Con có lỗi gì hả mẹ?
Mấy tháng gần đây bố hay ốm vặt, mẹ Ly hay than thở vì bố ốm. Công việc của bố cũng bị ảnh hưởng bởi những trận sốt virus hoặc cảm cúm. Cơ thể bố yếu cho nên bố không còn quan tâm đến Ly như trước nữa.
Bố ít cho Ly đi chơi công viên hoặc kiểm tra bài vở. Mẹ thì cằn nhằn chuyện tiền bạc và sức khỏe của bố. Thế rồi bố ôm nặng thêm, mẹ nói mãi mới chịu đi khám bệnh. Hôm ấy mẹ đi cùng bố đến bệnh viện, khi mẹ về, mẹ không nói năng gì và không đến gần bố. Mỗi khi cần mang cơm cho bố mẹ đều bảo Ly mang vào. Rồi hai tháng sau, mẹ thu dọn quần áo đi mất tích. Bố bảo mẹ đi công tác nhưng ngày này qua ngày khác, mẹ không về.
Ảnh minh họa
Sức khỏe của bố kiệt quệ, bố bảo bố có lỗi với mẹ nên trời phạt bố, bố sẽ chết. Ly không muốn tin vào chuyện mẹ không trở về mà bố thì sẽ chết, cho nên ngày nào nó cũng trông ngóng đợi mẹ về chăm bố. Nó còn nhỏ quá, mới 7 tuổi làm sao nó biết được chuyện gì sẽ xảy ra.
Thế rồi bố nó chết thật. Mẹ nó về sau đám tang một ngày, bảo rằng sẽ không đi nữa, sẽ ở nhà với nó. Vậy mà sau cái hôm mẹ dẫn nó đi đến bệnh viện lấy máu để xét nghiệm, mẹ nó lại bỏ đi mất tăm tích. Bà nội bảo không thể chăm nó cho nên đưa nó vào một nhà thiện nguyện.
Qua câu chuyện của người lớn xì xào, nó mới biết bố nó đi “chơi cave” bị nhiễm HIV, mẹ nó bỏ bố cho nó chăm. Không ngờ trong quá trình chăm bố, nó vô tình bị nhiễm HIV. Giờ đây mẹ nó lại bỏ nó lại. Nó biết mình rồi cũng sẽ ốm yếu và chết như bố. Nhưng nó chỉ nhớ mẹ, nó không đủ lớn để trách cứ người lớn vô trách nhiệm đến lạnh lùng, để lại hậu quả đáng sợ và còn đưa nó vào chỗ chết. Nó không biết gì hết, vì ở mãi trong nhà thiện nguyện cùng các bạn nhỏ bị nhiễm HIV, nó cũng quen.
Năm tháng qua đi, Ly không còn khóc vì nhớ mẹ nữa. Trong trái tim nó, nhiều thứ đã phai nhạt đi hoặc cố nén chịu để quên đi. Nó cũng ốm yếu dần và càng ngày càng nghĩ nhiều đến những phút cuối của bố nó. Bố nó bảo, bố có lỗi với mẹ nên bố phải chết. Còn nó, nó có lỗi gì với mẹ mà nó phải chết?
Video đang HOT
Nó nghĩ, lúc đó nó sẽ đi tìm mẹ, nó phải hỏi mẹ nó để biết nó có lỗi gì không?
Các mẹ ở nhà thiện nguyện bảo rằng không ai trong chúng nó phải chết cả. Một ngày nào đó nếu nó yếu đi tức là nó sắp được rời bỏ bệnh tật để bay lên trên trời, lúc đó tha hồ mà đi khắp nơi. Nó nghĩ, lúc đó nó sẽ đi tìm mẹ, nó phải hỏi mẹ nó để biết nó có lỗi gì không?
Theo GĐVN
Chồng tỉnh lại sau 15 năm sống thực vật khiến tôi không biết chọn chồng hay người tình
Thật lòng mà nói, 15 năm trời không nói chuyện với nhau, tình cảm của tôi cũng đã phai nhạt dần với chồng. Nhưng nhìn thấy chồng vừa trải qua bệnh tật như thế, tôi lại không nỡ nói ra sự thật cho anh biết.
Chồng tôi vừa trải qua 15 năm sống đời sống thực vật. Đối với cả gia đình mà nói, đó là một kỳ tích. Anh bị tai nạn giao thông cách đây 15 năm. Ngày ấy bác sĩ nói khả năng hồi phục của chồng tôi là rất thấp. Vậy mà sau 15 năm dài đằng đẵng, kỳ tích đó lại xảy ra với gia đình chúng tôi.
Vợ chồng tôi kết hôn mới chỉ được 6 tháng thì chồng tôi bị tai nạn giao thông. Lúc ấy tôi đang mang bầu được hơn 2 tháng. Bởi thế suốt thời kỳ bầu bí và khi tôi sinh con, chồng vẫn đang nằm trên giường bệnh. Mất đi trụ cột chính của gia đình, một mình tôi gánh vác đủ mọi công việc. Từ chăm sóc bố mẹ chồng đã già yếu đến nuôi nấng con trai, lo cho con trai ăn học đến nơi đến chốn và người chồng bệnh tật đều do một tay tôi chăm sóc, gánh vác.
