Chỉ cần bên anh, giông bão đều không đáng sợ
Với em, một người đàn ông tốt trước hết phải là người thích em, thương em và ngược lại em cũng vậy.
Cảm ơn anh vì đã đến đây. Anh hãy hình dung về em qua những bánh xe cuộc đời. Có lẽ bài sẽ hơi dài nên mong anh hãy kiên nhẫn chút nhé.
Gia đình em thuần nông, cơ bản. Em là con út, ba mẹ đều lớn tuổi rồi. Em hướng Phật nhưng không theo tôn giáo.
Ngoại hình được đánh giá là xinh gái. Cao 1,6 m nhưng gầy nên khiến em khá tự ti. Người mình dây, khó tăng cân do không kiên trì vào chuyện tăng cân, một phần lại là người hay suy nghĩ nhiều (chắc do suy nghĩ lâu ngày chưa có người yêu ). Có người bảo rằng có người yêu sẽ có động lực để tăng cân. Em nghe nói một đôi hạnh phúc là khi cả hai cùng “phát tướng” (cười).
Từ lúc ra trường đến giờ, em may mắn được làm việc đúng chuyên ngành. Thu nhập và chế độ công ty hiện tại cũng tốt, nhưng khá áp lực và bận. Trong công việc , em thuộc kiểu người tận tâm.
Là người thích ở nhà nhiều hơn ra ngoài nhưng thỉnh thoảng cũng muốn đi đây đó, du lịch với bạn bè. Em không thích chia sẻ quá nhiều cuộc sống cá nhân lên mạng xã hội dù thích chụp hình. Quan tâm đến việc làm đẹp , chăm sóc da , quản lý tài chính cá nhân, ngoại ngữ. Yêu thích chó mèo, nghe nhạc , thích một cuộc sống bình yên; nhà cửa gọn gàng, xinh xắn. Em xa nhà đi học từ cấp ba nên tự lập trong sinh hoạt: biết nấu ăn, làm việc nhà và tự chăm sóc bản thân.
Điểm hạn chế trong tính cách là em hay đặt kỳ vọng cao vào bản thân dẫn đến hay tự dằn vặt mình khi mọi chuyện không như ý muốn. Bởi vậy thực sự rất cần ở bên một người tích cực, vui vẻ và có thể “sạc pin” những lúc tâm trạng em không tốt. Em cũng khá khó tiếp cận trong những lần đầu tiếp xúc.
Có một câu tiếng Anh mà em rất thích và tâm niệm để theo đuổi cho cuộc sống của mình là: “Things you deserve: a good life, good sleep and a good man”. Với em, một người đàn ông tốt trước hết phải là người thích em, thương em và ngược lại em cũng vậy. Anh ấy tử tế, thiện lương, không dính “tứ đổ tường”, tốt nhất nên chưa từng kết hôn và có con riêng. Biết mình muốn gì, có thể làm được gì để cải thiện cuộc sống ngày một tốt hơn. Có thể bây giờ anh không giàu có nhưng tin rằng với “hậu phương” là em, với trí óc và ý chí của anh, chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng cuộc sống giàu về tình cảm và không nghèo về vật chất. Về ngoại hình, em thích một người cao ráo và khỏe mạnh.
Để đi được đường dài với nhau, em nghĩ điều quan trọng là có cho nhau cảm giác thoải mái và yên tâm khi ở bên cạnh hay không. Dù mệt mỏi , áp lực với công việc bên ngoài nhưng chỉ cần về với anh, nghe giọng nói của anh thì mọi “giông bão” nếu có ập tới đều không thấy quá đáng sợ nữa. Tìm được sự an yên và tin tưởng khi bên cạnh anh, với em là trọn vẹn rồi.
Thật cảm ơn vì anh còn ở lại đến giờ phút này. Tìm thấy em rồi, anh có ngại gửi thư cho em không?
38 tuổi, em còn trẻ đúng không anh
Em nhỏ người, da trắng, không đẹp, dễ nhìn, biết nấu ăn, hiện làm việc cho một công ty nước ngoài tại khu công nghiệp gần nhà.
