Chót ngoạ.i tìn.h với người cũ và những chuỗi ngày sống trong tủ.i nhụ.c
Tôi thừa nhận đã ngả vào lòng anh dễ dàng để anh nhầm tưởng tôi dễ dãi, tôi phóng khoáng. Lòng tự trọng của tôi bị chà đạp một lần nữa,
Tôi và anh yêu nhau suốt 3 năm phổ thông và quãng thời gian 4 năm đại học. Những tưởng 7 năm đủ để tôi có một cái kết hạnh phúc cho cuộc tình của mình. Nhưng ngay sau khi tốt nghiệp đại học, anh đã chủ động nói lời chia tay, anh nói anh sẽ đi du học sợ tôi phải chờ lâu nhưng tôi hiểu anh muốn chia tay tôi để đến với người con gái khác. Gia đình cô ta có tiề.n có địa vị xã hội, đủ để đáp ứng ước mơ du học của anh. Tôi đa.u đớ.n không gật đầu tắp lự nhưng cũng miễn cưỡng chấp nhận vì lòng tự trọng của tôi đã bị anh dẫm nát, niềm tin và tình yêu của tôi với anh gần như đã sụp đổ hoàn toàn.
Sau khi anh và cô gái đó đi, tôi suy sụp một thời gian dài rồi nghe lời bố mẹ, tôi trở về quê làm việc. Vốn chán nản và khép lòng mình nên tôi chẳng để ý đến bất cứ ai, chỉ biết vùi đầu vào công việc. Tôi làm việc bằng tất cả ý chí, nghị lực và đam mê. Dù làm ở cơ quan nhà nước nhưng trong vòng 3 năm ngắn ngủi tôi đã khá thành công, nổi tiếng trong lĩnh vực của mình. 27 tuổ.i, tôi vẫn chưa yêu thêm một ai nữa, trong thâm tâm tôi vẫn còn dành cho anh rất nhiều tình cảm, đâu đó tôi vẫn chờ đợi, mơ tưởng khi quay về anh sẽ tìm tôi.
Sau khi anh và cô gái đó đi, tôi suy sụp một thời gian dài
Suốt những năm qua, tôi không có tin tức gì từ anh. Cũng không hỏi thăm ai về anh một lời nào. Rồi tình cờ, trong buổi gặp mặt 10 năm ngày tốt nghiệp phổ thông, tôi gặp lại anh. Chín chắn, đĩnh đạc và có vẻ trải đời hơn rất nhiều. Qua trò chuyện tôi biết anh cũng về công tác ở cơ quan đầu ngành của tỉnh. Cơ quan anh rất gần nơi tôi ở. Các bạn cùng học tiếc cho mối tình của chúng tôi và ai cũng động viên đó chỉ là định mệnh. Tôi cũng biết, anh và cô gái ngày đó đã kết hôn, có 2 con gái. Cuộc sống gia đình họ qua lời anh kể thì không hạnh phúc, vì cô ta đỏn.g đản.h, co.i thườn.g chồng vì ỉ thế gia đình thường xuyên xúc phạm, khinh thị gia đình anh.
Sau buổi gặp chúng tôi cũng có nhắn tin, gọi điện hỏi thăm nhưng tuyệt nhiên trong đầu tôi không có ý nghĩ gặp lại hay gì đó với anh. Chính điều đó cũng làm tôi băn khoăn. Đã có lúc tôi nghĩ chỉ cần nhìn thấy anh tôi sẽ ùa vào mà ôm, mà khóc, mà đán.h chử.i cho “bõ” nhớ, “bõ” những hờn tủi, đau khổ anh gây ra cho tôi. Tôi vẫn vùi mình vào công việc. Cho đến một ngày đông lạnh giá anh gọi tôi và nói muốn gặp, cần người tâm sự. Trong buổi nói chuyện, anh thanh minh, giải thích và xin lỗi vì chuyện đã qua. Anh nói không thể tha thứ cho mình khi biết tôi vẫn độc thân. Chắc tôi hận anh và đau khổ nhiều. Như được mở lòng, tôi khóc như một đứ.a tr.ẻ, khóc cho thỏa những ngày tháng đau khổ. Rồi chẳng hiểu tôi ngả vào lòng anh khi nào. Chỉ nhận ra khi anh đẩy tôi ra, nói “anh phải về”.
