Cô giáo già từng bị cho là điên, 42 năm thầm lặng ‘chở chữ’ cho con em vùng vạn đò xứ Huế
Từng bị nói là điên khi ngày này qua tháng nọ dạy học miễn phí cho trẻ em vùng vạn đò, cô Hạnh chia sẻ sẽ tiếp tục công việc này đến khi nào sức khỏe không còn cho phép.
Ngoài dạy chữ cho các em, cô còn dạy hát, kể chuyện cho các em nghe.
Dành cả tuổi thanh xuân cho con em vạn đò
Mỗi tối, những bài học đánh vần và cả tiếng gõ bảng của cô giáo Bạch Thị Ngọc Hạnh (60 tuổi) đều đặn vang lên trong nhà văn hóa cộng đồng số 2 đường Nguyễn Phúc Lan, phường Kim Long, TP. Huế.
Chân dung “người lái đò thầm lặng” đưa các em nhỏ vạn đò “qua sông”.
Năm 1975, cô Hạnh cùng bộ đội dạy học cho người dân theo phong trào “bình dân học vụ” lúc vừa tròn 18 tuổi. Lớp học vào ban đêm ở khu vực bến Me.
Khi khu vực Bến Me bị giải tỏa lên vùng Kim Long, cô cùng người dân lên mảnh đất này để an cư lạc nghiệp. Những tưởng sẽ bắt đầu một cuộc sống với công việc mới, thế nhưng khi chứng kiến cảnh khốn khó của người dân và con em vì nghèo mà không thể đi học, cô mạnh dạn mở lớp dạy học.
Vào những ngày đầu, lớp học chỉ có vỏn vẹn vài em. Cô Hạnh đến từng nhà vận động hơn một tháng liền. Nhiều hộ thấy là xua đuổi nhưng cô vẫn kiên trì. Trời không phụ lòng người, một thời gian sau, lớp có 30 học sinh.
Trong căn phòng chật chội của nhà kho hợp tác xã, dưới ngọn đèn dầu leo lét hằng đêm, cô cần mẫn dạy từng con chữ.
Dành cả tuổi thanh xuân để dạy học miễn phí cho trẻ em nghèo vùng vạn đò, người con gái Huế những năm ấy từng nghĩ sẽ lặng lẽ ở vậy suốt đời, không bàn đến hạnh phúc riêng tư.
Năm 1984, lúc cô tròn 31 tuổi, một anh thanh niên nghèo sống trên vùng sông nước nhỏ hơn 6 tuổi vì cảm mến nên đã đem lòng yêu thương cô. Anh kiên quyết lấy cô làm vợ bất chấp sự phản đối từ hai bên gia đình.
Tình yêu chân thành đã giúp họ vượt lên tất cả. Họ được đồng ý cho tổ chức đám cưới. Chính anh là người luôn ủng hộ, động viên cô trong công việc “chở chữ” cho dân vạn đò.
Sau hơn 32 năm dạy học tự nguyện và miễn phí, vào khoảng năm 2007, Trung tâm Giáo dục thường xuyên tỉnh Thừa Thiên Huế quyết định nhận trả lương cho cô Hạnh. Cô chính thức được nhận lương cho mỗi giờ dạy là 15.000 đồng.
Những điều chưa kể của cô giáo 42 năm thầm lặng “đưa đò”
Khi bắt đầu công việc dạy học miễn phí, cô từng bị nhiều người nói là điên. Họ bảo “Ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng”. Lúc đầu, có chút hạnh lòng nhưng khi đến lớp nhìn thấy những không mặt hồn nhiên, cô bỏ mọi suy nghĩ tiêu cực, tự nhủ chỉ cần hạnh phúc với việc mình làm, tương lai các em tốt hơn thì sẽ theo đến cùng.
Video đang HOT
Vì tương lai của đám trẻ vạn đò, cô quyết tâm giữ lớp.
Dạy trẻ em vùng vạn đò hay các trẻ em đặc biệt mỗi người giáo viên phải nắm được đặc điểm tâm lý riêng để có hiểu các em, từ đó mới có phương pháp dạy học hiệu quả.
