Có phải ‘người mình yêu hạnh phúc thì ta cũng hạnh phúc?’
Có phải vì yêu nên ta luôn mong cho người mình yêu được vui vẻ, hạnh phúc? Và khi chứng kiến người mình yêu hạnh phúc thì cũng có nghĩa chúng ta cũng hạnh phúc?
Sẽ rất đúng như vậy nếu một khi người mình yêu hạnh phúc bên ta nhưng sẽ trở thành vô cùng đau đớn và hờn tủi khi người đó hạnh phúc bên người khác…
Hai người chia tay nhau vì đêm đã khuya, họ phải tạm biệt nhau rồi. Ngày mai, gia đình họ đi chơi ở Sapa. Khi biết điều đó, tôi khẽ gật đầu và bảo “đúng, giờ đến đó chắc vui lắm đây. Vui vẻ nhé”.
Chỉ vừa dứt lời thôi, tôi thấy trong lòng nỗi buồn như trào dâng. Buồn vì tôi là người ngoài cuộc. Suy cho cùng, tôi chẳng là gì trong cuộc sống của người kia. Dù vừa mới đây thôi, hai người gần gũi thân thiết là thế, giờ đã trở thành xa lạ, thậm chí hoàn toàn đứng bên ngoài cuộc sống của nhau. Cả gia đình họ sẽ rất vui vẻ bên nhau và ở đó không còn có chỗ dành cho tôi, một chút cũng không.
Người đó dường như nhận ra nỗi buồn đó nên khẽ bảo “đừng như thế nữa, mình vẫn đang bên nhau mà”.
Đúng! Chúng ta đang bên nhau, đang hiện hữu bên nhau. Nhưng chúng ta bên nhau được bao lâu? Một giờ hay hai giờ trong một tuần, thời gian còn lại là của gia đình, bạn bè và những người thân của người đó. Và tôi, chỉ là người mà chiếm được họ trong khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi ấy mà thôi.
Bất giác, tôi thấy khoảnh khắc cô đơn chế ngự. Tôi không thể thoát được ý nghĩ đó bởi sự bế tắc, cảm thấy bản thân thừa thãi trong cuộc sống của người đó. Nỗi cô đơn thì đáng sợ lắm, nhất là với một người nhạy cảm đến thế cơ mà. Cô đơn bởi cảm giác bi quan trong nỗi hờn ghen cứ xâm chiếm và ngự trị mãi. Đau lắm, xót xa lắm nhưng sao lòng vẫn cứ hoài tình nhân.
Tôi mong muốn người mình yêu thương có được hạnh phúc, vui vẻ nhưng khi chứng kiến họ hạnh phúc thì nỗi cô đơn lại trào dâng, trái tim như có ai đó đang bóp nghẹt, nỗi tủi thân dâng lên tột đỉnh.
Ngày hôm sau, mặc dầu bị công việc cuốn hút nhưng chỉ được một lúc, ý nghĩ về người lại hiện trong tâm trí tôi. Thực lòng, người đó chẳng có lỗi gì cả bởi hai người đã ngầm thỏa thuận không làm gì để ảnh hưởng đến cuộc sống của nhau. Tôi biết và chấp nhận mà, vậy thì cớ gì mà giờ lại buồn đến thế?
Video đang HOT
Gạt nỗi mông lung đó sang một bên, tôi tập trung vào công việc và tâm trạng có vẻ khá hơn vào buổi chiều tối. Sau khi cơm nước xong, tôi có chút thời gian lên mạng đọc báo và lướt FB. Vào FB, từ nick của một người quen, tôi bắt gặp hình ảnh Sapa rực hoa và thấp thoáng bóng (dù rất mờ ảo nhưng tôi vẫn nhận ra) người đó cùng gia đình đang vui vẻ trong một khung cảnh lãng mạn. Trông họ thật hạnh phúc, mãn nguyện trên một nền đầy thơ mộng của chiều Sapa.
