Chuyện rùng rợn những hài nhi lẫn trong bãi rác Núi đá mài
Việc tìm thấy những hài nhi lẫn trong bãi rác Núi đã mài thôn Hồng Thái xã Tân Cương, TP.Thái Nguyên không quá xa lạ, và những câu chuyện đau lòng, kỳ bí mở ra.
Việc bấy lâu nay bãi rác ở khu Núi đá mài tập trung ngày một nhiều những thi thể thai nhi bị giết hại, vứt bỏ khiến cho ông tổ trưởng đội vệ sinh số 5 (gồm có 8 người) Phạm Xuân Sơn (Công nhân môi trường của công ty cổ phần môi trường và công trình đô thi Thái Nguyên) kiêm thêm cái chức danh người quản trang bất đắc dĩ. Câu chuyện nhặt được thi thể hài nhi ở đây cũng đã không còn là chuyện mới.
Nhưng phía sau những câu chuyện cảm động về tình người nơi bãi rác lại trở nên huyền bí hơn bao giờ hết, khi người dân địa phương vẫn thường xuyên rỉ tai nhau về chuyện báo ân báo oán của các hài nhi ở nơi tận cùng nỗi đau của những số phận không vẹn tròn…
Khu vực nghĩa địa, nơi an nghỉ của những “thiên thần khu bãi rác”
Đau lòng những “thiên thần” bị vứt bỏ…!
Chúng tôi tìm đến Khu bãi rác Đá mài ở thôn Hồng Thái (xã Tân Cương, TP.Thái Nguyên) một ngày cuối năm, con đường dài và ngoằn nghèo cũng trở nên gian nan hơn trong cái rét đậm. Rồi những ngôi mộ bé nhỏ của các hài nhi vô danh, vô thừa đã bị chính bố mẹ chúng đứt ruột sinh ra vứt bỏ một cách tàn nhẫn hiện dần ra sau những tán lá rừng xanh um tùm…!
Cách khu chứa rác thải tầm 300m, là những ngôi mộ bé nhỏ nằm bên sườn đồi, lộ rõ trong đám lá cây do các cô chú công nhân môi trường trồng cao ngang ngực người. Theo bước chân người quản trang bất đắc dĩ, chúng tôi thấy chua xót biết bao khi được nghe ông kể những mẫu chuyện về những mảnh đời bất hạnh nơi đây.
Ông Sơn (55 tuổi) người đã có thâm niên suốt 20 năm qua làm công nhân khu bãi rác này, là người đã chứng kiến biết bao câu chuyện cảm động từ tình người ở nơi chỉ có mùi xú uế và những đồ bỏ đi này.
Câu chuyện về tình yêu của đôi vợ chồng anh Quyền (đội trưởng đội nhặt rác), chuyện thi thoảng những người nhặt rác vẫn nhặt được tiền từ trong bãi rác vào dịp cuối năm, rồi đến chuyện chính ông là người đã chứng kiến chuyện thi thể hài nhi đầu tiên vô tình được nhặt được ở đây.
Chị Th vẫn chưa hết bàng hoàng khi nhắc đến câu chuyện nhặt được hài nhi trong bãi rác
Ngồi trong căn nhà nhỏ của ban quản lý, ông cụ trầm ngâm: “Vào cuối năm 2002, thi thể hài nhi đầu tiên mà chúng tôi nhặt được là một bé gái, cháu bé trông bụ bẫm, trắng trẻo và khỏe mạnh lắm, nhưng lại bị 2 vết bầm tím kéo dọc về hai bên cổ. Bị bỏ trong một túi nilon màu đen và nằm lẫn với đống rác thải, thấy vậy chúng tôi bèn đưa cháu vào tắm rửa cho cháu xong thì làm lễ khâm liệm cháu, cũng ở gần khu vực nghĩa trang của các cháu bây giờ…”
Những năm 2002-2004, số lượng các hài nhi bị bỏ rơi và được anh chị em trong khu bãi rác này nhặt được ngày một nhiều. Thấy vậy, anh chị em trong tổ vệ sinh số 5, đã có đề xuất lên công ty cho quy hoạch một khu đất nhỏ để làm nơi chôn cất những sinh linh bé nhỏ để chúng được an nghỉ.