Cô như là người bà, người mẹ, người bạn đối với các em.
Theo cô Hạnh, trẻ em nơi đây có tính thật thà, thẳng thắn và tự trọng. Nếu các em gặp phải lời phê bình nặng nề hoặc kết quả học tập thua kém sẽ dễ xa lánh thầy cô giáo thậm chí bỏ học.
“Có học sinh trước đây đã đi học lớp 3 ở một trường tiểu học khác sau đó vì gia đình mới chuyển tới đây nên xin vào. Em có nguyện vọng học tiếp chương trình nên tôi cho học lớp 3.
Những em học sinh còn lại nhao nhao rằng mới vào học mà cô cho học lớp 3, lẽ ra phải lớp 1. Rồi các em nói: “Bạn đó sạch sẽ nên cô bênh vực bạn đó phải không?”. Các em rủ nhau nghỉ học nguyên 1 tuần. Tôi vẫn ra lớp chỉ để dạy mỗi em mới.
Sau tuần đầu, một em khác đi học với thái độ lầm lầm lì lì không nói gì. Dần dần, các em kéo nhau đi học lại và phải đến một tháng sau lớp mới đông đủ như ban đầu.
Trong buổi học hôm ấy, tôi hỏi nhẹ nhàng: “Lâu nay vì sao các em không đi học, cô buồn ghê quá. Cô không biết sai điều gì cả, các em nói ra cô mới biết mà sửa chứ?”
Các em trả lời rằng vì cô bênh bạn đó, mới vào mà cô cho học lớp 3. Tôi ân cần, nhỏ nhẹ nói với các em:
“Vì bạn đã học lớp 3 rồi, giờ cô cho học lớp 1 thì tội, với lại có những em nhỏ hơn, bạn Sành học lớp 3 mới chỉ dạy được chứ? Cái này là cô sai hay là các em sai? Sau đó các em đều nhận sai và xin lỗi.”
Thấy cô Hạnh miệt mài dạy miễn phí mấy chục năm, nhiều người tỏ ra nghi ngờ. Họ cho rằng có gì đó nên cô mới theo lâu như vậy.
Một số người đưa vợ đến xin dạy học. Dạy được một thời gian ngắn, họ mon men hỏi chuyện lương bổng.
“Thoạt đầu, tôi cứ nghĩ có người tiếp bước việc làm của mình nên vui lắm. Nhưng sau thấy vậy thì cũng có chút buồn. Tôi nhắn với các cô rằng mình dạy cái tâm thiện nguyện là chính, phải thương đám trẻ thật thì mới theo được. Rồi bữa nay trung tâm phụ cấp mười mấy nghìn đồng một giờ, ngoài ra không có gì cả. Mấy hôm sau, các cô nghỉ dần”.
Nhận được sự yêu thương, trân quý từ học trò, đó là niềm hạnh phúc đối với cô.
Suốt 42 năm tự nguyện đến nay tính ra “người lái đò thầm lặng” đã dìu dắt được gần 1000 học sinh “qua sông”.
Chính vì những nỗ lực và cái tâm thiện nguyện, cô Hạnh nhận được nhiều sự tin yêu của người dân quanh vùng. Các bậc cha mẹ, các em học sinh nhiều thế hệ luôn nhớ đến ân tình bao năm dạy học miễn phí của cô giáo Hạnh.
Nhiều người dân ở vùng vạn đò Kim Long xem cô như người sinh con họ lần thứ 2. Họ báo đáp bằng những lời thăm hỏi, cái nhìn trìu mến và món quà là con cá, con tôm vừa đánh bắt được.
Gắn bó với “lớp học ấm áp” này hơn 22 năm, bây giờ đã 60 tuổi nhưng với cái tâm, cái tình, cô không cho mình dừng lại.
“Tôi sẽ tiếp tục công việc này đến khi nào sức khỏe không còn cho phép”, cô Hạnh .