Bất giác, trong tim tôi nhói đau! Sự cô đơn lên đến đỉnh điểm. Tôi muốn bật khóc vì đâu có cách nào khác? Đâu có thể trách ai? Cảm giác của tôi lúc này là giật mình vì phải đối diện với bản thân, tự vẫy vùng trong những bế tắc, cô đơn trong mối quan hệ đó.
Đêm đến, giấc ngủ mãi chẳng tìm được. Có lúc thiếp đi nhưng rồi choàng tỉnh đột ngột, những nỗi lo lắng bất an trong tâm hồn cứ thế dần biến thành sự trầm mặc của không gian. Tôi bỗng thấy một sự sợ hãi cuộn trào bởi đã chứng kiến người đó đang hạnh phúc cùng gia đình của mình, còn gia đình tôi thì sao? Lúc nào cũng chỉ là những cãi vã, buồn rầu, chán nản, tẻ nhạt… thì lấy đâu ra mà có những phút giây nồng ấm như gia đình họ.
Tôi thấy cõi lòng mình lạnh giá, giật mình khi nhìn thấu đáy sâu trong tim, thèm cảm giác hạnh phúc như gia đình họ biết nhường nào, ý nghĩ đó như muốn làm nổ tung, vỡ òa. Tôi thấy mình thật ra rất đáng thương, muốn thoát khỏi sự cô đơn, nhưng làm cách nào để rũ bỏ đi cảm giác ấy đây? Xúc cảm không thể ép buộc, tôi không thể ép bản thân yêu một người mà mình cảm thấy không còn tình cảm nữa bởi đã ngập sâu trong những tổn thương rỉ máu.
Nhưng để chọn giải pháp bên người đó cũng không thể khả thi bởi họ đâu có đánh đổi gia đình của mình để lấy tôi. Biết thế nên tôi chọn cách sống chung với cô đơn trong mối quan hệ với người là vì vậy đó. Nhưng sự thật luôn nghiệt ngã, tôi đâu thể vui và hạnh phúc trong hoàn cảnh như vậy.
Cuối cùng, tôi phải học cách chế ngự nỗi cô đơn và có lẽ đây là giải pháp để cứu rỗi tâm hồn mình, để đừng bị quá tuyệt vọng, để khi nhìn thấy nghiệt ngã đó cũng đừng quá chán nản. Phải rồi, tôi phải tìm cách để sống trong cô đơn như thế đó! Sự tủi thân cũng theo đó mà được chế ngự một cách tối đa…
Phụ nữ độc thân quá lâu, thực sự sẽ không cần đàn ông nữa? Câu trả lời thẳng thắn của một người phụ nữ đã 40 tuổi
Không ai là muốn cô độc một mình đối diện với cuộc đời, phụ nữ dù có mạnh mẽ thế nào cũng muốn có một người bên cạnh.
Tuy nhiên, nếu họ lựa chọn độc hành thì chỉ duy nhất vì những điều này.
Trong xã hội ngày nay xuất hiện một tình trạng rất kỳ lạ: Ngày càng nhiều phụ nữ không muốn yêu đương, không muốn kết hôn, còn đàn ông lại muốn lấy một người phụ nữ hiền hậu, đảm đang, biết lo toan cho gia đình, chỉ ở nhà làm việc nhà.
Vậy thì một người phụ nữ độc thân lâu năm thực sự không cần đàn ông sao? Năm 2022, Lý Đình bước sang tuổi 40 đã trả lời câu hỏi này rất nhanh, cũng khiến mọi người phải kinh ngạc, cô nói:
"Chuyện này hoàn toàn là không tồn tại, tình yêu và hôn nhân không phải là việc mà phụ nữ bắt buộc phải làm, cũng chưa chắc đã là cội nguồn của hạnh phúc. Chỉ khi bản thân mình mạnh mẽ, xuất sắc thì không có những thứ đó cũng chẳng sao cả, sẽ không có bất kỳ vướng bận nào cả".