Sau hôm đó, tôi và anh thường xuyên gặp lại nhau, như “nắng hạn gặp mưa rào” tôi mong chờ, ngóng trông anh mỗi ngày. Tôi cảm thấy yêu anh hơn ngày xưa rất nhiều. Tôi khao khát được là người phụ nữ của anh, chấp nhận không danh phận để sống trong “bóng tối hạnh phúc”. Ngày nào, anh cũng đến bên tôi, vẫn mãnh liệt và nồng ấm như khi còn yêu. Vậy mà ngay sau đó, anh nói những câu nói nhẫn tâm khiến tôi tan nát, cảm thấy nhụ.c nh.ã vô cùng. Anh nói: “Từ mai anh không đến được. Vợ anh bảo vệ xong rồi, sáng mai cô ấy sẽ bay về Việt Nam. Cảm ơn em đã làm anh nguôi ngoai nỗi nhớ vợ trong suốt thời gian qua”. Tôi mường tượng được điều anh nói, anh đang xem tôi là nơi giải tỏa sinh lý những ngày xa vợ sao? Người đàn ông tôi yêu say đắm bao năm qua lại nỡ chà đạp lên danh dự của tôi hết lần này đến lần khác. Tôi thừa nhận đã ngả vào lòng anh dễ dàng để anh nhầm tưởng tôi dễ dãi, tôi phóng khoáng. Lòng tự trọng của tôi bị chà đạp một lần nữa, trái tim của tôi bị những lời nói lạnh lùng của anh bóp nghẹt. Tôi gào vào mặt anh mà khóc đa.u đớ.n “anh là kẻ tàn nhẫn. anh ích kỷ lắm. Đời tôi mang nợ anh hay sao mà hết lần này đến lần khác anh làm tổn thương tôi. Đồ đạo đức giả, đồ đốn mạt”
Theo Meyeucon
Video đang HOT
Tối nay chồng đuổi tôi đi ra khỏi nhà chỉ vì chiếc tivi
Chỉ vì tôi phàn nàn về chiếc tivi anh mới mua mà tối nay tôi phải ôm con ra khỏi nhà trong tủ.i nhụ.c và đau khổ.
Chỉ vì chiếc ti vi mới mua mà chồng đuổi tôi ra khỏi nhà. Ảnh minh họa.
Tôi năm nay 35 tuổ.i, còn chồng tôi 37. Cả hai chúng tôi đều làm kế toán cho các công ty tư nhân và chúng tôi đã có hai con một trai, một gái khỏe mạnh, xinh xắn.
Nhìn vợ chồng tôi, ai cũng khen đẹp đôi. Tuy nhiên, ít ai biết rằng cuộc sống của chúng tôi thường xuyên căng thẳng vì những bất đồng trong chuyện mua sắm, chi tiêu.
Ngày mới lấy nhau, tôi rất hạnh phúc và nở mày nở mặt vì có người chồng thoáng tính. Vợ muốn mua sắm gì thì tùy ý chứ không bao giờ so đo. Tết năm đầu tiên sau khi lấy nhau, anh tự tay biếu bố mẹ tôi cả vài triệu đồng tiề.n ăn tết.
Tôi hạnh phúc khỏi phải nói nhất là khi trước đây từng chứng kiến chị gái khốn khổ vì anh rể keo kiệt. Tôi nhớ mãi vẻ đau khổ của chị gái khi kể về anh chồng căn ke cả tiề.n biếu bố mẹ đẻ.
Tuy nhiên, kể từ khi con trai đầu lòng chào đời, cuộc sống gia đình tôi bắt đầu khốn đốn vì thói tiêu hoang của chồng.
Anh quen lệ chỉ đưa có nửa lương, giữ nửa lương lại chi tiêu cá nhân như thông lệ ngày đầu mới về chung tổ. Mà anh cầm tiề.n đó cũng chỉ để hứng lên thì rủ bạn nhậu, thay đôi loa nghe nhạc, lên đời cái điện thoại di động.
Chi tiêu vung vít vậy nên lương vợ lương chồng cũng tròm trèm cả đôi chục triệu một tháng mà gia đình tôi lúc nào cũng rơi vào cảnh thiếu trước hụt sau, đặc biệt kể từ sau khi sinh con.
Giờ lại mới thêm em bé nữa, lương vợ chồng không tăng đáng bao mà chồng tôi vẫn thói nào tật ấy, ném hầu hết lương vào mấy đồ công nghệ cao hoặc ăn nhậu với bạn.
Trong khi đó, tôi thì tháng nào cũng phải vay tiề.n bà ngoại hay bạn bè để mua sữa cho con, cho bé đi tiêm chủng...
Cứ nhớ đến cảnh chồng đốt cả nửa tháng lương vào chiếc bình pha cocktail trong khi tôi phải chạy cả 3km sang nhà ngoại vay tiề.n mua sữa cho con mà tôi như muốn nổi điên.
