Con trai đi làm xa, 6 năm gửi về nhà hơn 5 tỷ đồng nhưng mẹ vẫn sống khổ: Đứng hình khi nghe nhân viên ngân hàng vạch mặt thủ phạm
Câu chuyện của gia đình bà Lý được chia sẻ trên MXH là bài học để cho nhiều người rút kinh nghiệm.
Sáu năm trước, Lý Minh đã quyết định rời ngôi làng nhỏ ở tỉnh Chiết Giang (Trung Quốc) để đến thành phố Thâm Quyến làm việc. Anh hy vọng có thể thay đổi cuộc đời, có tài chính tốt hơn để gánh vác gia đình, cho mẹ mình là bà Vương Chi Hạ được sống an nhàn.
Sau khi lên thành phố lớn, anh tìm được công việc tốt, thu nhập cao và nhanh chóng đủ năng lực để lo cho mẹ. Do tính chất công việc bận rộn nên Lý Minh không thể về nhà, mà chỉ gọi điện trò chuyện với mẹ, tự hào nói: “Mẹ ơi, con có thu nhập kha khá, mỗi tháng con sẽ gửi tiền về để cuộc sống gia đình ta ngày càng tốt hơn.”
Vương Chi Hạ nghe xong rất vui mừng, bà dặn con trai phải chăm sóc bản thân và đừng làm việc quá sức.
Ảnh minh hoạ
Từ ngày con trai rời quê, bà con trong xóm thường hỏi thăm, không biết thằng Minh ở ngoài sống có tốt không? Bà Vương nghe vậy chỉ cười đáp: “Nó sống rất tốt, mỗi tháng đều đặn gửi tiền về, cuộc sống gia đình ngày càng cải thiện, không còn thiếu thốn gì.”
Sau sáu năm làm việc xa quê, Lý Minh hiện đã có chỗ đứng nhất định, công việc ổn định cùng mức thu nhập cao. Mỗi tháng, anh đều đặn gửi tiền về quê cho mẹ và anh tin với số tiền đó mẹ mình sẽ có một cuộc sống thoải mái.
Tuy nhiên, khi anh về thăm quê, cảnh tượng đập vào mắt lại khiến anh ngỡ ngàng bởi nhà cửa vẫn cũ kỹ, đồ đạc thì tồi tàn, lạc hậu, trong tủ lạnh trống rỗng không có chút đồ nào.
Trong bữa tối hôm đó, Lý Minh không kìm nén được mà hỏi mẹ: “Mẹ ơi, sao mấy năm nay con gửi tiền về cho mẹ mà mẹ không sắm sửa gì vậy, mẹ đừng tiết kiệm để cuộc sống phải khổ”.
Nghe con trai hỏi, bà Vương ngập ngừng rồi trả lời: “Mỗi tháng con gửi cho mẹ vài trăm tệ thì sắm sửa gì, cuộc sống còn bao nhiêu thứ phải chi”.
Lý Minh nghe vậy thì sửng sốt: “Mẹ, mỗi tháng con gửi hàng chục ngàn tệ về, tổng cộng trong sáu năm đã được hơn 1,6 triệu tệ (khoảng 5,6 tỷ đồng) rồi. Mẹ đừng đùa với con chứ.”
Ảnh minh hoạ
Bà Vương nghe con nói mà mặt đầy bối rối, bà khẳng định mình không nhận được số tiền lớn như vậy, mỗi tháng chỉ có chút ít tiền thôi.
Sáng hôm sau, Lý Minh đã đưa mẹ đến ngân hàng để kiểm tra tài khoản và thấy số tiền mình vẫn chuyển về đều đặn mỗi tháng. Sau khi check xong, hai mẹ có Lý Minh hoang mang và lo lắng, tự hỏi không biết ai đã lấy trộm số tiền đó.
Video đang HOT
Sau khi được nhân viên ngân hàng hỗ trợ tra cứu, họ đã nhanh chóng tra ra hàng tháng tài khoản của và Vương được chuyển vào một số tiền lớn nhưng nó nhanh chóng bị rút hết qua các giao dịch ATM và tại quầy.
Khi xem trích xuất lại camera giám sát, mẹ con Lý Minh đứng hình khi nhận ra người rút tiền chính là anh họ của mình, Lý Hạo.
Ảnh minh hoạ
Lý Minh cảm thấy rất tức giận nhưng cũng có nhiều nghi ngờ. Anh hỏi mẹ tại sao anh ta lại có thẻ của mẹ, tại sao lại biết mật khẩu mà đi rút tiền mỗi tháng.
Bà Vương im lặng suy nghĩ và nhớ ra trong một lần bà bị ốm, Lý Hạo đã giúp bà đi rút tiền nộp viện phí, từ đó anh ta biết mật khẩu thẻ và mỗi tháng thường lợi dụng việc đến nhà giúp làm những việc nhỏ để trộm thẻ và trả lại ngay sau đó.
Lý Minh và bà Vương thật sự không thể tin được người anh thân thiết, người cháu ngoan lại có thể làm như vậy với họ. Ngay sau đó, anh yêu cầu ngân hàng liên hệ với cảnh sát.
