Chồng già kêu trời khi lấy vợ trẻ kém 23 tuổi
Lắm lúc ngồi bần thần nghĩ về những ngày đã qua, tôi cứ tự hỏi, phải chăng do mình hồ đồ, mình có tuổi mà suy nghĩ vẫn chưa thấu đáo…
Không hiểu rồi tôi có còn đủ sức khỏe để đi hết quãng đường khổ ải này? (Ảnh minh họa)
Cách đây đã lâu vợ tôi mất vì bệnh ung thư gan. Tôi một mình gà trống nuôi con, lắm lúc rất muốn có người bạn đời đầu gối tay ấp cho đỡ cô đơn nhưng tìm khó quá. Những phụ nữ đã qua một lần đò và trạc tuổi như tôi thì nhiều nhưng tôi không rung động vì nghĩ lấy nhau mà không đẻ được nữa thì làm sao gắn bó với nhau được lâu dài. Lấy người trẻ hơn, còn sinh đẻ được, lại lo không biết họ có yêu thương con mình không hay sẽ cho con mình ra rìa. Thế là bao nhiêu cuộc mối mai cũng chẳng đâu vào đâu vì cứ được mặt nọ lại hỏng mặt kia.
Cho đến cách đây 2 năm tức (tức là sau gần chục năm vợ mất), tôi mới gặp được người trong mộng. Lúc ấy Hoài mới 27 tuổi còn tôi đã ngót 50. Không hiểu điều gì ở cô ấy đã làm tôi mê mẩn không thể dứt ra được. Và có lẽ cái vẻ từng trải hơi có chút ga-lăng ở tôi cũng là lý do khiến cô ấy dính chặt vào tôi. Chúng tôi yêu nhau như điên dại. Sớm trưa chiều tối lúc nào cũng muốn gần nhau.
Tôi thì dễ hiểu rồi, vì vắng hơi đàn bà đã hàng chục năm trời. Còn Hoài, có lẽ thẳm sâu trong cô ấy là một cô gái mạnh mẽ và nồng nàn, bao năm kìm nén đến giờ mới có cơ hội bộc lộ thôi. Chỉ sau hai tháng quen nhau, chúng tôi làm đám cưới. Con gái tôi đã học đại học đủ lớn để hiểu vì sao bố cần phải lấy vợ. Chỉ có bên phía nhà vợ, mọi người đều ra sức phản đối nhưng rốt cuộc, mọi người cũng phải chịu thua trước sự quyết liệt của chúng tôi.
Để cho con được thoải mái, tôi nhường lại căn nhà cho con gái và bà ngoại của cháu ở. Tôi mua một căn hộ mới, tuy nhỏ nhưng xinh xắn và cũng sắm đầy đủ tiện nghi cho một đôi vợ chồng mới. Ccó lẽ đó là những ngày đẹp nhất của đời tôi. Chưa đầy năm thì chàng hoàng tử của chúng tôi ra đời. Khỏi phải nói, chúng tôi vui thế nào. Con gái tôi cũng thích xách đồ đến ở cùng để còn giành phần bế em. Nhưng tôi thật không ngờ, chính đứa con lại là người cướp mất hạnh phúc muộn mằn của đời tôi.
Từ lúc cô ấy có con thì chỉ có cậu con trai là quan trọng nhất với cô ấy. Mọi thứ đối với vợ tôi không còn nghĩa lý gì. Tôi phải nằm ngủ trên ghế sô-pha, nhường cái giường rộng rãi cho hai mẹ con. Cũng không sao, tôi vui vẻ. Nhưng ngay cả việc yêu đương, vợ tôi cũng cắt phéng, gần như suốt cả mấy tháng không cho chồng động vào người. Cô ấy trở nên cáu gắt, khó tính một cách khó hiểu.