Theo Soha
Cô giáo 20 năm dạy chữ miễn phí cho trẻ em nghèo
Trong con hẻm nhỏ nằm trên đường Tôn Thất Hiệp, quận 11 có cô giáo Hợp đã 20 năm dạy chữ miễn phí cho trẻ em nghèo từ khắp mọi nơi.
Truyền chữ đẹp cho trẻ em nghèo
Người dân xung quanh thường hay gọi là cô giáo Thảo, nhưng tên thật của cô là Nguyễn Thị Hợp (42 tuổi, nhà ở quận Phú Nhuận, thành phố Hồ Chí Minh).
Lớp rèn, luyện chữ này nằm cách khá xa của nhà cô Hợp, do cô tự bỏ tiền túi ra thuê một căn phòng trên đường Tôn Thất Hiệp, quận 11.
Cứ đến 17h hàng ngày, đông đảo phụ huynh lại chở học sinh quanh khu vực này đến lớp học của cô Hợp để rèn và luyện chữ.
Gặp cô Hợp, đám trẻ ngoan ngoãn chào hỏi rôm rả. Phụ huynh đưa con tới chẳng cần phải dặn dò gì nhiều, bởi họ tin tưởng vào cô. Lớp rèn chữ ấm áp, nghĩa tình này đã được cô Hợp duy trì 20 năm nay.
Rất nhiều thế hệ học trò của cô Hợp đã thành đạt, quay trở lại giúp đỡ, hỗ trợ cô Hợp bối dưỡng, hỗ trợ kiến thức cho lớp đàn em.
Cô Hợp kể lại, ngày trước, gia đình của cô sống ở phường 13, quận 11. Niềm đam mê đứng trên bục giảng đã ngấm vào máu của cô ngay từ khi còn bé xíu. Lớn lên, cô quyết tâm thi vào ngành Sư phạm.
Năm 1993, cô Hợp tốt nghiệp loại giỏi của Trường Cao đẳng Sư phạm thành phố (ngày nay là Trường Đại học Sài Gòn), và được giữ lại làm giảng viên.
Khi chỉ mới là sinh viên năm 1, cô Hợp đã tự mình mở lớp, làm gia sư cho em út ở trong nhà, nhiều trẻ em nghèo ở trong khu vực lân cận.
"Với mong muốn tích lũy được kinh nghiệm, kiến thức, nên tôi đã xin cha mẹ cho mở lớp dạy, nhằm giúp cho trẻ em nghèo gần nhà, tạo điều kiện để bản thân phát triển.
Lớp học ban đầu chỉ có 4, 5 em, nhưng luôn diễn ra nghiêm túc, chuyên nghiệp, cởi mở. Càng ngày, các em học sinh càng thích thú, phấn khởi, nên tôi càng có động lực" - cô Hợp chia sẻ với phóng viên.
"Hữu xạ tự nhiên hương", càng ngày, lớp học này ngày càng đông dần, phụ huynh do tin tưởng nên ngày càng đưa học sinh đến học càng nhiều hơn.
Cô Nguyễn Thị Hợp đang luyện chữ miễn phí cho trẻ em nghèo trong khu vực (ảnh: Đ.T)
Dù được giữ lại làm giảng viên ở trường, nhưng cứ mỗi buổi chiều, cô Hợp lại dành thời gian cho lớp học miễn phí của riêng mình. Năm 1999, cô Hợp lập gia đình, và chuyển về sống ở quận Phú Nhuận.
Tuy nhiên, do không nỡ rời bỏ những đứa trẻ nghèo khó thân thương, cô Hợp lại vẫn cặm cụi chạy xe qua quận 11 để tiếp tục giảng dạy. 2 năm sau khi lập gia đình, cô Hợp xin nghỉ làm giảng viên ở trường.
Do hoàn cảnh gia đình còn neo người, cô đã phải rời xa bục giảng ở trường, nên cô rất buồn. Dẫu vậy, cô Hợp vẫn tìm đủ mọi cách để có thể duy trì lớp học thiện nguyện của mình.
