Chê vợ vừa già vừa xấu, tôi chơi bời tá lả bên ngoài cuối cùng nhận trái đắng
Đang yên đang lành, tôi giở chứng chán vợ, đi “bóc bánh trả tiền” cuối cùng mang họa về nhà…
Ảnh minh họa
Vợ chồng tôi kết hôn cách đây 3 năm, vợ tôi mới sinh con được 9 tháng. Nói ra thì thật xấu hổ, nhưng thật sự bây giờ tôi hoang mang và quẫn trí quá, xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên với.
Trước khi cưới, vợ tôi là cô gái xinh đẹp, mặt ưa nhìn, vóc dáng cân đối, hài hòa. Đây cũng là một trong những lí do tôi cưới cô ấy làm vợ. Nói gì thì nói, là đàn ông có ai không thích vợ mình đẹp cho nở mày nở mặt.
Thời gian đầu cuộc hôn nhân rất hạnh phúc, vợ chồng son ríu rít, chuyện ấy hài hòa. Nói chung tôi ưng ý lắm.
Thế nhưng kể từ khi vợ bầu bí, sinh con, cô ấy xồ xề, xấu đi nhiều. Lại thêm đầu bù tóc rồi, áo nào cũng mốc đen lên vì sữa… mà từ lúc vợ bầu, chúng tôi cũng phải kiêng hẳn chuyện ấy, tôi bứt rứt lắm.
Cuối cùng vì không chịu nổi nữa, tôi ra ngoài “ăn vụng”. Lần đầu còn thấy có lỗi, nhưng về sau quen, cũng chả có cảm giác gì, thậm chí tôi còn tự nhủ, đàn ông ai mà chẳng thế.
Video đang HOT
Khoảng 3 tháng chơi bời như thế, tôi phát hiện mình có dấu hiệu bất thường… Lấy hết can đảm đi khám, tôi chết điếng khi biết mình mắc bệnh xã hội. Lúc đó tôi sợ hãi, hoảng loạn vô cùng. Cực chẳng đã, tôi đành giấu vợ âm thầm đi chữa.
Nhưng cuối cùng, vợ cũng phát hiện ra. Cô ấy khóc lóc, làm ầm ỹ lên, đòi ôm con về ngoại, cô ấy còn viết sẵn, ký sẵn đơn ly hôn.
Tôi cầu xin vợ nhưng cô ấy không tha thứ, giờ cô ấy về ngoại rồi. Còn mình tôi ở nhà, phần thì tự xấu hổ, phần thì lo sợ, phần thì nhớ vợ nhớ con… giờ tôi phải làm gì đây?
Theo Phunutoday
Vốn chỉ định chơi bời, cuối cùng tôi không dứt được em
Đã đính hôn, có vợ sắp cưới, thời gian đi học xa nhà tôi chỉ định yêu qua đường. Nào ngờ giờ tôi không thể nào dứt được người con gái đến sau đó.
Thực sự ban đầu quen, tôi chỉ ấn tượng vì em đẹp quá. Cô ấy đẹp tinh khôi, thuần khiết, thánh thiện và trẻ trung. Tất nhiên, em ấy ngưỡng mộ sự giỏi giang, thành đạt của tôi nên bị cuốn
30 tuổi, tôi lần đầu tiên mắc kẹt trong chuyện tình cảm. Bao năm tuổi trẻ, lúc nào tôi cũng huênh hoang không có cô gái nào "cầm cương" được mình. Cho tới khi gặp vợ sắp cưới của tôi bây giờ, tôi mới thấy mình trưởng thành, chững chạc hơn nhiều. Cô ấy dạy cho tôi cách làm một người đàn ông tử tế, hiểu được giá trị của một tình yêu chân chính chứ không phải là sự hống hách, phong lưu, đa tình.
Vợ sắp cưới của tôi là một người cực kì thành đạt, giỏi giang và hiểu chuyện. Cho tới khi gặp cô ấy, tôi bị chinh phục hoàn toàn. Mặc dù ít hơn tôi 4 tuổi nhưng cứ mỗi lần nói chuyện với cô ấy tôi lại có cảm giác mình chẳng khác nào một thằng trẻ ranh trước cô giáo mẫu mực. Chính vì lí do này mà tôi si mê cô ấy thực sự.
Vợ sắp cưới của tôi là một người cực kì thành đạt, giỏi giang và hiểu chuyện. Cho tới khi gặp cô ấy, tôi bị chinh phục hoàn toàn. (ảnh minh họa)
Khỏi phải nói, bố mẹ tôi cực kì yêu quý cô con dâu tương lai này. Một người đẹp người, đẹp nết, giỏi giang lại nhã nhặn và quan trọng nhất là "trị" được cậu con trai khó bảo thì làm sao các cụ chẳng quý. Nhờ yêu cô ấy mà tôi thành đạt hơn trong cuộc sống. Tôi phấu đấu học tập không ngừng nghỉ vì không muốn kém cỏi so với bạn gái mình. Dần dần tôi được thăng chức, tôi cũng giỏi giang hơn trong sự nghiệp.
Mọi thứ tưởng như tuyệt vời khi chúng tôi xứng đôi, vừa lứa cũng là lúc tôi nhận quyết định được cử đi công tác hơn 2 năm, kết hợp với việc học nâng cao. Tất nhiên, là một người phụ nữ hiểu biết, cô ấy ủng hộ tôi hoàn toàn mặc dù hai bên gia đình cũng đã tính toán chuyện cưới xin rồi. Cô ấy muốn tôi yên tâm công tác nên chỉ dự định hai đứa đính hôn, đợi tôi về mới cưới.