Khi về nhà, bà Vương thở dài, lặng lẽ rơi nước mắt vì không tin được những gì đã xảy ra. Lý Minh chỉ biết an ủi mẹ và hứa sẽ quyết tâm truy cứu trách nhiệm đến cùng không để hắn thoát tội.
Sau cuộc điều tra, Lý Hạo thừa nhận đã lợi dụng lòng tin của dì để lấy trộm số tiền lớn mà Lý Minh gửi về.
Hắn bị cảnh sát bắt giữ vì tội lừa , còn mẹ con Lý Minh chỉ thu hồi được một phần tiền nhỏ đã mất.
Dù lấy lại được ít tiền, nhưng hai mẹ con Lý Minh vẫn cảm thấy rất buồn khi bị người thân lừa dối. Họ thấy bất lực khi đứng trước đồng tiền tình cảm gia đình cũng trở nên mất giá trị, có thể thoải mái lợi dụng.
Mẹ già 7 năm ròng chắt chiu từng đồng trả món nợ hơn 10 triệu đồng thay con trai đã khuất khiến giám đốc ngân hàng cũng phải rơi lệ
Câu chuyện cảm động về người mẹ già 73 tuổi, suốt 7 năm ròng rã chắt chiu từng đồng để trả món nợ 2000 tệ thay người con trai đã khuất.
Hành động đầy xúc động của bà khiến chính Giám đốc ngân hàng cũng phải rơi lệ.
Một khoản nợ đặc biệt
Vào tháng 11/2019, tại một ngôi nhà nông thôn giản dị, bà Trần Nguyệt Anh (73 tuổi) đang hồi hộp chờ đợi một vị khách đặc biệt. Bà liên tục nhìn ra cửa, như thể đang mong ngóng điều gì đó quan trọng sắp xảy ra.
Cuối cùng, tiếng bước chân cũng vang lên. Bà Trần vội vàng đứng dậy, tiến ra cửa. "Bà Trần ơi, chúng tôi đến rồi", một người đàn ông trung niên tươi cười bước vào, theo sau là hai người thanh niên. "Giám đốc Hiền, mọi người vất vả rồi, mời vào nhà uống nước", bà Trần niềm nở mời. Hôm nay là ngày bà Trần hẹn họ đến để trả một khoản nợ đặc biệt.
Sau khi khách an vị, bà Trần run run lấy từ gầm giường ra một chiếc túi vải. Bà cẩn thận mở túi, đổ ra một chồng tiền được buộc bằng dây chun. "Giám đốc Hiền, đây là 2000 tệ (khoảng 7 triệu đồng) tiền gốc, còn đây là 1192 tệ tiền lãi. Tổng cộng là 3192 tệ (khoảng 11 triệu đồng), mọi người kiểm tra lại xem", bà Trần nói, mắt ngấn lệ.
7 năm ròng gánh nợ thay con
Giám đốc Hiền và các đồng nghiệp đều sững sờ trước cảnh tượng trước mắt. Số tiền đó chủ yếu là những tờ tiền lẻ đã cũ, có tờ đã ngả màu ố vàng. Rõ ràng, đây là số tiền mà bà Trần đã tích góp trong nhiều năm.
"Bảy năm rồi", bà Trần lau nước mắt, "Từ ngày con trai tôi mất, tôi bắt đầu dành dụm tiền". Giám đốc Hiền từ Ngân hàng Thương mại Nông nghiệp huyện Sầm Khê (thuộc thành phố Ngô Châu, tỉnh Quảng Tây, Trung Quốc) càng đếm tiền, giọng càng nghẹn ngào. Mọi người đều đỏ hoe mắt. Họ hiểu rằng, đằng sau 3192 tệ này là bảy năm trời nhọc nhằn và kiên trì của một người mẹ già.
Bà Trần kết hôn với ông Dương Húc Vĩnh. Ông Vĩnh là một nông dân hiền lành, ít nói nhưng rất yêu thương vợ con. Hai vợ chồng có với nhau ba người con trai. Cuộc sống tuy nghèo khó nhưng êm ấm.
Nỗi đau của người mẹ mất con
Biến cố ập đến khi con trai cả của bà Trần vừa học cấp 2, con thứ hai học tiểu học, con út còn đang bú sữa thì chồng bà - ông Dương Húc Vĩnh qua đời vì bạo bệnh. Chỉ sau một đêm, bà Trần trở thành góa phụ, một mình gánh vác trọng trách nuôi nấng ba con nhỏ.
Có những lúc, bà chỉ biết trùm chăn khóc rấm rứt, nhưng ngày hôm sau, bà lại phải gạt nước mắt, gồng mình lên chăm sóc con cái và đồng áng. Nhờ sự tần tảo của bà Trần, ba người con đều lần lượt trưởng thành. Con trai cả Dương Trường Văn đi làm ăn xa, con thứ hai Dương Trường Kiệt ở nhà làm ruộng, còn con út Dương Trường Bình tìm được việc làm ở thị trấn.
Nhìn các con yên bề gia thất, bà Trần cũng phần nào vơi đi nỗi đau mất chồng. Bà cứ ngỡ rằng, cuộc sống cơ cực đã ở lại phía sau.
