- Việt Giải Trí - https://vietgiaitri.com -

Cô đơn giữa dòng đời

On 20/01/2012 @ 11:15 AM In Góc tâm tình

Không nhận được niềm vui, tình cảm từ gia đình, bạn bè khiến cô gái trong câu chuyện đã có cả khoảng đời tuổi thơ cũng như tuổi trẻ cô đơn, buồn chán...

Gia đình tôi cũng như bao gia đình khác, kinh tế tạm ổn. Bố mẹ lấy nhau qua mai mối nên không có tình yêu và không hợp nhau. Bố thì ít nói, và không được năng động như bao trụ cột của gia đình khác nên mọi việc lớn bé trong gia đình và họ hàng đều do một mình mẹ lo liệu. Chính vì vậy bố mẹ thường xuyên cãi nhau, dù chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt nhất.

Sống chung với nhà chồng, dù mẹ tôi phải lo toan tất cả nhưng vẫn phải chịu nhiều tủi cực. Rồi mâu thuẫn giữa nàng dâu với nhà chồng ngày càng tăng lên nên bố mẹ quyết định chuyển ra ở riêng.

Được một thời gian thì mẹ quyết định bán nhà để lấy tiền cho bố đi làm ăn xa. Ba mẹ con thuê 1 căn nhà nhỏ để ở. Vì chị em tôi đều là con gái nên ông bà nội rất hờ hững, chưa bao giờ quan tâm và lúc nào cũng chỉ thích có cháu trai. Nên chị em tôi cũng không gần gũi và không có tình cảm với ông bà.

Bố đi làm ăn xa nên một mình mẹ ở nhà với 2 đứa con nhỏ cũng rất vất vả. Mẹ bươn chải đủ thứ nghề để có tiền cho chúng tôi ăn học. Lần nào bố gửi tiền về cũng chỉ gửi cho ông bà nội, mẹ tôi phải sang đó lấy, đôi khi ông bà còn giữ lại vì nghĩ rằng có thể mẹ chi tiêu hoang phí. Thế nên mâu thuẫn giữa mẹ và ông bà nội lại càng tăng lên.

Thời gian sau, mẹ tôi quen với một người. Ông ấy hay đến nhà chơi, có vẻ quý trẻ con. Ông ấy hay kể chuyện cho chị em tôi nghe và thỉnh thoảng còn ngủ lại. Lúc đó, chúng tôi mới 9, 10 tuổi nhưng cũng hiểu được ông ta là bồ của mẹ mình.

Chúng tôi không hề lên án hay oán trách mẹ. Tôi cũng hiểu nhờ có ông ta hợp tác làm ăn cùng nên mẹ mới có tiền lo cho chúng tôi. Tôi thương mẹ nhiều lắm. Mẹ không dặn nhưng cả hai chị em đều giấu kín chuyện này mỗi khi ông bà nội hay bố hỏi chuyện.

Chẳng biết có phải điều sai trái không nhưng tôi nghĩ đó là cách bảo vệ mẹ mình. Có lẽ bố và ông bà nội cũng có nghe phong thanh về chuyện mẹ có bồ nhưng khi hỏi thì chúng tôi toàn chối và bênh mẹ nên chuyện vẫn được giữ kín.

Cô đơn giữa dòng đời - Hình 1

Cuộc sống của tôi có quá nhiều nỗi niềm, sự đau khổ và tù túng... (Ảnh minh họa)

Vì bố tôi đi làm ăn xa lâu ngày nên nhiều khi ông ta đến nhà, hàng xóm cứ nghĩ đấy là bố chúng tôi. Ông ta còn bảo chúng tôi gọi là ba nhưng không đứa nào đồng ý vì chúng tôi cũng ý thức được rằng đó không phải là bố mình. Trong thời gian đi vắng, thỉnh thoảng bố cũng gọi điện về hỏi han nhưng khoảng cách xa, lại quá lâu ngày nên cũng làm tình cảm của chúng tôi với bố nhạt dần.

