Chuyện ‘khó nói’ với cô hàng xóm quá lứa lỡ thì
Cả nhà tôi đang rất hoang mang, không biết phải giải quyết làm sao chuyện mà con trai mình đã trót dại gây ra, trong khi nó cứ nhất quyết đòi ‘ chịu trách nhiệm’.
Cả nhà tôi hiện đang rất hoang mang, không biết phải giải quyết làm sao chuyện mà con trai mình đã trót dại gây ra. Nhưng nếu con trai tôi có lỗi một thì người đàn bà hơn nó đến cả giáp kia phải có lỗi mười. Tại sao cô ta lại có thể làm thế với một đứa con trai vẫn gọi cô ta là ‘cô’ cơ chứ?
Con trai tôi vừa tròn 19 tuổi, năm ngoái thi đại học không đỗ nên hiện vẫn ở nhà ôn để mấy tháng nữa sẽ tiếp tục thi. Tôi không hề bênh con, cũng biết con mình không phải đứa trẻ ngoan kiểu ‘bảo gì nghe nấy’ nhưng công bằng mà nói thì cháu cũng là đứa khá biết điều, biết thương bố mẹ và đặc biệt là tốt bụng với hàng xóm láng giềng.
Biết cháu đam mê máy tính, năm ngoái cháu thi công nghệ thông tin cũng chỉ thiếu 1 điểm, nên bà con hàng xóm ai hỏng hóc gì cũng sang gọi cháu chữa giùm. Nhìn mặt thằng bé lúc đó vô cùng vui vẻ, kiểu chạm được đúng sở thích của mình ấy.
Nhiều bác còn trêu là thằng bé mê máy tính hơn mê bạn gái. Vì từng này tuổi, trong khi những cậu bạn khác đã có vài mối tình thì cháu vẫn cười xòa mỗi lần ai hỏi đùa: Có người yêu chưa đấy?
Ảnh minh họa
Nhìn bên ngoài, Dũng – con trai tôi – cũng không đến nỗi nào, có thể nói là đẹp trai. Cháu thừa hưởng chiều cao từ bố, giờ đã cao đến 1,76m, thân hình không lực lưỡng nhưng cũng khá cân đôi, mũi thẳng, mắt sáng, hơi có ít trứng cá nhưng cũng chẳng hề gì, vẫn được các bà, các bác khen là đẹp như trai Hàn Quốc.
Có lẽ, cũng chính từ vẻ ngoài bắt mắt đó mà cô hàng xóm lỡ thì, làm thợ may gần nhà để ý, rồi kiếm cớ mồi chài thằng bé. Tôi nói vậy không phải vì có ác ý nhưng chẳng hiểu sao tự nhiên cô này mua về mấy cái máy tính liền, mà toàn loại sắp hỏng đến nơi, rồi ngày nào cũng gọi Dũng sang chữa hỗ.
Video đang HOT
Mới đầu tôi cũng không để ý, cứ nghĩ cô ấy cần chữa máy thật, tôi kể với chồng thì anh ấy cười, bảo ‘thợ may thì phải mua máy khâu, chứ mua máy tính làm gì?’. Ai dè đâu, sau một thời gian sửa máy, con trai tôi chuyển sang sửa cái gì nữa không biết, để đến bây giờ cô hàng xóm 30 tuổi vác bụng sang bắt đền, đòi phải cưới.
Khổ nỗi là thằng con trai dại dột của tôi cũng hùa vào đòi ‘chịu trách nhiệm’. Trời ạ, mới 19 tuổi đầu, ăn mẹ còn phải bưng tận nơi thì lấy gì mà chịu trách nhiệm với người ta.
Tôi tra hỏi, con trai có kể lại đầu đuôi là sau khi sang sửa máy, cô – mà giờ nó gọi bằng tên luôn – là Hằng rất chiều chuộng nó, mời ăn, mời uống. Đúng là cô này quá tinh ý, biết thừa Dũng sau máy tính là đến mê ăn. Lại đang tuổi háu đói nên cứ đưa đồ ăn ngon là cu cậu chén cho sạch đĩa.