Lúc đầu tôi nghĩ có thể là một dạng sang chấn tâm lý nhẹ hay gì gì đó, thường gặp ở phụ nữ sau sinh nhưng càng ngày càng nặng thêm. Tôi hết sức phục vụ vợ nhưng tôi làm gì cô ấy cũng chê, từ việc nhỏ nhặt như pha sữa cho con, dọn dẹp nhà cửa. Tôi nghĩ có lẽ mình vụng thật vì mình là đàn ông, lại mười mấy năm không chăm con trẻ. Tôi tính chuyện tìm người giúp việc vì tôi còn phải đi làm, không thể triền miên trông con cho vợ ngủ được. Nhưng 10 bà giúp việc đến thì 9 bà bị cô ấy đuổi, một bà chưa kịp đuổi thì đã tự động xin nghỉ.
Tình hình gay go quá khiến tôi phải cầu cứu đến bà ngoại. Bà ngoại sức khỏe còn tốt nhưng ông lại yếu nên bà còn phải chăm ông. Bà có chạy qua thì cũng chỉ được một lúc rồi lại vội vã ra về. Thế là tôi vẫn cứ phải đánh vật với đống tã lót, sữa bột mỗi ngày. Trong khi đó, vợ tôi, sinh con đã cả năm trời vẫn không động chân động tay vào việc gì. Cô ấy bảo phải kiêng cữ để sau này không phải gánh hậu quả. Việc duy nhất cô ấy làm là…chỉ đạo tôi.
Video đang HOT
Nói thật là tôi ức chế vô cùng nhưng mỗi khi nhìn thấy thằng cu con bụ bẫm hồng hào, cười toe toét, thơm lừng mùi sữa thì mọi thứ lại dịu đi. Ai mà ngờ được, đến cái đoạn này của cuộc đời mà tôi còn được hưởng một niềm hạnh phúc lớn lao đến thế.
Vợ tôi biết điểm yếu của tôi. Cô ấy thường lấy thằng bé ra dọa. Hễ mà tôi làm gì đó không vừa ý là cô ấy dọa sẽ đưa con về bà ngoại. Tôi lúc nào cũng phải kiềm chế để không nổi nóng sợ ầm ĩ nhà cửa, ảnh hưởng tới con. Cô ấy quyết không đụng chân đụng tay vào việc gì, ngay cả quét cái nhà. Cô ấy chỉ quan tâm duy nhất cái giường của hai mẹ con. Mỗi khi có khách đến nhà tôi đúng là xấu hổ, vì khi rót nước ra cái chén còn nguyên vết chè từ hôm trước chưa được rửa.
Bạn bè đến nhà không ai chê bai gì nhưng nhìn ánh mắt họ tôi biết là họ thương hại tôi quá. Mà tôi cũng thấy thương hại chính mình. Tôi là một ông chồng già, một ông bố già, phong độ giảm sút, tính tình nhẫn nhịn, đi làm thì thôi, về đến nhà là lăn vào dọn dẹp, nấu nướng.
Con gái tôi bảo để con sang giúp bố nhưng bà ngoại nó dạo này sức khỏe lại yếu, đứng lên ngồi xuống rất khó khăn. Nó vừa đi học vừa chăm bà đã mệt rồi.
Vợ tôi hiện vẫn đang xin nghỉ không lương để ở nhà chăm con. Tôi nghĩ thế cũng được chứ cái chân văn thư của cô ấy, lương cũng chả đủ gửi con vào nhà trẻ nào tốt tốt một tí.
Tôi có bóng gió tâm sự với mẹ vợ thì bà bảo: Cái con Hoài từ bé mẹ đã cơm bưng nước rót phục vụ nó rồi. Lớn dạy mãi chả chịu làm gì. Đến lúc sắp cưới mà mẹ còn bưng cơm vào tận phòng cho mà ăn, ăn xong mẹ cũng phải đem bát bẩn ra rửa. Nó về với anh, anh lớn tuổi thì phải dạy nó chứ. Bố mẹ chịu thua thì chồng phải nghiêm khắc vào chứ.
