- Việt Giải Trí - https://vietgiaitri.com -
Chồng cặp bồ chỉ vì một câu nói đùa trong ngày Cá tháng tư
On 02/04/2016 @ 7:17 AM In Góc tâm tình
Tiếng cười khanh khách, giọng nói lả lơi ấy khiến Phương sôi máu nóng trong người. Chẳng khó để đoán Lâm đang ở đâu. Phương ấn gọi lại nhưng chỉ nhận được những tiếng tút dài. Cả đêm hôm đó, Phương tìm Lâm trong điên loạn.
Lâm nổi tiếng là người chồng hiền lành, chăm chỉ, cả khu phố này có ai là không biết tiếng đâu. Hiếm khi người ta thấy Lâm ngồi ở quán xá nhậu nhẹt bao giờ. Họa hoằn lắm mới thấy Lâm ngồi quán uống một tách cafe. Tan làm một cái là Lâm lao nhanh về nhà giúp Phương đón con, thậm chí còn giúp Phương đi chợ, nấu nướng, dọn dẹp. Nhiều hôm Phương về nhà thì cơm canh đã dọn sẵn, con cái cũng đã tắm giặt, ăn uống xong xuôi. Một người chồng như Lâm là niềm mơ ước của rất nhiều cô gái chưa chồng và cả những phụ nữ đã có chồng.
Vậy mà Phương vẫn cho rằng mình là người phụ nữ thiệt thòi. Rằng xinh đẹp, tài giỏi như Phương phải lấy chồng làm sếp chứ một anh nhân viên quèn như Lâm thì không ăn thua. Ngày xưa yêu nhau, Phương đâu có như thế. Chỉ sau khi kết hôn, chuyển công tác Phương mới thay đổi như vậy. Đi làm về, ít khi Phương phải động tay động chân vào việc gì nhưng lúc nào cũng kêu vất vả, mệt mỏi. Nhiều lúc có chuyện bực tức ở công ty, Phương cũng mang về nhà trút giận xuống Lâm. Vậy mà Lâm chưa bao giờ kêu ca, phàn nàn bất cứ một điều gì. Lâm nghĩ đơn giản công việc của Phương khó khăn hơn, bận rộn hơn, Lâm rảnh rỗi hơn thì giúp đỡ Phương thôi. Áp lực công việc của Phương cũng lớn, Phương có bực mình cũng là chuyện thường tình. Mà suy cho cùng, cuộc hôn nhân này, Lâm là người chủ động. Là Lâm yêu Phương nhiều hơn, cần Phương nhiều hơn nên dù cho chuyện gì xảy ra Lâm cũng chấp nhận tất cả. Đây chẳng phải là điều mà Lâm đã biết trước khi đồng ý ký vào giấy đăng ký kết hôn đó hay sao ?
Xinh đẹp, tài giỏi như Phương phải lấy chồng làm sếp chứ một anh nhân viên quèn như Lâm thì không ăn thua. (Ảnh minh họa)
Nhưng hình như Lâm càng nhẫn nhịn, càng chịu đựng thì Phương lại càng lấn tới. Sức chịu đựng của người đàn ông vốn đã có giới hạn, nay Phương lại càng đè nén nó khiến nó không vỡ ra không được. Nhiều bạn bè, đồng nghiệp trêu đùa:
- Mày không cẩn thận, cứ bặt nạt lão ấy quá! Lão ấy ngoại tình thì mày biết tay.
- Có mà các thêm tiền lão ấy cũng không dám đâu. Có mà sợ tao một phép.
Phương luôn khẳng định hùng hồn như thế với bạn bè mình về Lâm. Thành ra lâu dần, bạn bè Phương luôn nhìn Lâm với con mắt khinh thường rằng Lâm là kẻ sợ vợ, không có tiếng nói trong gia đình. Nhân ngày cá tháng tư, bạn bè Phương kéo đến nhà Phương liên hoan. Thấy Lâm tất tả chạy ngược chạy xuôi lo cơm nước lại nghiễm nhiên coi Lâm như ô sin, mặc sức sai bảo. Phương không can ngăn mà còn vào hùa gọi Lâm là ô sin cao cấp. Rồi trong một phút cao hứng, bạn bè trêu đùa nhau, Phương đã sỗ sàng:
- Ui giời, việc gì phải lo giữ. Cái ngữ ấy có vứt ra đường cũng chẳng ai thèm nhặt về đâu?