Mặc dù kinh phí không nhiều, nhưng anh em trong tổ ai cũng tự tâm mỗi người một ít góp lại, cùng với sự hỗ trợ của công ty nên công việc cũng nhanh chóng hoàn thành. Quý nhất là nhóm thợ do anh Ngô Văn Quyền (SN 1971, nhóm trưởng nhóm nhặt rác) mời đến đã không nhận tiền công mà chỉ xin một ít rồi mua lễ về thắp hương cho các cháu, hôm hoàn thành thì cha xứ ở đây cũng đến làm lễ siêu thoát cho các cháu.
Những đứa trẻ bị vứt bỏ về đây, hầu như là công nhân không phát hiện được, công việc tìm kiếm cũng khó mà chủ yếu là do vô tình gặp phải. Có lần máy ủi đang ủi rác xuống thì khi nhìn ra thấy có vật lạ, khi lái xe xuống kiểm tra thì mới phát hiện ra là có xác cháu bé nằm trên đầu máy ủi, anh em lại đưa vào làm lễ tắm rửa rồi tổ chức chôn cất…
Video đang HOT
“Đau lòng hơn là các cháu bị vứt bỏ và được các xe chở rác đưa đến đây lại đều là những cháu đã đủ tháng, nói trộm vía chứ cháu nào cũng mập mạp và rất xinh xắn…!” ông Sơn ngậm ngùi
Ông Sơn nghẹn ngào kể: “Vào cuối tháng 12/2012, trong lúc đang đi nhặt rác, chúng tôi phát hiện ra một cháu gái. Ban đầu xe đổ rác thì thi thể cháu lúc đó bị lẫn vào với đống rác thải, anh em cào rác cứ nghĩ đó là xác một con động vật nào đó bị vứt bỏ, nhưng sau đó mới phát hiện ra là xác hài nhi. Cháu bé cũng trong tình trạng bị bóp cổ chết, nhìn thấy mà thương tâm cháu bị 2 vết bầm ở cổ và một vết đâm vào ngực…”
Rùng mình nghe chuyện “con” xin theo về nhà và đặt tên cho con…?!
Những mẫu chuyện đau lòng về các hài nhi nơi bãi rác, các cháu được nhặt được trong bãi rác cũng may mắn một cách kỳ lạ, có lẽ vì thế mà việc những hài nhi nhặt được trong khu bãi rác ở đây như đang được phủ lên bức màn bí ẩn về những câu chuyện ly kỳ nơi xóm nhỏ.
Ban đầu là câu chuyện về bà Nguyễn Thị Tạo (một người sống bằng nghề nhặt rác ở trong xã), đã có nhiều lần đi nhặt rác và nhặt được thi thể các hài nhi bé nhỏ, câu chuyện tưởng như bình thường nếu như không có chuyện bà hỏi xin đưa các cháu về chôn gần nhà mình.
Bãi rác Núi đá mài, nơi nhiều hài nhi Vô Danh… được tìm thấy.
Bà Tạo kể: chính bà đã nhiều lần nhặt được xác hài nhi, nhưng sau khi tắm rửa rồi làm lễ khâm liệm cho các “con” xong. Về nhà sau mỗi đêm đó, bà liền mơ gặp các “con”, hoặc là nghe tiếng trẻ nhỏ khóc đòi theo về. Là người vốn có tấm lòng từ bi, lại thương trẻ nên đã nhiều lần bà làm đề xuất xin đưa thi thể “các con” về khu nghĩa địa trước cửa nhà chôn cất, thờ cúng và tiện đường chăm nom.
