệm này. Ngay tại cuộc họp gia đình, tôi thống nhất luôn với anh chị cũng cần tham gia hỗ trợ cùng, sau đó tất cả đều đồng ý.
Ảnh minh họa
Sau ngày hôm đó, tôi và chồng dọn dẹp căn phòng trống còn lại trong nhà, mua sắm thêm giường tủ để đón bố lên nhà nhằm tiện chăm sóc. Kể từ lúc phải chăm bố, vợ chồng tôi lúc nào cũng nhanh chóng hoàn thành công việc để trở về nhà sớm nhất có thể.
Chi phí học tập của các con ngày một gia tăng. Trong khi đó, sức khỏe của bố ngày một yếu đi, thường xuyên phải vào bệnh viện thăm khám. Thực tế này đẩy vợ chồng tôi vào tình cảnh khó khăn về mặt tài chính.
Trong một vài tháng đầu, anh chị có gửi tiền hỗ trợ đều đặn nhưng sau đó thì không. Một vài lần tôi liên lạc để hỏi về việc này nhưng tất cả đều gạt đi. Hai vợ chồng cảm thấy vẫn cố được nên cũng không muốn làm khó anh chị.
Cứ như vậy 11 năm trôi qua chỉ có tôi cùng chồng chăm sóc bố. Cho đến cuối năm 2023 vừa qua, bố trút hơi thở cuối cùng.
Sau khi lo xong công việc, luật sư liên hệ để lên lịch hẹn với 4 anh chị em nhằm công bố bản di chúc. Theo đó, bố để hết 800.000 NDT cho gia đình tôi. 3 anh chị lớn không có tên trong bản di chúc tỏ ra hoài nghi. Song khi được tận tay cầm và đọc di chúc, họ mới thực sự tin vào sự thật. Thậm chí, trong đó, bố còn ghi rõ tại sao chỉ 2 vợ chồng tôi được thừa hưởng số tiền này vì lo ngại tranh chấp sẽ xảy ra.
Ảnh minh họa
Tưởng rằng, anh chị hiểu những đóng góp của vợ chồng tôi trong suốt 11 năm qua nên sẽ không có những phản ứng khó xử. Song mọi thứ diễn ra theo chiều hướng trái ngược.
Cả 3 anh chị tỏ thái độ giận dữ, không công nhận bản di chúc này. Thậm chí anh cả và chị hai còn có những lời nói và hành động thiếu tôn trọng. Họ làm ầm ĩ đến mức vợ chồng tôi phải liên hệ với cảnh sát địa phương để được hỗ trợ.
Cho đến giờ khi nghĩ về sự việc ngày hôm đó, tôi vẫn không khỏi rơi nước mắt. Một mình gia đình tôi chăm bố nhưng chưa khi nào nghĩ đến việc sẽ nhận được thừa kế. Cho đến khi có tên trong di chúc, vợ chồng tôi hoàn toàn ngỡ ngàng. Sau đó, vì khoản tiền này, tình cảm anh em chúng tôi trở nên rạn nứt khó có thể hàn gắn.
Phát hiện chồng ngoại tình chị dâu vẫn giấu 'kín bưng', một hôm đến nhà chị tôi choáng váng khi chứng kiến cảnh kinh hoàng này Tôi luôn thắc mắc tại sao chị dâu lại giấu kín chuyện ngoại tình của anh trai, cho đến hôm tôi chứng kiến sự việc thì mới vỡ lẽ. Chồng và anh trai chồng là hai người mang tính cách trái ngược nhau. Tất nhiên mỗi người sẽ có tính tốt, tật xấu riêng, nhưng đôi khi tôi thầm cảm ơn cuộc đời...