- Việt Giải Trí - https://vietgiaitri.com -
Chồng nằng nặc đòi ly dị để lấy cô giúp việc
On 12/09/2018 @ 5:39 PM In Góc tâm tình
Giờ thì tôi đã biết việc mình coi nhẹ những điều rất quan trọng để rồi chồng tôi nhất quyết đòi ly hôn để được lấy cô giúp việc suốt ngày bị tôi chửi bới coi thường.
Tôi là con gái nhà giàu nên tính tình như tiểu thư. Còn anh chỉ là chàng trai chân chất ở quê, sống cuộc sống bình dị. Tôi và anh yêu nhau khi còn học chung đại học. Anh chăm chỉ, tôi lười nhác nhưng lại khá hợp nhau khoản vô tư, ăn nói bỗ bã, hài hước. Nhiều lần tình cờ gặp anh trên thư viện, thấy anh chàng cần mẫn chăm chỉ, lại cúi đầu vào sách rồi ngủ gật, tôi thấy hài hước và đã lấn tới làm quen. Khi đó tôi cực kì hiếu thắng và tôi luôn muốn khám phá những thứ mới mẻ.
Vốn quen với việc xung quanh biết bao anh chàng nhà giàu săn đón thế nhưng khi anh xuất hiện, anh giống như một luồng gió mới thổi vào tô, làm tôi tỉnh giấc mộng mị. Tôi thích khám phá người đàn ông quê mùa này, thích xem anh thể hiện tình cảm với tôi ra sao và vui khi thấy anh dần dần bị tôi đánh gục.
Biết rằng tôi xinh đẹp học giỏi lại có nhiều anh chàng bảnh bao nhà giàu theo đuổi nên anh chẳng thèm để ý tới tôi, nhưng tôi cứ chai mặt, chứ chặn lối đi của anh và ngồi đợi anh lên thư viện xong mới về, dù trời tối mịt. Tôi lại mua bắp ngô cho anh ăn, mời anh đi trà đá. Thế là lâu dần, anh cũng phải cảm kích tôi, chơi thân với tôi và dần dần thành tình yêu.
Nhưng khi yêu tôi, anh cũng dịu dàng, ngọt ngào ra phết, không cứng nhắc như anh chàng chỉ biết vác sách lên thư viện rồi có lúc mệt lại nằm ngủ gật lúc mới quen. Anh biết là cà quán ăn vỉa hè, quán cà phê đầu cổng trường, làm tôi hài lòng lắm lắm. Anh dần biết tặng hoa tôi và khiến tôi vui.
Bố mẹ tôi không cho chúng tôi yêu nhau bởi ông bà sợ tôi sẽ vất vả khi lấy anh. Nhưng đứa con gái ương bướng như tôi nào chấp nhận chuyện đó. Tôi đã muốn gì là phải được cái đó. Bố mẹ không ngăn cản được nên đồng ý cho chúng tôi yêu nhau. Sau khi ra trường, tôi nói anh không phải lo gì hết, kể cả chuyện công việc và nhà cửa. Bố mẹ tôi sẽ cho anh một công việc tốt, coi như anh làm cống hiến vì vợ con. Rồi sẽ mua nhà cho chúng tôi, coi như là cho chúng tôi vay tiền vậy. Anh không đồng ý nhưng tôi cứ khóc lóc ỉ ôi nói cả nhà có mình tôi là con gái, bố mẹ chiều tôi nhận, anh không nhận thì tôi bất hiếu. Anh đành chấp nhận chuyện này.
Anh nai lưng kiếm tiền giống như trong nhà không có gì vậy. Tôi liên tục quát tháo anh, bảo anh chẳng gì phải khổ sở như vậy vì dù sao, bố mẹ tôi cũng có tiền của nên không lấy khoản nợ của chúng tôi. Anh bảo không được, cứ nghĩ có món nợ mà cố gắng làm thì mới xong việc được.
Nhưng anh không chịu mà anh càng lao vào công việc kiếm tiền khiến tôi chán nản. Tôi đòi anh đi chơi, du lịch, anh bảo không có tiền, phải tiết kiệm. Tôi đòi anh nghỉ việc, ở nhà làm công ty của bố mẹ tôi, anh cũng không chịu. Tôi chửi anh là đồ sĩ diện, không biết tận dụng bố mẹ vợ lại còn lắm chuyện. Có lẽ, câu nói của tôi đã xúc phạm đến danh dự của anh nên anh rất cáu giận nhưng không nói gì với tôi.
Anh suốt ngày bảo tôi lười khi thuê người giúp việc. Tôi giận anh, vợ chồng lụng bụng với nhau, cãi vã suốt ngày. Tôi còn chửi anh này kia, cô giúp việc cũng nghe thấy. Rồi lâu dần, tôi trút giận lên người giúp việc. Có con tôi cũng không chăm, bỏ cho giúp việc hết. Việc nhà việc cửa tôi cũng không làm, cơm nước giặt đồ là người giúp việc là hết. Anh ốm tôi cũng mặc cô giúp việc chăm, tôi còn nói anh là &'có tiền không biết hưởng, đi làm cho lắm lăn ra ốm'.