“Tôi cũng đã đưa được 2 ngôi mộ các cháu gái về gần nhà chôn cất, rồi nhờ cha xứ làm lễ. Nhưng về sau này vì thấy có nhiều hài nhi bị bỏ rơi, nên công ty quy hoạch khu nghĩa địa, hơn nữa thủ tục xin chuyển cũng rườm rà phức tạp nên Tôi không xin được…!” bà Tạo chia sẻ.
Có nhiều người cho rằng chính vì điều này đã làm ảnh hưởng không nhỏ đến sức khỏe của bà, hôm chúng tôi đến, cũng là hôm bà đang bị căn bệnh đau nhức xương khớp hành hạ. Qua điện thoại bà cho biết bà đã đi viện y học cổ truyền điều trị được 3 tháng nay rồi, công việc cũng không còn làm được gì nhiều, ngòai việc thi thoảng ghé về nhà chăm cháu nội và ghé thắp hương cho các hài nhi bé nhỏ.
Rùng mình hơn khi nghe câu chuyện chị Phạm Thị Thủy kể về việc chồng mình mơ thấy nhặt được trẻ con thì ngay sáng hôm sau đi làm gặp ngay xác một cháu trai nằm trong ống quần phụ nữ nơi bãi rác.
Còn nhớ như in: Hôm đó là vào buổi đêm ngày mùng 8/7/2012, thấy chồng ú ớ trong cơn mê, sáng ra chị Thuy gặng hỏi chuyện thì được trả lời “hình như tối qua tôi mơ thấy tiếng trẻ con gọi” rồi hôm đó anh đi làm. Chưa hết buổi thì nghe có người báo là thấy có đứa trẻ bị vứt bỏ trong bãi rác, chị liền vào, rồi tắm rửa cho cháu bé, nhưng khi tắm thì thấy máu bắt đầu trào ra từ 2 vết cắt trên cổ, một vết đâm vào đúng ngực. Tắm rửa cho cháu xong, thì làm thủ tục chôn cất cẩn thận cho cháu.
Ông “quản trang bất đắc dĩ” Phạm Xuân Sơn.
Sau hôm đó, tôi về nằm ngủ cứ bị ám ảnh bởi hình ảnh cháu trai, nhìn cháu khỏe mạnh, mập mạp lắm, nhưng cháu chết quả là rất thảm, bị đâm chết. Nhiều hôm đi làm, tôi như nhìn đâu cũng thấy như cháu bé đang đi cùng, thậm chí đêm nằm ngủ còn mơ cháu về xin được đặt tên, rồi tôi lấy tên cho cháu là Vô Danh Thừa và ghi lên mộ.
Còn về phần chồng tôi thì chỉ ít ngày sau, vào ngày 25/7, mặc dù đang khỏe mạnh chồng tôi sau buổi đi làm về gặp một cơn mưa rồi bị cấm khẩu rồi mất. Mãi sau này tôi mới được nghe “đồng nghiệp” nhặt rác cùng kể lại, là hôm chồng tôi cuốc được hài nhi kia, vì sợ quá mà bỏ chạy, để ông Quyền (nhóm trưởng nhóm nhặt rác) làm thay việc đưa cháu bé lên rồi làm thủ tục như thường lệ của anh chị em ở đây khi vô tình nhặt được thi thể các cháu.
Đến hôm gia đình tôi làm lễ cúng 15 ngày cho chồng thì cháu bé có nhập hồn vào thầy cúng, mặc dù tôi không gọi có nói lời: Cảm ơn “mẹ” đã đặt đúng tên cho con, vì tên con ngoài đời là Thừa nhưng họ Võ Văn…! Sau đó chị đã phải thay đổi họ cho cháu trên ngôi mộ.
