Chuẩn bị trao nhẫn cưới, thấy bóng lưng người đàn ông ở sảnh khách sạn mà tôi run rẩy, vụt chạy khỏi lễ đường
Tôi còn chưa kịp đeo nhẫn cưới thì đã bỏ chạy xuống sảnh khách sạn trước sự kinh ngạc của mọi người.
Năm tôi lên 8 tuổ.i, bố tôi bỏ đi khỏi nhà sau một trận cãi vã lớn với mẹ. Từ đó về sau, ông ấy biệt tích, không trở về thăm tôi thêm lần nào nữa. Mẹ tôi rất ghét mỗi khi nhắc đến bố, còn bảo chỉ cần tôi nhắc đến ông ấy, bà sẽ đán.h tôi một trận. Vì sợ mẹ, tuổ.i còn nhỏ nên tôi không dám làm trái ý mẹ, chỉ có thể âm thầm nhớ bố. Bao nhiêu hình ảnh gia đình, mẹ tôi đều đốt hết. Cũng may tôi nhanh trí, giữ lại được một tấm hình duy nhất.
20 năm nay, tôi chưa từng gặp lại bố lần nào. Mẹ tôi cũng sống như vậy chứ không yêu ai hay lấy ai khác làm chồng. Mẹ luôn nói ám ảnh cuộc hôn nhân cũ, cũng sợ tôi sẽ chịu thiệt thòi nên không dám lấy chồng lần 2. Càng lớn, tôi càng thêm thương mẹ. Nhưng tôi không hiểu tại sao hồi đó, bố mẹ lại cãi nhau và bố đi mãi không về. Đến đứa con gái mà bố thương nhất, cưng chiều nhất, ông cũng không quay lại để gặp mặt một lần.
Hôm chủ nhật vừa rồi là lễ cưới của tôi. Đám cưới diễn ra ở một khách sạn lớn có tiếng ở thành phố. Nhà chồng tôi khá giả, khách mời rất đông nên mọi thứ được chuẩn bị chỉn chu, cẩn thận hết mức có thể. Bố mẹ chồng tôi bảo, lễ cưới chính là bộ mặt gia đình, không thể sơ sài, cẩu thả được.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Lúc đang làm lễ, tôi bỗng thấy một bóng người rất quen thuộc ở phía dưới sảnh khách sạn. Người đàn ông đó, ông ấy giống hệt bố tôi, đang đưa thứ gì đó cho bảo vệ. MC bảo chồng đeo nhẫn cưới cho tôi nhưng thấy người đàn ông đó rời đi, tôi hốt hoảng, vội chạy xuống sảnh khách sạn trong sự kinh ngạc của mọi người. Chính tôi cũng không hiểu tại sao mình lại làm thế, tại sao lại chạy theo một người cha đã bỏ rơi mình 20 năm qua.
Mẹ tôi đứng bên dưới, bà giữ tôi lại, dẫn tôi lên lễ đường để hoàn thành thủ tục cần thiết trong lễ cưới. Bà nói vì tôi gặp người quen nên xúc động quá, không kiềm chế được hành động và mong thông gia thứ lỗi. Nguyên buổi lễ, tôi không sao bình thường, tươi tỉnh được. Lúc nào trong đầu tôi cũng có bóng hình người đàn ông giống bố mình kia.
Sau khi hôn lễ kết thúc, mẹ tôi đưa cho tôi một hộp quà màu đỏ. Mẹ nói người đàn ông đó đúng là bố của tôi nhưng ông ấy không đến dự lễ cưới, chỉ đến để đưa quà cho tôi thôi. Tôi bật khóc nức nở, không ngờ, tôi chờ đợi bao nhiêu năm, nhưng bố tôi lại nhẫn tâm đến mức không ở lại dự lễ cưới của tôi, cũng không trao tận tay quà cưới cho con gái duy nhất.
Mẹ vỗ về tôi, nói rằng bố tôi không đủ can đảm để gặp mặt tôi. Bà biết nơi ở của ông ấy nhưng tốt nhất tôi không nên tìm đến, đừng phá hỏng hạnh phúc hiện tại của ông ấy. Nghe mẹ nói thế, tôi lại cảm thấy giận bố mình. Tôi có nên tìm đến nhà ông, nói cho rõ ràng mọi chuyện, để biết tại sao bố lại bỏ rơi mình bấy nhiêu năm không?