Đầu tháng nào chồng đưa lương, tôi cũng để chồng tự trích lại phần tiêu riêng cho "đáng mặt nam nhi" hay phải giao lưu bè bạn, công việc. Vậy nhưng cứ sau vài phen bốc đồng của "tín đồ công nghệ cao" là không những hết tiề.n ấy mà cả thưởng cũng hết. Cuối tháng có khi đến cả tiề.n đổ xăng, chồng cũng hỏi vợ.
Càng nghĩ mà càng thấy bực, hàng tháng để gánh được hết một loạt khoản không thể đừng: tiề.n ăn, tiề.n điện, tiề.n nước, điện thoại hay học phí của con... tôi đã phải giữ thói quen làm ngơ với váy áo, phấn son.
Chi tiêu đồng nào là tính cặn kẽ đồng ấy thế mà ông chồng thì cứ lại có những món "phởn phơ" tiêu gì chẳng nhớ mà nếu vợ có hậm hực.
Rất nhiều lần chúng tôi cãi vã vì thói tiêu hoang của chồng, tôi cũng dùng đủ mọi cách từ mềm đến cứng để mong chồng thay đổi nhưng đâu vẫn vào đấy. Chồng tôi nhiều lần còn bảo: "Tôi không gái mú, không bài bạc là may cho cô rồi, đừng đòi hỏi nhiều đi".
Và chiều nay, chồng khệ nệ bưng về chiếc tivi màn hình phẳng to uỳnh "dán" lên tường. Anh ca ngợi những chức năng mới của tivi. Nào là gọn nhà, nào là đỡ hại mắt, nào là phen này anh sẽ cùng đội bạn anh tới mở cuộc ăn bóng đá, nhậu bóng đá ngay tại nhà mình. Vợ khỏi phải càu nhàu vì chồng toàn lăn lê ở nhà bạn, ở quán để hô hoán thắng thua mỗi khi có trận đấu hay.
Nghe anh nói vậy, tôi như muốn nổi đóa ngay tức thì bởi anh thừa biết con trai đã mấy lần nhắc mẹ phải nộp tiề.n học tiếng Anh vì "cả lớp thầy nhắc còn mỗi mình con". Rồi sang tuần, đám cưới con nhà gì ruột, chưa biết lấy tiề.n đâu để đi mừng cưới...
Không kìm chế nổi, tôi bảo chồng: "Anh ích kỷ lắm, anh chỉ biết nghĩ đến bản thân mình thôi. Anh làm cha rồi mà không thấy xót khi con anh thiếu tiề.n học, thiếu tiề.n sữa à. Cứ làm như con là của riêng tôi ấy".
Bất ngờ, khi tôi vừa dứt lời, anh ném vỡ tan chiếc cốc đang cầm trong tay và rít lên: "Cô ra khỏi nhà tôi ngay. Không có cô tôi vẫn nuôi con như thường nhá. Cái loại đàn bà hơi tí đã ngoác miệng lên kêu nhá, cũng chả ra hồn gì đâu".
Tưởng anh cả giận mà nặng lời, ai ngờ, anh đuổi tôi thật. Anh kéo tay tôi đẩy ra ngoài cửa và kéo cánh cửa lại.
Đúng lúc đó, con bé khóc inh ỏi trên gác, tôi chạy vào nhà và bế con, tưởng mọi chuyện sẽ qua. Ai ngờ, anh vừa chạy lên phòng, vừa lớn tiếng: "Lấy quần áo và ra khỏi nhà đi cho khuất mắt".
Sau đó, anh liên tục quát đuổi tôi ra khỏi nhà. Và khi nhà hàng xóm quây quần trong bữa ăn cuối tuần, tôi phải ôm con bé ra khỏi nhà trong tiếng mắn.g nhiế.c của anh và tiếng khóc gào của cậu con lớn.
Tôi chăm chút gia đình hết mình. Tôi cũng chưa từng mang tiếng hỗn láo hay có điều gì không phải với chồng. Vậy mà anh đã đuổi tôi ra khỏi nhà trong sự tủ.i nhụ.c khiến tôi đa.u đớ.n vô cùng. Tôi nên làm gì lúc này?
Theo Tin Tức
Mẹ ơi... Con xin mẹ vì thương anh mà thương con ! Bố chồng tôi mất sớm nên hơn 20 năm nay mẹ chồng tôi một mình nuôi anh khôn lớn. Mẹ chồng tôi vì thương con mà không đi bước nữa, mặc dù bà rất đẹp, sắc sảo và không thiếu người theo đuổi. Bà đã phải chịu rất nhiều tủ.i nhụ.c, vất vả để dạy dỗ chồng tôi được như hôm nay. Chính...