Tôi với mẹ không hề hợp nhau. Tôi thấy chán gia đình phức tạp này và còn chán cả bạn bè nữa. Dù tìm kiếm nhưng đến tận bây giờ tôi vẫn chưa có được một người bạn thân để đồng cảm và chia sẻ với mình. Tôi thấy mình quả là bất hạnh, bạn bè không có, và đến mẹ cũng ghét mình.

Bố đi làm ăn xa phải đến 5 năm mới về và lúc này mẹ đã mua được nhà riêng. Mẹ tôi còn góp vốn với ông kia để mở xưởng gia công nhỏ và bố cũng cùng vào để giúp mẹ. Nhưng dù có bố mẹ làm cùng, mẹ vẫn thường xuyên đi ra ngoài cùng ông ấy và việc gì cũng nghe theo ý ông. Việc đó khiến bố rất bực mình nhưng cũng chẳng làm gì được.

Rồi mẹ có thai. Lần này là con trai nên bố và ông bà nội rất vui. Nhưng vì mẹ vẫn thường xuyên liên lạc hoặc nhờ ông ấy qua nhà đưa đi có việc chỗ nọ chỗ kia nên ông bà nội rất bực mình. Nhiều lúc bố mẹ cãi nhau to, mẹ đề nghị ra toà ly hôn nhưng bố không đồng ý. Tôi thấy gia đình mình quá phức tạp và cũng không muốn sống cảnh căng thẳng như thế này. Tôi nghĩ nếu bố mẹ có ly hôn cũng chẳng sao.

Hết cấp 3, tôi thi đỗ vào một trường đại học. Tôi vui vì được đi học xa nhà, được thoát khỏi gia đình này, được bước vào cuộc sống mới và mẹ không phải nhìn cái mặt đáng ghét của mình nữa. Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng như ý mình muốn.

Sống ở thành phố bỡ ngỡ, cái gì cũng không biết và thiếu thốn, lại chẳng có họ hàng, bạn bè gì để mà nhờ vả. Vì bồ của mẹ có nhà ở thành phố nên những ngày đầu mẹ nhờ ông ta đưa tôi đi. Tôi không có cảm tình với ông ấy vì biết ông là người không tốt nhưng cũng chẳng có cách nào khác. Đôi lúc cần việc gì quá tôi vẫn phải nhờ đến ông ấy.

Hôm vừa rồi tôi bị tai nạn giao thông, đập đầu xuống đường, may mà không sao, chỉ bị xây sát nhẹ tôi lại phải gọi đến ông ấy để nhờ vả. Rồi những lần mẹ lên thăm tôi, ông đều đưa đón mẹ nên tôi cảm thấy như mình góp phần làm cho gia đình vốn đã phức tạp lại càng căng thẳng thêm.

Dù tôi bị như thế và mấy hôm nay cũng đang ốm nhưng chẳng có ai quan tâm và chăm sóc. Tôi phải tự nấu cháo, vừa ăn vừa khóc vì tủi thân. Tôi gọi điện về cho mẹ thì mẹ luôn gắt gỏng, rồi bảo tôi là phiền phức quá, nếu không chịu được thì về, không học hành gì nữa!

Chưa bao giờ tôi thấy chán nản, tuyệt vọng và cô đơn như lúc này. Tôi thấy mình là người thừa, vô dụng và chẳng cần thiết gì đối với ai. Tôi sống hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Cuộc sống của tôi có quá nhiều nỗi niềm, sự đau khổ và tù túng. Tôi cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa và vô cùng hoang mang, không biết mình có nên tiếp tục cuộc sống này hay không? Vì tôi cảm thấy thật nhẹ nhàng khi nghĩ đến cái chết...

Theo Bưu Điện Việt Nam


Article printed from Việt Giải Trí: https://vietgiaitri.com

URL to article: https://vietgiaitri.com/co-don-giua-dong-doi-20120120i311781/

Copyright © vietgiaitri.com - All rights reserved.