Bà nói thế thì tôi còn cãi vào đâu nhưng tôi cứ nghĩ tới đoạn đường phía trước mà kinh hãi. Đấy là còn chưa kể cô ấy đang lên kế hoạch đẻ thêm đứa nữa cho có nếp có tẻ. Không hiểu rồi tôi có còn đủ sức khỏe mà đi hết quãng đường khổ ải này? Xin cho tôi một lời khuyên!
CHUYÊN GIA TƯ VẤN
Chuyên gia tư vấn Tâm lý Trịnh Trung Hòa
Bạn thân mến!
Theo bạn kể thì cô vợ này được mẹ nuông chiều từ bé. Lấy chồng lại được chồng chiều nên bây giờ không chịu mó tay vào việc gì ngoài việc chăm con. Nhưng thực ra chăm một đứa trẻ sơ sinh vất vả lắm chứ không nhàn như bạn nghĩ đâu. Bạn cứ thử trông con thay cô ấy một vài ngày thì biết. Cho nên nhiều nhà phải có bà nội bà ngoại hay cô dì trợ giúp hoặc nuôi thêm người giúp việc.
Tục ngữ có câu “Trai nuôi vợ đẻ gầy mòn” đó là tình trạng chung của đàn ông khi vợ đẻ. Bạn cứ mặc cảm là chồng già lấy vợ trẻ nên bạn cho là mình khổ quá vì vợ lười. Còn cái sướng của vợ trẻ thì không thấy bạn kể ra. Đàn ông 50 tuổi thời nay nhiều người còn khỏe hơn thanh niên nên bạn đừng nghĩ mình già làm gì cho áp lực bản thân ra.
Bạn có niềm vui tinh thần là vợ đẹp, con ngoan, bạn phải hăng hái phục vụ vợ con mới đúng chứ. Đàn ông làm việc nhà chỉ có khỏe thêm chứ không “chết sớm” như bạn lo đâu. Bạn đang có cái hạnh phúc mà nhiều người mơ ước đấy.
Chúc bạn nhận ra hạnh phúc của mình!
Tin con trai và con dâu, vợ chồng tôi giờ sống khổ hơn ở trọ
Tuổi già là lúc được an nhàn bên con cháu nhưng vợ chồng tôi không có may mắn đó. Chúng tôi sai lầm khi nghe theo con, hối hận cũng đã muộn.
Vợ chồng tôi có hai đứa con. Con gái lấy chồng người nước ngoài và định cư ở xa, còn con trai ở lại thành phố sau khi lập nghiệp.
Tôi luôn dạy các con về cách đối nhân xử thế, đạo lý ở đời nên các con rất ngoan ngoãn, lễ phép với bố mẹ. Sau khi ra trường được 3 năm, con trai tôi hẹn hò bạn gái và hai đứa quyết định kết hôn.
Con dâu là người thành phố, xinh đẹp nhưng khá ương ngạnh. Tôi không mấy hài lòng về tính cách của con dâu. Tuy nhiên, vợ chồng tôi vẫn đồng ý cho các cháu tổ chức đám cưới với hy vọng thời gian và cuộc sống sẽ làm con dâu thay đổi.
Sau khi đám cưới diễn ra, con trai tôi than thở không đủ tiền mua nhà thành phố. Nếu ở trọ mãi sẽ cảm thấy cuộc sống rất bấp bênh, khó có tích lũy. Con trai và con dâu bàn với vợ chồng tôi bán hết đất đai ở quê, dồn tiền mua nhà tại thành phố. Vợ chồng con trai hứa dành một tầng cho bố mẹ sống thoải mái.