Phương không hề biết rằng chỉ một câu nói đùa trong ngày cá tháng tư ấy đã đẩy cuộc hôn nhân của mình đến bên bờ vực thẳm.
Ngày hôm sau đi làm về, Phương không thấy Lâm ở nhà, căn bếp cũng vắng tanh. Nghĩ rằng Lâm lại la cà quán xá đâu đó, Phương tức giận nhấc điện thoại gọi cho Lâm:
- Anh đang chết giẫm ở đâu đấy hả? Vác cái mặt về đây cho tôi ngay!
- Chị à, chị tự lo đi nhé! Đêm nay anh ấy có em chăm sóc rồi!
Tiếng cười khanh khách, giọng nói lả lơi ấy khiến Phương sôi máu nóng trong người. Chẳng khó để đoán Lâm đang ở đâu. Phương ấn gọi lại nhưng chỉ nhận được những tiếng tút dài. Cả đêm hôm đó, Phương tìm Lâm trong điên loạn.
Phương thức trắng cả một đêm vì cơn giận không thể nào nuốt trôi kia. Thật không thể tin được, tại sao Lâm lại dám làm cái chuyện động trời kia cơ chứ? Mà không đúng, từ xưa đến nay, Lâm vốn là người chồng hiền lành, tử tế, không thể nào Lâm lại phản bội Phương như thế được? Phương cứ bán tín bán nghi, tìm đủ mọi lý do để thuyết phục mình tin rằng Lâm không phản bội Phương. Nhưng giọng nói trong điện thoại, những tiếng tút dài, không thể nào là giả. Bất giác, Phương bật khóc.
Phương nhìn Lâm bằng đôi mắt ngấn nước. Thay vì lên cơn điên loạn như mọi khi, Phương lại chỉ khóc. (Ảnh minh họa)
Đây có lẽ là lần đâu tiên trong cuộc đời Phương rơi nước mắt vì Lâm. Phương có cảm giác như mình đã đánh rơi một thứ gì đó mà không thể tìm lại được. Đúng lúc ấy thì Lâm về. Phương nhìn Lâm bằng đôi mắt ngấn nước. Thay vì lên cơn điên loạn như mọi khi, Phương lại chỉ khóc. Chính bản thân Phương cũng không hiểu tại sao giây phút ấy Phương lại yếu mềm như vậy.
- Em khóc đấy ư? Vì điều gì chứ?
- Tại sao... Tại sao anh lại phản bội em?
- Là em muốn như thế. Chẳng phải em từng nói anh là kẻ có vứt ra đường cũng không ai thèm đấy ư? Anh chỉ muốn thử vận may của mình mà thôi.
Dứt lời, Lâm đi lên phòng, cầm xuống một lá đơn ly hôn, đưa nó cho Phương:
- Em ký đi. Anh cần một người vợ biết tôn trọng anh, biết quan tâm tới cảm xúc, suy nghĩ của anh chứ không phải một người vợ chỉ biết coi thường anh, sai khiến anh.
Lâm lạnh lùng bước đi, bỏ lại sau lưng tiếng gào khóc, những câu xin lỗi của Phương. Lời xin lỗi chỉ có giá trị khi nó được nói ra đúng lúc, chứ còn khi quá muộn, nó vẫn chỉ là một lời nói như bát nước hắt đi mà thôi.
Theo Một thế giới
Article printed from Việt Giải Trí: https://vietgiaitri.com
URL to article: https://vietgiaitri.com/chong-cap-bo-chi-vi-mot-cau-noi-dua-trong-ngay-ca-thang-tu-20160402i2395954/
Click here to print.
Copyright © vietgiaitri.com - All rights reserved.