Nhận ra người đàn ông đi cùng với em gái, tôi bàng hoàng, không biết phải khuyên can em thế nào
Thấy em gái đi cùng một người đàn ông lạ mặt vào nhà hàng, tôi tò mò nên bám theo để nhìn rõ mặt anh ta.
Em gái tôi năm nay đã hơn 30 tuổ.i mà vẫn chưa lấy chồng. Em quan niệm cuộc sống ngắn ngủi nên muốn tận hưởng, không muốn bị vướng bận vào chuyện chồng con, gia đình. Bố mẹ tôi khuyên can nhiều lần mà em vẫn không thay đổi quan điểm sống. Mỗi lần thấy vợ chồng tôi cãi nhau, em lại càng tự đắc về cuộc sống tự do hiện tại của mình.
Dạo gần đây, tôi thấy em gái có sự thay đổi. Em hay cười một mình, biết trang điểm, mua nhiều đồ đẹp, thời trang mà xinh xắn. Em còn đi làm nail, điều mà trước giờ em chưa từng thử qua. Ngay cả mẹ tôi cũng nhận ra con gái thay đổi, cứ như mới biết yêu lần đầu.
Nhưng khi tôi và mẹ dò hỏi thì em gái đều lảng tránh. Bố mẹ tôi vẫn khuyên em nếu đã yêu ai thì nên dẫn người đó về nhà giới thiệu và bàn chuyện cưới hỏi. Em đã lớn tuổ.i rồi, cưới sớm để còn sinh con đẻ cái, ổn định gia đình. Thậm chí bố còn khẳng định sẽ cho em một mảnh đất, chỉ cần em lấy chồng nhưng em vẫn không nói ra sự thật. Em còn bảo chỉ đang quen thử một thời gian thôi, chưa xác định lâu dài.
Biết danh tính người đàn ông đi cùng em gái, tôi lo lắng vô cùng. (Ảnh minh họa)
Chiều qua, tôi đi ăn nhà hàng với đồng nghiệp. Lúc chúng tôi ra về là khoảng 7 giờ tối. Đến chỗ lấy xe, tôi bỗng thấy một người giống hệt em mình, đang bước xuống xe ô tô. Tò mò, tôi đứng núp vào một góc quan sát và thấy người đó đúng là em tôi. Điều đáng nói là em ấy đi cùng một người đàn ông, họ ôm eo nhau rất tình tứ.
Nhưng danh tính người đàn ông mới là điều khiến tôi lo lắng. Anh ta chính là người đồng nghiệp cũ của tôi, nay đã chuyển công ty khác. Hồi trước, anh ta nổi tiếng là lăng nhăng, đào hoa, đối xử tệ với vợ con. Ngay cả chiếc xe ô tô anh ta đang đi, trước đây cũng là tiề.n của vợ cũ mua cho. Bên trong vẻ bề ngoài bóng bẩy kia là những khoản nợ nần lớn nhỏ chồng chất.
Sau khi thấy mặt bạn trai của em gái, tôi thất thần, lo sợ và không biết phải khuyên can em bằng cách nào. Nếu em cứ khăng khăng yêu anh ta, chỉ sợ đời em sẽ chìm trong nước mắt. Mà ngăn cản thì cũng không được vì em đã lớn tuổ.i, đâu phải con nít để bị gia đình cấm đoán, quản lý. Phải làm sao mới đúng đây?
Gặp nhau ở bệnh viện, thấy người đàn ông đi cùng chị đồng nghiệp cũ mà tôi nghẹn lòng Đi khám thai một mình, tôi không ngờ gặp chị đồng nghiệp cũ thân thiết. Nhưng người đàn ông đi cùng chị mới khiến tôi kinh ngạc. Năm học lớp 12, tôi chấp nhận lời tỏ tình của một người bạn trai cùng lớp tên Quân. Quân là lớp trưởng, năng nổ, giỏi giang. Chúng tôi được mệnh danh là cặp đôi trai...