Ăn xong rồi lại đâm buồn ngủ, mà ngủ gần nhà thì có sao. Trong một lần như thế, Dũng thấy Hằng vào nằm cùng với bộ đồ mỏng tang. Mà mọi người cũng biết rồi đấy, một đứa con trai mới lớn làm sao chịu được cảnh đó… mọi việc tiếp tục diễn ra thế nào thì chẳng cần kể nữa.
Chuyện đó diễn ra một lần là vì trót lỡ nhưng các lần sau đó, Dũng lại chính là người chủ động sang tìm Hằng, thằng bé đã bị người đàn bà từng trải ấy quyến rũ mất rồi. Thảo nào, mấy lần tôi sang may đồ, cô ta vô cùng ngọt ngào và ý tứ. Lại còn bảo ‘Chị vui tính thế này ai được làm dâu chị thì sướng lắm’, giờ tôi đã hiểu cái sướng nó sướng thế nào rồi đây…
Chồng tôi thì nhất quyết không đồng ý cưới ‘cô’ dâu cho con, còn tôi, cũng là phận đàn bà, tôi hiểu tình cảnh của Hằng nên cũng đôi phần thông cảm. Xét đến cùng, ngoại trừ việc hơn gần một giáp, còn thì Hằng cũng được tiếng là đảm đang, biết điều với hàng xóm, láng giềng, biết kính trên, nhường dưới.
Và cơ bản là thằng Dũng nhà tôi cũng có vẻ yêu Hằng thật lòng, cháu nhất quyết ‘chịu trách nhiệm’ và Hằng cũng tâm sự là sẽ nuôi chồng ăn học nếu bố mẹ không cho cưới.
Tình huống khó xử này, tôi biết phải liệu sao cho đúng mà không mang tiếng thất đức đây. Cháu vẫn là cháu mình, con vẫn là con mình phải không?
Theo Đất Việt
Bi kịch nàng dâu trót dại ăn cắp tiền của mẹ chồng
Anh nhìn chị bằng ánh mắt đỏ ngầu giận dữ: 'Tôi tưởng lấy vợ học sư phạm là ngoan hiền lắm, không ngờ lại cõng rắn về cắn gà nhà...'.
Lấy được anh chị cứ ngỡ rằng mình may mắn. Bởi tuy bề ngoài không đẹp trai, phong độ nhưng bù lại anh được sinh ra trong một gia đình khá giả, giàu sang. Bản thân anh được ăn học đàng hoàng và có một công việc ổn định với mức lương cao ngất ngưởng.
Nhưng đời với chị chẳng hề như mơ, dù cho chị sở hữu tấm bằng đại học sư phạm loại ưu nhưng hết lần này đến lượt khác đi xin việc đúng chuyên ngành chị đều bị khước từ. Cực chẳng đã chị đành xin đi làm bán hàng kiếm đồng ra đồng vào dù mức lương có ít ỏi cũng khỏi mang tiếng ăn bám chồng.
Cứ nghĩ đi làm là có tiền, chẳng rủng rỉnh nhưng chị có thể mua cái này cái nọ mà không phải xin xỏ chồng. Ấy nhưng chồng chị giữ luôn cái thẻ ATM của chị và hàng tháng đưa cho chị một khoản tiền vừa đủ để đi chợ nấu ăn, còn thứ khác như sắm đồ đạc trong nhà hay sắm cho con đều một tay anh chi trả. Anh khá kĩ tính nếu không muốn nói là ki bo.
Tiền anh giữ và chưa bao giờ gửi về biếu nhà ngoại một đồng dù cho đó là dịp lễ tết đi chăng nữa. Chị buồn, nhiều khi khó chịu bởi sự khinh thường của chồng đối với bố mẹ mình.
Chị có càu nhàu thì anh quắc mắt đáp: 'Hàng tháng em kiếm được bao nhiêu mà đòi biếu bố mẹ em? Chừng ấy chẳng đủ cho em ăn và mua quần áo đâu đấy. Em cũng nên biết thân biết phận mình đi đừng đòi hỏi', 'Muốn biếu bố mẹ em ư? Vậy thì em cứ kiếm nhiều tiền hơn nữa đi rồi mà biếu'.
Chị chẳng biết nói gì, cứng họng uất ức. Tính anh là vậy anh luôn coi trọng đồng tiền và cứ muốn giữ khư khư cho riêng mình.