Nhắc đến chuyện hồn ma báo ân, báo oán ở bãi rác khu Núi đã mài, ông Sơn khẳng định chắc nịch rằng: Không có chuyện báo ân, báo oán gì ở đây. Chuyện anh Văn bị cấm khẩu rồi chết là do anh ấy đi làm đúng hôm trời mưa, rồi về thì bị cảm mà chết. Còn bản thân ông Sơn là người có thâm niên làm việc lâu năm nhất, cũng là người chứng kiến việc hài nhi bị vứt bỏ đầu tiên trong khu bãi rác được tìm thấy và cũng thường xuyên túc trực ở đây, nhưng tuyệt nhiên chưa hề gặp thấy hồn ma, hay chuyện các cháu đến trêu đùa gì. Có nhiều hôm ông vẫn đi một mình vào buổi tối, lên thăm các cháu. Có một điều khiến ông cũng cảm thấy an ủi phần nào, là từ đầu năm đến nay không có cháu nào bị vứt bỏ ở khu vực này…
Theo Đời Sống & Pháp Luật
Nghĩa trang 13 hài nhi không được làm người
Bãi rác Đá Mài (Hồng Thái, Tân Cương nằm cách TP.Thái Nguyên chừng 12km không chỉ là nơi tập kết xử lý rác thải, mà nơi đây còn có một nghĩa trang nhỏ, nơi an nghỉ của 13 hài nhi xấu số.
Những phát hiện khiến người dân "chết đứng"
Ông Phạm Xuân Sơn, Đội trưởng đội vệ sinh số 5 (thuộc Công ty CP Môi trường đô thị Thái Nguyên, đơn vị trực tiếp quản lý và tổ chức xử lý chôn lấp bãi rác Đá Mài) cho biết, bãi rác Đá Mài là nơi thu gom tất cả rác của TP.Thái Nguyên, ở đây có hơn 20 nhân công làm tất cả các công việc như phân loại, xử lý, chôn lấp rác.
Cũng theo ông Sơn, cách bãi rác Đá Mài không xa ở phía lưng chừng núi có một nghĩa trang nhỏ diện tích khoảng 40m2 là nơi an nghỉ của 13 hài nhi xấu số được những người làm trong bãi rác phát hiện và đưa về an táng tại đây.
Bãi rác Đá Mài nơi phát hiện xác những hài nhi.
Theo chân ông Sơn, chúng tôi tiến vào bãi rác Đá Mài và đặt chân đến khu nghĩa trang. Khu nghĩa trang 13 hài nhi xấu số nằm cách khu 1 của bãi rác hơn chục mét, lưng chừng núi, được quy hoạch với một vòng tường bao quanh, cao khoảng 40cm. Các ngôi mộ được đặt theo hàng gần nhau.
Ở giữa nghĩa trang có một ban thờ nhỏ với một tấm bia được ghi dòng chữ "Nơi yên nghỉ của 13 trẻ vô danh". Trong làn khói mong manh quẩn theo gió núi, chúng tôi đã được nghe nhiều câu chuyện liên quan đến khu nghĩa địa của 13 đứa trẻ không được làm người này.
Theo thông tin từ những người làm việc trong khu bãi rác Đá Mài, xác đứa trẻ đầu tiên được phát hiện là vào năm 2005 và gần đây nhất là tháng 12/2012. Cả nghĩa trang chỉ có 2 ngôi mộ là được ghi tên, đó là của cháu Quỳnh Hoa và cháu Văn Thừa là có tên, còn lại các ngôi mộ khác đều vô danh.
Ông Nguyễn Sơn, Đội phó đội vệ sinh số 5, cho biết, ngôi mộ phía trên có dòng tên Lê Thị Quỳnh Hoa trong khu nghĩa trang là thi hài bé gái đầu tiên được những người làm trong tổ phân loại rác thải tìm thấy tại bãi rác. Người nhặt được bé gái này là bà Trần Thị Tâm, và bà đã đặt tên cho cháu bé xấu số là Lê Thị Quỳnh Hoa với mong muốn cháu bé có một cái tên để siêu thoát.
Bà Phạm Thị Thủy (SN 1962), công nhân làm trong khu bãi rác Đá Mài nhớ lại lần phát hiện xác hài nhi của mình. Bà Thủy kể, hôm đó vợ chồng bà và anh chị em trong tổ phân loại rác đến bãi rác thải để làm việc, khoảng 9h, chồng bà cào trong đống rác thì thấy một thi hài trẻ sơ sinh được quấn trong một chiếc quần lăn ra, chồng bà hốt hoảng bỏ chạy và gọi mọi người.