Cả đời vợ chồng tôi vất vả, lo cho các con ăn học. Đến nay, khi các con đã yên bề gia thất, nhìn chúng nó chưa ổn định nhà cửa, không bố mẹ nào nỡ lòng từ chối. Trong suy nghĩ của tôi, điều quan trọng là con cái và các cháu có cuộc sống thoải mái. Vợ chồng tôi đã ở tuổi "xế chiều", chỉ cần một phòng thoáng mát là đủ.
Ads (0:00)
Cuộc sống của chúng tôi với các con "cơm chẳng lành canh chẳng ngọt" suốt thời gian qua (Ảnh minh họa: Pix).
Sau khi bán hết nhà đất, tôi và chồng rời vùng quê đã gắn bó nhiều năm để lên thành phố. Trước khi bán đất, tôi không suy nghĩ nhiều. Nhưng khi hoàn thiện thủ tục giấy tờ, tôi không khỏi buồn lòng vì phải rời xa bạn bè, hàng xóm để đối diện với cuộc sống chật chội ở thị thành.
Ban đầu, khi chúng tôi mới lên thành phố, cuộc sống khá bình yên. Các con đối xử tốt, vợ chồng tôi cảm thấy thoải mái. Tuy vậy, chúng tôi xác định khoảng cách thế hệ là vấn đề lớn, không nên can thiệp quá sâu vào cuộc sống của con trai và con dâu.
Tuy vậy, đó chỉ là thời gian đầu. Khoảng hai năm trở lại đây, việc sống chung bắt đầu nảy sinh nhiều vấn đề. Con dâu tôi hay càu nhàu với chồng con. Vợ chồng tôi ở trong nhà như "cái gai trong mắt" con dâu. Mỗi khi ông bà nhắc nhở các cháu, con dâu tỏ thái độ không hài lòng.
Nhìn thấy thái độ của con dâu, vợ chồng tôi luôn tránh tiếp xúc ngoại trừ những lúc ăn cơm. Thời điểm vừa kết hôn, con dâu chào hỏi vợ chồng tôi lễ phép. Bây giờ, thái độ thay đổi hoàn toàn. Con dâu chào cho qua chuyện, ít niềm nở với bố mẹ chồng.
Chúng tôi cảm nhận bản thân như gánh nặng trong gia đình, dù các con chưa phải nuôi ngày nào. Tôi rất buồn lòng, nhiều lần than thở với con trai. Tuy vậy, con trai tôi khá nhu nhược. Lẽ ra khi góp ý với vợ nên tỏ thái độ thẳng thắn và quyết đoán, nhưng con tôi không làm được như vậy.
Tôi hiểu con trai là người đứng giữa, rất khó để cân bằng được giữa vợ và mẹ. Thế nhưng, nếu tình trạng này kéo dài, con dâu sẽ là bá chủ trong nhà, không còn tôn trọng ai.
Vợ chồng tôi ngày càng già đi, cuộc sống không vui vẻ khiến cả hai rất khổ tâm. Chúng tôi cảm thấy hối hận khi nghe lời con cái, để rồi bây giờ khổ hơn ở nhà trọ. Tôi nhận thấy, nhiều người ở trọ sống rất thoải mái. Còn tại đây, con dâu không vui vẻ khi nhìn thấy bố mẹ chồng.
Bây giờ, vợ chồng tôi nói gì cũng đã muộn. Nhà riêng không có, chỉ có chút lương hưu hàng tháng, sống trong cảnh bất lực và chịu đựng qua ngày.
Dồn hết tiền bạc gửi mẹ chồng, tôi sốc khi biết sự thật sau 5 năm Nhân dịp về thăm nhà, chúng tôi muốn xin lại số tiền nhờ bên nội giữ. Tuy nhiên, mẹ chồng tỏ ra khá ấp úng... Vợ chồng tôi sinh ra trong gia đình không khá giả. Lúc tổ chức đám cưới xong, ngoài số tiền mừng cưới và vài chỉ vàng làm vốn, trong tay không có gì. Nhìn người ta làm ăn...