Ảnh minh họa
Chị nhịn anh cho 'cơm lành canh ngọt' nhưng càng nhịn thì càng tạo thành một thói quen khó bỏ. Mỗi lần định mở miệng đấu tranh thì sợ anh ngọt nhạt, sợ con buồn tủi nên chị lại thôi. Mọi thứ cứ bình lặng trôi cho đến một ngày gia đình anh chị về quê dự đám cưới em trai anh.
Nhà anh và nhà bố mẹ chị cách nhau chưa đầy 2km. Lâu lắm mới về quê chị cũng muốn biếu bố mẹ ít tiền nhưng không có. Bố mẹ chị không đòi hỏi nhưng chị thương ông bà quá mà chẳng biết làm sao. Trong khi em gái chồng chị đi xuất khẩu ở Hàn Quốc gửi về cho bố mẹ chồng 30 triệu để lo đám cưới.
Ai xui không biết mà hôm ấy mẹ chồng chị lại cất cục tiền dưới nệm, nghĩ người đông hỗn loạn chị có ăn bớt chút xíu cũng chẳng ai hay. Nghĩ là làm, nửa đêm khi mọi người đã ngủ say chị lén ăn cắp 2 triệu còn đâu chị đặt nguyên vào vị trí cũ.
Định bụng ngày mai sẽ mang sang biếu bố mẹ mình. Lúc đó chị luống cuống vừa lo sợ nên đã va vào cái ghế con giữa nhà, nghe tiếng xoẹt mẹ chồng chị tỉnh giấc bật đèn tri hô bắt người ăn trộm. Tang chứng, vật chứng rành rành chị chẳng thể nào chối cãi nổi và cũng không ai nghe chị nửa lời giải thích.
Anh nhìn chị bằng ánh mắt đỏ ngầu giận dữ: 'Tôi tưởng lấy vợ học sư phạm là ngoan hiền lắm, không ngờ lại cõng rắn về cắn gà nhà. Cô làm tôi mất mặt quá? Tính sao bây giờ nhỉ? Tôi cho cô chọn lựa'.
Nghĩ vợ làm mất mặt mình, anh bỏ đi không thèm nói thêm một lời nào nữa. Hết anh đến lượt mẹ anh, em trai giày xéo nhân phẩm của chị: 'Ngày mai tôi sẽ sang nói chuyện với bố mẹ cô, đúng là đồ cùi bắp không biết dạy con', 'Sao chị có thể làm như thế nhỉ? Chắc chị ấy lấy tiền cho trai ấy mà...'.
Xong mọi người đi ngủ hết còn lại mình chị thổn thức. Chị biết mình đã sai, chị biết mình đã dại, đã gây ra chuyện tày đình này. Gia đình chồng chị sẽ chẳng tha thứ cho chị. Rồi chị khóc nức nở, chị thương bản thân mình vì đâu nên nỗi.
Không làm chủ được cuộc sống của mình nên chị mới rơi vào thảm kịch như thế. Chị giận mình bất hiếu với cha mẹ, giận mình ngu dốt đã không giúp được cha mẹ lại còn để cha mẹ bị nhà chồng sỉ nhục.
Đêm hôm ấy chị mất ngủ. Chị nghĩ suy nhiều lắm, chị tưởng tượng ra cảnh hỏi cung ngày mai và cảnh lạnh lùng hắt hủi của người nhà chồng chị. Tồi tệ hơn có thể chị sẽ đánh mất cuộc hôn nhân mà bấy lâu nay chị vun đắp này mãi mãi. Nghĩ thế nước mắt chị lăn dài, đời từ nay với chị đúng là một tấn bi kịch, một màn đêm u tối...
Theo Afamily
'Vợ' là bồ của sếp già 3 năm mà tôi không biết Làm cùng một công ty, sống chung một nhà, vậy mà 3 năm qua tôi không hề hay biết, cô ấy là bồ nhí của sếp già. Cuộc đời quả thật trớ trêu. Tôi không bao giờ nghĩ mình bị cắm sừng, bị lừa dối một cách trắng trợn như vậy suốt 3 năm qua. Điều tồi tệ hơn nữa là dường như...