Khi đó, mặt mũi chồng bà tái xanh, nói không thành tiếng, mọi người thấy vậy nhào tới hỏi han. Chồng bà nói là tìm thấy một thi thể bé trai, thế nhưng mọi người rảo quanh tìm kiếm thì không thấy, đến khi chồng bà ấy bình tâm và quay trở lại tìm thì thi hài cháu nhỏ nằm ngay chân đống rác, trước mặt mọi người. Chính bà Thủy là người tắm rửa, mặc quần áo cho cháu bé để đi chôn.
Theo ông Phạm Xuân Sơn, đa số các thi hài trẻ sơ sinh nhặt được trong bãi rác đều còn nguyên vẹn chân tay, tuy có một số vết thương do ngoại lực tác động... Trong số 13 hài nhi xấu số ở nghĩa trang có 4 bé gái.
Anh Ngô Văn Quyền, Trưởng nhóm phân loại rác nhớ lại, trước tết năm 2012, như thường lệ vợ chồng anh và những công nhân khác vẫn vào bãi rác làm việc. Lẫn trong đống rác của xe vệ sinh môi trường vừa mới đổ xuống, có bao tải khá to buộc chặt nên anh Quyền vội vàng đi tới tháo miệng túi.
Hai vợ chồng anh bàng hoàng khi lẫn trong những bịch rác là một bịch nilon màu đen, vợ chồng anh mở ra thì nhận thấy bên trong túi là một đứa trẻ sơ sinh, trên thân thể có nhiều kiến đang bò và phủ lên người một lớp cát và đất bẩn. Anh Quyền vội báo cho Đội vệ sinh số 5, sau đó cùng những người trong tổ đến giúp chôn cất hài nhi xấu số.
Sau khi chôn cất hài nhi thứ 13, Đội vệ sinh số 5, cùng anh Quyền đã đề nghị những người trong tổ của mình đóng góp công sức tiền bạc, đồng thời kêu gọi sự hỗ trợ từ Công ty CP Môi trường Đô thị Thái Nguyên được hơn 10 triệu đồng xây dựng nghĩa trang quy tập các phần mộ của những sinh linh yểu mệnh về an nghỉ.
Và những câu chuyện được đồn thổi
Khi tiếp xúc tìm hiểu thông tin về khu nghĩa trang trong bãi rác Đá Mài, PV cũng được nghe nhiều câu chuyện có phần huyễn hoặc xung quanh câu chuyện những người làm việc tại bãi rác Đá Mài sau khi nhặt xác các hài nhi xấu số đã gặp phải những chuyện đen đủi, gia đình gặp nhiều biến cố.
Tâm sự với chúng tôi, những người làm việc lâu năm trong bãi rác cho biết, họ gắn bó với công việc này từ rất lâu, mới đầu khi gặp phải xác hài nhi thì cũng vô cùng sợ, nhưng dần cũng thành quen. Chính xác là có hơn 13 xác hài nhi được mọi người phát hiện và mai táng, nhưng khi quy tập bị thất lạc.
Bà Phạm Thị Thủy cho biết, trước đây, khu vực nghĩa trang của của 13 hài nhi vô danh rậm rạp, xung quanh cây cối um tùm. Năm 2010, bà và chồng lên khu đất lưng chừng đồi (nơi xây dựng nghĩa trang của các trẻ vô danh- PV) phát cây cối thì hình ảnh một cháu bé trai hiện lên phía trước mặt và đòi đặt tên.
"Ban đầu, tôi hoảng hốt vô cùng vì chặt đến bụi cây nào thì cháu bé đó cũng đứng giữa bụi cây và hỏi: "Bà ơi! Cháu chưa có tên". Vô tình tôi nói ra câu: "Mày là thằng Vô Văn Thừa" và kể từ đó không bao giờ cháu bé hiện lên đòi tên nữa", bà Thủy cho biết.