Biết cách hưởng thụ những tháng ngày cô độc một mình, chưa chắc chỉ có tình yêu và hôn nhân mới có thể đem tới niềm vui và hạnh phúc
Những cô gái ngoài 20 tuổi, họ thường hy vọng rất nhiều về tình yêu, họ mong mỗi ngày đều được ở bên người mình yêu, nội tâm họ cũng rất sợ cô độc.
Nhưng nếu như sau khi tuổi tác dần tăng lên, tất cả suy nghĩ sẽ ngày càng khác.
Nhà tâm lý học Winnicott cho rằng: "Có năng lực độc hành là một trong những tiêu chí quan trọng để một người có thể hoàn thiện tình cảm. Những người phụ nữ đã qua tuổi 30, họ cũng chưa chắc đã cần có đàn ông, mà là vì có năng lực làm việc một mình, cho dù không có người yêu ở bên thì họ cũng vẫn có thể sắp xếp lịch trình cho một ngày.
Rất khó để có thể giải quyết cô độc mà vội vã đi kết hôn, họ sẽ cẩn trọng suy nghĩ về cuộc sống hôn nhân. Chỉ khi gặp được người có nhân phẩm tốt, tư tưởng, quan điểm sống giống mình thì mới quyết định tiến thêm bước nữa trong mối quan hệ với người đó.
Người phụ nữ biết cách hưởng thụ cuộc sống một mình không phải là không muốn kết hôn nhưng họ đều kiên trì với giới hạn của mình, không nhất thiết phải kết hôn.
Sống một cách vui vẻ, tự do tự tại mới là điều quan trọng nhất, nếu muốn có được quá nhiều điều xa xỉ thì cũng chưa chắc đã có thể sống hạnh phúc, vui vẻ.
Trong cuộc sống thường ngày có rất nhiều người phụ nữ, họ gặp được những người đàn ông tốt nhưng lại không phù hợp với mình. Họ chỉ có thể nhẫn nhịn sự cô đơn, chỉ có thể dùng cuộc sống hôn nhân để lấp đầy cảm giác hụt hẫng ấy.
Gặp được đúng người thì sẽ nắm bắt hạnh phúc, tự tin yêu, dám yêu, sẽ không vì gặp được người đó mà tự ti, sợ hãi
Những người phụ nữ độc thân lâu năm không phải là họ không cần đàn ông, mà là người hiểu họ vẫn mãi chưa xuất hiện.
Thế nhưng, những ngày tháng sống một mình, họ biết cách nâng cao năng lực bản thân, thái độ đối với công việc của Lý Đình rất kiên định, rất mạnh mẽ. Rất nhiều người xung quanh đều sẽ khuyên cô rằng:
"Không cần phải cần cù vậy đâu, kiếm một anh chồng tốt mới là quan trọng nhất".
Nhưng cô vẫn luôn đi theo hướng đi mà mình đã chọn, chính vì khi gặp được người hiểu bạn, bạn mới có thể tự tin yêu, dám yêu, không vì người đó mà trở nên nhút nhát.
Trên con đường đời tươi đẹp, không hẳn chỉ có một hình thức sống. Người phụ nữ trưởng thành thực sự, cho dù sống cuộc sống như thế nào, họ đều đang kiểm soát năng lực làm việc của chính mình.
Kết hôn chỉ là một kiểu lựa chọn, hy vọng cả hai đều có thể giao lưu, cư xử với nhau một cách có hiệu quả. Nếu như bạn có thể trở thành một người tràn đầy sức sống trong nội tâm thì sẽ không bị ý kiến của những người xung quanh làm ảnh hưởng tới quan điểm, suy nghĩ của mình.
Điểm khác biệt giữa cuộc hôn nhân hạnh phúc và hôn nhân chỉ vì trách nhiệm Nếu có một gia đình hạnh phúc, chắc chắn thì bằng mọi giá họ sẽ phải giữ gìn, bảo vệ để cùng người mình yêu tay trong tay đi hết quãng đời từ già đến trẻ. Cả hai sẽ không cho bất kỳ người thứ 3 nào có thể xen vào. Quan tâm hay thờ ơ? Tình yêu thực sự thì lúc nào...