Thật sự em cũng trăn trở nhiều khi viết những dòng tâm sự lên đây, nhưng rồi với suy nghĩ: dù không tìm được người đồng cảm thì đây cũng là cơ hội để nói lên nỗi lòng mình. Nay em mạnh dạn gửi thư lên theo đúng tinh thần: dẫu anh đang ở đâu, ta cũng có thể gặp nhau nếu là duyên.
Chồng mất đột ngột, ở tuổi 36, làm mẹ đơn thân của 2 đứa trẻ tuổi tiểu học với em không quá khó khăn, bởi sau bao nhiêu năm làm việc, nhà cũng đã có, công việc ổn định để có thể cho 2 con cuộc sống bình yên. Nay, sau 2 năm biến cố xảy ra, nhiều người thân, bạn bè khuyên nhủ em nên đi bước nữa bởi thật sự em và chồng đã ly hôn trước khi anh ấy mất. Nhưng những tổn thương từ ba tụi nhỏ mang lại, làm em cảm thấy bất an khi nghĩ về người đàn ông tương lai mà mình sẽ gặp. Bất an bởi không phải mình tìm bạn đường, bạn đời của mình, mà còn là người bạn, người cha cho 2 đứa trẻ. Liệu người ấy sẽ thật sự yêu thương em, yêu thương con em? Người ấy sẽ bao dung, vị tha và đón nhận mẹ con em chứ? Tổn thương nhiều rồi, giờ nhìn đâu sao em cũng thấy nhiều bất an anh ạ.
Các con em dễ thương, ngoan ngoãn, học tốt, hiểu và yêu thương mẹ. Trong mùa dịch này, các cháu ở nhà, có đôi lúc cũng làm em tức giận khi nhìn đâu trong nhà cũng thấy các loại đồ chơi, hoặc cùng những đứa em họ rủ nhau bày sân nhà như "bãi chiến trường sau trận đánh". Mệt lắm anh, bực đấy nhưng cũng thấy hạnh phúc vì con. Anh có thấy vậy không?
Em nhỏ người, da trắng, không đẹp, dễ nhìn, biết nấu ăn, hiện làm việc cho một công ty nước ngoài tại khu công nghiệp gần nhà. Công việc có thu nhập ổn định, lại gần nhà, thuận tiện cho em chăm sóc con lúc cần. Mỗi năm đôi lần, em lại sắp xếp đi du lịch cùng con đến những điểm con muốn đi, đa số là đi biển, tất nhiên là trong nước, bởi kinh tế chưa cho phép em đưa con đi du lịch nước ngoài. Nhưng cuộc sống như vậy, mình cũng nên thấy hài lòng rồi anh.
Từng nghĩ rằng cứ ở vậy cùng con thôi, em sẽ chăm sóc con tốt, làm tốt cả phần của người cha. Nhưng rồi nhìn các cháu hâm mộ khi thấy bạn bè xung quanh có ba che chở, bảo ban, em lại thấy chạnh lòng cho con. Những việc đó, vài năm trước các cháu không thiếu, nhưng giờ nhìn bạn bè mà ước ao... Thực ra, em - người phụ nữ 38 tuổi, còn trẻ đúng không anh? Cảm giác cô đơn trong em không phải luôn có, nhưng chỉ cần đôi lúc nó chợt đến thôi cũng đủ khiến em thấy chạnh lòng cho mình.
Có câu nói: đúng duyên tự nhiên sẽ tới. Em vẫn mong có một ai đó sẵn lòng đón nhận em, đón nhận con em, bằng cả tấm lòng. Tất nhiên, là một người mẹ, nếu người ấy cũng có những đứa con, em cũng sẽ tận lòng yêu thương bằng khả năng tốt nhất mình có thể làm.
Mong anh ở đâu đó đọc được tâm sự này của em, đồng cảm và chấp nhận một người mẹ đơn thân với những điều kiện rất đỗi bình thường từ em, sẽ gởi cho em những dòng chia sẻ đầu tiên, để biết và hiểu nhau hơn, anh nhé.
Chỉ cần anh thương em Em là cô gái sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Phú Thọ - nơi có rừng cọ, đồi chè, hoa sim tím... Chào anh - người lạ. Em đắn đo hồi lâu mới quyết định đăng bài. Mong tìm được một người có thể chia sẻ và cảm thông, thấu hiểu và có công việc ổn định, biết yêu thương và...