Một thân một mình bươn chải ngoài xã hội, tôi gặp không ít vất vả, cám dỗ. Nhưng sau tất cả, tôi không thể phản bội chồng mình. Tôi ở vậy nuôi con. Đến giờ cũng đã thấy con có thể nhận thức và yêu thương, trân trọng bố mẹ. Với tôi như thế là quá đủ.
Không bao giờ tôi muốn yêu ai dù chồng tôi sống đời thực vật. Nhưng thú thực chuyện tình cảm rất phức tạp và khó nói. Một người phụ nữ có chồng nhưng lại như không giống tôi rất thiệt thòi. Rồi như duyên trời gắn kết, tôi đã quen một người đàn ông tên Hưng được hơn 10 năm nay.
Chính mẹ chồng là người đã mai mối cho tôi và anh. Bà sợ rằng con trai mình sẽ vĩnh viễn không thể nào tỉnh lại, như thế tôi là người thiệt thòi nhiều nhất.
Tôi sống rất được lòng bố mẹ chồng nên cả hai ông bà thương tôi vô cùng. Lúc biết con trai khó mà tỉnh lại, mẹ chồng tôi còn vừa khóc vừa nói sẽ giải thoát cho tôi. Nhưng lương tâm của tôi không cho phép tôi làm điều đó.
Từ chăm sóc bố mẹ chồng đã già yếu đến lo cho con trai ăn học đến nơi đến chốn và người chồng bệnh tật đều một tay tôi gánh vác. Ảnh minh họa
Dần dần tôi đáp lại tấm chân tình của Hưng vì anh quá tốt với tôi. Anh không cần tôi phải làm gì cho mình nhưng lại đối đãi với bố mẹ chồng tôi như bố mẹ của anh. Con trai của tôi cũng gọi anh là bố. Từ đó giữa chúng tôi có qua lại tình cảm. Thấy có một người tốt như vậy đến với tôi, bố mẹ chồng còn nói tôi hãy ly hôn với con trai bà để kết hôn với người kia cho tôi có thể có cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng làm sao tôi đang tâm để một người có đời sống thực vật như chồng tôi cho 2 người già chăm sóc. Tôi càng không thể để mình chăn ấm đệm êm còn đẩy gánh nặng lên bố mẹ chồng.
Hưng cũng hiểu rõ điều ấy nên anh vẫn âm thầm giúp đỡ cả gia đình tôi mà không một lời oán thán. Đối với anh, tôi nợ anh một tấm chân tình. Còn với chồng tôi, tôi phải làm tròn bổn phận với anh ấy.
Cách đây vài tháng, chồng tôi tỉnh lại. Sau 15 năm, câu đầu tiên khi anh tỉnh lại đó là gọi tên tôi. Trải qua mấy tháng vật lý trị liệu, đến giờ anh đã có thể sinh hoạt, đi lại cũng không quá khó khăn nữa. Nhưng cái khó của tôi đó là chồng không hề hay biết rằng tôi có mối quan hệ với người đàn ông khác.
Bây giờ Hưng biết chồng tôi tỉnh lại nên anh chỉ có thể thi thoảng đưa tôi đi ăn cơm và rất ít gặp nhau. Ảnh minh họa
Thật lòng mà nói, 15 năm trời không nói chuyện với nhau, tình cảm của tôi cũng đã phai nhạt dần với chồng. Nhưng nhìn thấy chồng vừa trải qua bệnh tật như thế, tôi lại không nỡ nói ra sự thật cho anh biết. Người yêu của tôi cũng không muốn làm khó tôi. Anh vẫn âm thầm nhắn tin, động viên và quan tâm đến tôi.
Con trai tôi vẫn chưa thực sự thích nghi được là bố mình sẽ tỉnh lại nên cũng khá hờ hững với bố. Với bố mình thì như thế nhưng thằng bé liên tục muốn cùng tôi sang nhà Hưng để ăn cơm. Vì trong lòng con tôi thì anh có lẽ đã có một chỗ đứng như một người bố.
Chồng tôi từ ngày tỉnh lại rất muốn bù đắp cho tôi và anh hứa cả đời này sẽ đối xử tốt với tôi. Làm sao đây, tôi đã đặt tình cảm của mình vào một người đàn ông khác. Bây giờ Hưng biết chồng tôi tỉnh lại nên anh chỉ có thể thi thoảng lén đưa tôi đi ăn cơm và chúng tôi cũng ít gặp nhau hơn.
Nhưng tôi biết, Hưng đã quá thiệt thòi vì tôi. Còn tôi, ngay cả việc cho anh đứa con cũng chưa làm được cho anh. Mẹ chồng tôi rất thông cảm với con dâu. Bà khuyên đợi một thời gian nữa thì bà sẽ chủ động nói chuyện của tôi và Hưng cho chồng tôi nghe. Nhưng tôi thấy tội lỗi quá, tôi nên làm gì để giải quyết việc này đây?
Theo Emdep
Vợ bầu cứ thế này thì chồng mãi mê đắm chẳng thèm tòm tem Khi mang thai nhiều mẹ bầu thường chỉ tập trung chăm sóc thai nhi trong bụng mà không để ý đến tình cảm vợ chồng. Nếu muốn chồng không tơ tưởng hay tòm tem bên ngoài, hãy nhớ những điều "nhỏ nhưng có võ" dưới đây. Dành thời gian cho nhau Để tình cảm vợ chồng không phai nhạt, bạn hãy cùng chồng...