Cô Nguyễn Thị Hợp tâm sự: "Dù đã rất nhiều lần muốn bỏ lớp học này, nhưng do cứ nghĩ đến những đứa trẻ ríu rít vây quanh mình, lại không đành lòng.
Với bọn trẻ, tôi không những giúp chúng củng cố lại kiến thức ở trường, mà còn luôn nhìn thấy tình cảm của các em dành cho mình. Đó là động lực tôi luôn muốn duy trì lớp học".
Xem người nghèo như là chính mình
Hơn 20 năm qua, từng ngày, cô Hợp vẫn duy trì lớp học ấm áp, đầy tình người này. Cho dù tiền thuê nhà khá đắt đỏ, nhưng thực tế, cô Hợp hoàn toàn không đơn độc trong sự nghiệp gieo chữ của mình.
Cô Hợp kể lại: "Có nhiều học sinh, ngày nay đã thành đạt, quay trở lại lớp học, hỗ trợ cô về mặt kinh phí và thiết bị giảng dạy. Nhiều phụ huynh học sinh, có kinh tế khá giả cũng luôn chung tay giúp đỡ. Lớp học này đã trở thành nơi gặp gỡ, tương trợ lẫn nhau của nhiều phận người trong xã hội".
Tại lớp rèn chữ của cô Hợp, phóng viên Báo Điện tử Giáo dục Việt Nam đã gặp được bà Nguyễn Thị Qúy (64 tuổi), phụ huynh của em Nguyễn Thị Phi Yến, học sinh lớp 2.
Em Yến đã gắn bó với lớp học này từ nhiều năm qua. Em là trường hợp đáng thương nhất trong lớp học đầy cảm động này.
Sinh ra không biết mặt cha, mẹ sau đó thì cũng đi lấy chồng khác, nên Yến ở chung với bà ngoại là bà Qúy, làm nghề bán vé số. Ngay từ khi biết tập nói, em Yến đã được bà Qúy cho đến lớp học của cô Hợp.
Nữ giáo viên này cũng chính là người mẹ hiền, đã dìu đắt, sưởi ấm cho tuổi thơ bất hạnh của Yến.
Nhắc đến câu chuyện không vui này, bà Qúy rơm rớm nước mắt: "Nếu không gặp cô Hợp, chẳng biết giờ đây, bà cháu tôi phải sống ra sao nữa. Tôi đi bán vé số chỉ đủ để mua thức ăn sống qua ngày.
Khi cô nhận dạy chữ cho cháu, tôi mới đủ thời gian để đi làm rửa ly chén ở quán cà phê vào buổi tối. Cô hoàn toàn không nhận của tôi bất cứ khoản phí nào, mà thỉnh thoảng còn giúp đỡ cho bà cháu tôi tiền bạc, quà cáp. Cô Hợp chính là ân nhân của bà cháu tôi"
Trao đổi với chúng tôi, đa số phụ huynh đều cảm thấy rất yên tâm khi gửi con cho cô Hợp dạy chữ. Họ sẵn sàng tạo mọi điều kiện tốt nhất, để cô Hợp có thể duy trì được lớp học này.
Trong tương lai, cô Hợp luôn mong muốn, ấp ủ là sẽ có thêm các trang thiết bị để giảng dạy thêm cho các em học sinh kiến thức về anh văn, vi tính.
Hy vọng, những tấm lòng thiện nguyện, từ tâm của cô sẽ có nhiều hơn nữa những người luôn sẵn sàng sát cánh, đồng hành với cô ở lớp học này.
Theo GDVN
Thanh Hóa: Trường Nga Thái tô thắm bức tranh giáo dục huyện Nga Sơn Trải qua chặng đường nhiều khó khăn, trường Tiểu học Nga Thái luôn phát huy truyền thống dạy tốt học tốt. Tại đây, đội ngũ thầy giáo, cô giáo luôn là những tấm gương cho học sinh noi theo. Trường Tiểu học Nga Thái. Nga Thái là xã nằm ở phía Đông của huyện Nga Sơn, cách trung tâm huyện lỵ khoảng 10...