Tôi chuyển tới một thành phố khác để công tác, khoảng cách là khá xa. Tôi có thể về thăm nhà độ vài tháng một lần nhưng nói thật, công việc quá bận rộn khiến tôi không có thời gian. Và chính lúc này là thời điểm để tôi bắt đầu phong lưu trở lại.
Ở đỉnh cao của sự nghiệp, đẹp trai, phong độ và có tiền, xa vợ sắp cưới, tôi lại thấy mình là ước ao của bao cô gái. Rồi tôi tình cờ quen em - một cô gái trẻ măng, kém tôi 8 tuổi. Cô ấy chỉ vừa mới tốt nghiệp ra trường. Thực sự ban đầu quen, tôi chỉ ấn tượng vì em đẹp quá. Cô ấy đẹp tinh khôi, thuần khiết, thánh thiện và trẻ trung. Tất nhiên, em ấy ngưỡng mộ sự giỏi giang, thành đạt của tôi nên bị cuốn vào tôi rất nhanh.
Những cuộc tình của kẻ có tiền và cô gái trẻ trong xã hội này đâu có thiếu, tôi cũng nghĩ mình sẽ "dạo chơi" một chút, hết đợt công tác thì về, đường ai nấy đi. Tôi tin, cô bé đến với tôi cũng chẳng phải "vô tư" gì, tôi không bao giờ để cô ấy thiệt. Nhưng cuộc sống không ngờ như tôi nghĩ.
Càng bên nhau, tôi càng nhận ra cô ấy yêu mình đến khờ dại. Cô ấy không chịu nhận bất cứ món đồ đắt tiền nào của tôi. Cô ấy đối với tôi như đối với một vị vua, vì cô ấy tôn sùng và ngưỡng mộ tôi vô cùng. Thậm chí có lần cô ấy khóc và bảo biết tôi có vợ sắp cưới ở quê rồi, cô ấy chỉ mong tôi đừng bỏ rơi lúc này, bao giờ tôi về thì cô ấy chấp nhận buông tay.
Rồi tôi biết về hoàn cảnh của cô bé. Sinh ra bị cha giũ bỏ, mẹ đi bước nữa, cô ấy về sống với bà ngoại. Trời phú cho vẻ ngoài xinh đẹp nhưng cuộc đời lại quá nhiều buồn tủi. Tôi cứ nghĩ khi gặp tôi cô ấy sẽ phải tranh thủ lợi dụng để lo cho tương lai của mình, của bà. Nhưng không hề như vậy...
Tôi bắt đầu có tình cảm thực sự với cô ấy. Thứ tình yêu đó cứ đến nhẹ nhàng, tự nhiên mà tôi không hề hay biết. Tôi đã trốn tránh vì biết mình có một người mà mình phải mang ơn ở nhà. Với vợ sắp cưới, tôi trân trọng vì sự tài giỏi, hơn người và những gì mà cô ấy đã thay đổi cuộc đời tôi. Còn với cô gái trẻ này, tôi cứ muốn được làm người đàn ông yêu thương và che chở cho cô ấy. Cô ấy dường như quá yếu đuối và mong manh.
Gặp lại cô gái đó, tôi đau lòng khủng khiếp. Tôi ôm cô ấy vào lòng và tự nhủ không bao giờ để cô ấy khổ, không để giọt máu trong bụng cô ấy lại giống như cuộc đời của mẹ. (Ảnh minh họa)
Bẵng đi hơn 3 tháng tôi không thể nào tìm được cô ấy. Tôi thấy lạ. Cô ấy thay số điện thoại, cũng chẳng tìm tôi, không liên lạc... Tôi nhớ cô gái ấy đến cháy lòng và quyết tìm cho kì được. Nhờ bạn bè giúp đỡ, cuối cùng tôi cũng thấy cô ấy. Cô ấy đi ở nhà nhà bạn vì không dám về nhà. Tất cả chỉ vì... cô ấy có con với tôi.
Muốn giữ đứa bé nhưng sợ bà ngoại đau lòng khi thêm một lần nữa cháu gái lại giống như con gái, có con mà không có người thừa nhận. Cô ấy cũng không muốn tôi khó xử vì tôi có vợ sắp cưới rồi nên một thân một mình rời đi như thế. Gặp lại cô gái đó, tôi đau lòng khủng khiếp. Tôi ôm cô ấy vào lòng và tự nhủ không bao giờ để cô ấy khổ, không để giọt máu trong bụng cô ấy lại giống như cuộc đời của mẹ.
Nhưng giờ tôi hoang mang thực sự. Tôi chưa biết phải làm thế nào với hai người đàn bà đều yêu tôi và tôi đều trân trọng. Tôi khó xử vô cùng. Tôi không muốn ai trong hai người họ phải khổ.Tuy nhiên, có vẻ như, vợ sắp cưới bản lĩnh có thể tự mình vượt qua được nỗi đau này. Không cần tôi cô ấy vẫn có thể lo được cho cuộc đời mình. Còn cô gái ngây thơ này, nếu tôi bỏ cô ấy thì tương lai sẽ rất khổ.
Tôi phải làm sao đây?
Theo blogtamsu
Cuối cùng cuộc đấu giành chồng suốt 1 thập kỷ của tôi và bạn thân đã đến hồi kết Tôi và cô bạn thân ngầm thoả thuận, sau 1 tháng, ai có thai với anh trước thì sẽ có anh. Người còn lại sẽ phải ra đi một cách vui vẻ. Tuy là bạn thân nhưng giữa chúng tôi luôn như có một cuộc chiến âm ỉ. (Ảnh minh họa) Tròn 22 ngày nữa là đến kỷ niệm 10 năm ngày cưới...