Thế nhưng, vào năm 2010, tai ương lại giáng xuống gia đình bà. Người con trai út - Dương Trường Bình đột ngột mắc bệnh nặng. Khi bác sĩ thông báo bệnh tình của anh Bình đã vô phương cứu chữa, bà Trần như chết lặng.
Bà ngày đêm túc trực bên giường bệnh, nhìn con trai gầy yếu dần đi cho đến khi trút hơi thở cuối cùng. Nỗi đau mất con khiến bà suy sụp. Nhưng bà hiểu rằng, mình không thể gục ngã, bà còn những đứa con khác cần mình chăm sóc.
Lời hứa bảo vệ danh dự cho con
Không lâu sau, người con trai thứ hai - Dương Trường Kiệt cũng đổ bệnh. Do thường xuyên phải làm việc nặng nhọc, sức khỏe anh Kiệt vốn đã yếu, nay lại mắc thêm bệnh viêm phổi. Để có tiền chữa bệnh cho con, bà Trần buộc phải vay của Hội tín dụng địa phương 2000 tệ. Số tiền ấy đối với người nông dân lúc bấy giờ là rất lớn.
Bệnh tình anh Kiệt khi đỡ, khi nặng, kéo dài cho đến tận năm 2012. Mùa đông năm ấy, bệnh tình anh trở nặng. Nằm trên giường bệnh, anh Kiệt nắm tay mẹ, khó nhọc nói: "Mẹ ơi, con sợ là con không qua khỏi. Sau khi con mất, mẹ nhớ trả lại số tiền đã vay. Con không muốn mọi người nói người nhà họ Dương chúng ta lừa , quỵt nợ".
Bà Trần cố kìm nén nước mắt, đồng ý. Bà biết, đó là tâm nguyện cuối cùng của con trai, dù có phải làm gì, bà cũng phải thực hiện.
Không lâu sau khi anh Kiệt mất, vợ anh cũng bỏ đi, để lại đứa con gái nhỏ. Bà Trần bỗng chốc trở thành người già neo đơn, lại thêm gánh nặng nuôi cháu gái nhỏ. Kể từ ngày đó, bà Trần bắt đầu hành trình trả nợ đầy gian nan.
Dù túng thiếu vẫn không thể thất tín
Hằng ngày, trời chưa sáng hẳn, bà đã dậy đi làm. Ban ngày làm việc đồng áng, tối đến tranh thủ làm thêm đồ thủ công. Chỉ cần là việc kiếm ra tiền, bà đều không ngại khó, ngại khổ.
Để tiết kiệm chi phí, bà hầu như không sắm sửa quần áo mới, thức ăn cũng hết sức đạm bạc. Có những hôm, bữa cơm của bà chỉ có vài củ khoai, thêm đĩa rau luộc.
"Mình không thể để con trai mang tiếng xấu là 'thất tín'", bà Trần luôn tự nhủ, "Dù có đập nồi bán sắt thì cũng phải trả cho bằng được số nợ này".
Mỗi khi kiếm được ít tiền, bà Trần lại cẩn thận cất giữ. Khi thì 10 tệ, khi thì 20 tệ, bà đều gói ghém cẩn thận, bỏ vào một chiếc túi vải riêng.
Bên cạnh việc trả nợ, bà Trần còn phải chăm lo cho cháu gái. Cuộc sống tuy vất vả nhưng bà chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ bê cháu. "Đây là giọt máu duy nhất của con trai tôi, tôi phải nuôi dạy cháu nên người", bà Trần thường nói.
Giọt nước mắt của Giám đốc ngân hàng
Cứ như vậy, năm này qua năm khác. Mái tóc bà Trần đã bạc trắng, tấm lưng ngày càng còng xuống nhưng ý chí trả nợ của bà vẫn không hề lay chuyển.
Cuối cùng, vào mùa hè năm 2019, bà Trần đếm số tiền mình dành dụm được, nhận thấy đã đủ để trả hết nợ. Bà đã mời nhân viên Hội tín dụng đến tận nhà để trả nợ.
Khi Giám đốc Hiền nhìn thấy xấp tiền lẻ cũ kỹ, ông không khỏi xúc động. "Bà Trần ơi, bà vất vả quá", ông Hiền nghẹn ngào nói, "Bao nhiêu năm qua, bà đã phải chịu đựng biết bao khổ cực".
Bà Trần mỉm cười: "Không sao đâu, tôi đã trả hết nợ rồi. Con trai tôi ở trên trời cũng có thể yên lòng".
Sốc khi thấy tài khoản tăng lên 5 tỷ đồng, cô gái đến ngân hàng xin sao kê, tìm người trả lại thì được khẳng định: Số tiền này là của cô! Giàu có sau 1 đêm là chuyện gần như không có, chính cô gái cũng tin như vậy cho đến khi chuyện thực sự xảy ra với mình. Số tiền khổng lồ "từ trên trời rơi xuống" Đó là một ngày bình thường như bao ngày, Tiểu Vũ - nữ sinh đại học năm cuối đang ngồi học bài trên giảng đường. Đang...