Bà Thủy cho biết thêm, từ khi phát hiện ra thi hài cháu Thừa thì chồng bà luôn bị ám ảnh, hàng đêm mỗi khi ngủ thường giật mình và la lên những câu thất thanh. Khoảng vài tháng sau, thì chồng bà Thủy mất. Không bao lâu sau thì biến cố lại xảy đến với gia đình bà khi người con trai út lại vướng vào vòng lao lý phải đi cải tạo 26 tháng.
Cũng theo những thông tin mà chúng tôi ghi nhận được, bà Trần Thị Tâm sau khi phát hiện ra thi hài cháu Quỳnh Hoa ở bãi rác thì gia đình mâu thuẫn, mọi người ly tán khắp nơi. Người con trai của bà Tâm là anh Lê Trọng H. thường xuyên vào thăm và thắp hương cầu nguyện cho cháu Quỳnh Hoa thì lại làm ăn gặp nhiều may mắn. Ngoài ra còn có anh Phạm Văn Thủy là người đã phát hiện và chôn cất 9 thi hài trẻ xấu số cũng mất năm 2008 khi tuổi đời còn khá trẻ.
Chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên
Để xác minh thông tin thực hư về những người phát hiện thi hài trẻ sơ sinh bị bỏ rơi gặp phải những trắc trở, PV đã trao đổi với ông Phạm Xuân Sơn, Đội trưởng Đội vệ sinh số 5, ông Sơn cho biết, việc xây dựng khu nghĩa trang hài nhi trong khu vực bãi rác Đá Mài và quy tập các cháu về đây là việc làm phúc, mọi người ai cũng ủng hộ, không có lý gì mà các cháu lại quấy quả chúng tôi cả.
"Tôi khẳng định, hoàn toàn không có việc những người nhặt được thi hài các cháu bé xấu số bị bỏ rơi mà xảy ra những việc không may mắn, đó chỉ là những tin đồn thất thiệt, được nhiều người thêu dệt gây hoang mang cho dư luận.
Chuyện nhiều người gặp những điều không may mắn sau khi nhặt được thi hài các trẻ xấu số bị chết là do họ bị ốm đau, bệnh tật, tai nạn giao thông, do sơ ý... Trong những lần đó tình cờ có sự trùng hợp, nên người dân nơi đây đã suy đoán thành lời đồn như vậy.
Trường hợp của chồng chị Thủy là do anh ấy bị bệnh trong thời gian dài nên đã chết. Còn chuyện tù tội của con chị Thủy là do cậu đó vi phạm pháp luật, điều này công an đã điều tra làm rõ. Còn anh Phạm Văn Thủy thì chết do tai nạn giao thông"- ông Sơn khẳng định.
Vào những ngày rằm, mùng một và các dịp lễ tết, những cán bộ công nhân đội vệ sinh số 5 và những người dân gần đó vẫn thường nhang khói cho các cháu bé xấu số. Ngoài ra, giáo xứ Tân Cương cũng mời cha xứ vào đọc kinh, cầu nguyện cho các cháu được an lành. Khi nhặt được các hài nhi này, do không biết tên tuổi địa chỉ nên có cha xứ cầu nguyện và xin cho các cháu làm con của Chúa, đó là lý do vì sao trên mỗi ngôi mộ của các cháu lại có hình chữ thập.
Theo Đời Sống & Pháp Luật
Những hài nhi xấu số ở bãi rác lớn nhất thành phố Thái Nguyên Câu chuyện chúng tôi ghi được về những hài nhi không được làm người, về những người nhặt rác ở nơi ô uế và bẩn thỉu lại lấp lánh tình người và xúc động đến nghẹt thở. Bãi rác Đá Mài (xóm Hồng Thái, xã Tân Cương) là nơi tập kết xử lý rác thải lớn nhất của TP.Thái Nguyên - một bãi...