Anh rất tức giận toi nhưng thế lại tạo điều kiện cho anh có cơ hội được cô giúp việc chăm và đã cảm tình với cô ta. Chuyện trong nhà, anh không tâm sự được với ai nhất là khi anh chỉ là chàng rể ăn bám bố mẹ vợ. Mọi chuyện anh đều nói với người giúp việc, chỉ có người đó mới lắng nghe anh, nghe anh trút nỗi lòng và dốc bầu tâm sự.
Ngày đó, tôi nào nhận ra nét buồn rầu trên khuôn mặt anh. Chỉ biết nói chồng ngu, không biết tận dụng của cải của nhà vợ còn sĩ diện với tự trọng. Nhưng trong thâm tâm tôi nghĩ bố mẹ mình giàu tội gì không tận dụng địa vị của bố mẹ để giúp chồng mở mày mở mặt. Cứ tận hưởng cuộc sống, nhưng anh không sống như tôi, anh chọn cách đi làm, cũng không muốn ngửa tay xin tiền nhà vợ nên mới có chuyện xích mích thế này.
Bao nhiêu lời xúc phạm của tôi dành cho anh, cô giúp việc nghe cả. Cô này còn trẻ trung nhưng tôi chưa từng nghĩ chồng mình sẽ có tình cảm với cô ấy. Tôi trút hết những cơn giận giữ bằng những câu từ không ra gì lên đầu cô ấy. Lúc nào mà cô ta chăm chồng tôi không chu đáo, tôi xúc phạm ngay. Có lúc chăm con, để con khóc, tôi làm um lên rồi còn dọa đuổi việc, trừ lương. Thế mà cô ta không tự ái, cứ sống trong nhà tôi, chăm chỉ làm việc, chăm chồng tôi vô cùng.
Tôi chán nản, đi chơi suốt ngày, đi với bạn bè, có khi đi cả tuần mà không thèm ngó tới con và chồng. Tôi mặc chồng con cho người giúp việc chăm sóc bởi tôi chưa từng nghĩ, chồng bỏ vợ lấy người giúp việc.
Chồng tôi tát tôi, đó là cái tát đầu tiên anh dành cho tôi từ ngày lấy nhau. Trước giờ tức tôi thế nào anh cũng không nói. Anh mặc tôi thích làm gì thì làm vì tôi như bà chủ trong nhà. Nhưng không anh đã thẳng tay tát tôi một cái trời giáng khi tôi chửi mắng cô giúp việc. Tôi choáng váng lao vào đánh cô giúp việc. Tôi không cam tâm mình bị cô ta sỏ mũi, không cam tâm bị chồng phản bội mà lại yêu người giúp việc, bỏ người vợ giàu có cưu mang anh suốt bao năm này.
Tôi khóc như mưa, và doạ anh nếu bỏ tôi thì anh chẳng có cái gì hét. Anh bực tức, làm đơn ly hôn và kí ngay vào, không do dự. Tôi choáng vô cùng, giống như chuyện ly hôn này anh đã định sẵn từ lâu rồi, chỉ đợi có thời cơ là kí luôn. Tôi hoàn toàn sốc trước quyết định của chồng. Tại sao người đàn ông này có thể làm thế với tôi.
Hôm sau, anh gói ghén đồ đạc ra đi và bảo sẽ đến tòa làm thủ tục ly hôn. Tôi hỏi anh đi đâu, anh bảo đi với cô giúp việc, vì đó là người con gái anh yêu, đó là người có thể khiến anh có cuộc sống thoải mái nhất không mang nợ nần ai. Anh bảo, anh cần người vợ chăm sóc anh tận tình, chu đáo, lo cho gia đình, sống tế nhị chứ không phải người lúc nào cũng khinh chồng, mở mồm ra là tiền, coi thường chồng như tôi.
Tôi hối lỗi, van xin anh ở lại nhưng anh mặc kệ bỏ đi.. Hóa ra là anh không còn yêu tôi, anh chấp nhận phản bội, yêu người giúp việc và từ bỏ người vợ cùng đứa con của anh không thương xót. Thật tội nghiệp cho người làm vợ như tôi, quá đau đớn mà. Tôi đã rút ra bài học rồi, tôi đã phải trả giá rồi. Tại sao anh lại có thể khiến tôi trở thành người đàn bà cô độc, nuôi con một mình? Lỗi là tại tôi, thực sự tại tôi nhưng sao anh nhẫn tâm, đến cả một cơ hội cũng không cho người vợ này được sao?
Theo Giadinh.net
Article printed from Việt Giải Trí: https://vietgiaitri.com
URL to article: https://vietgiaitri.com/chong-nang-nac-doi-ly-di-de-lay-co-giup-viec-20180912i3383031/
Click here to print.
Copyright © vietgiaitri.com - All rights reserved.