Chạy theo tình mới bởi chồng quá nghèo
Tôi đang sống trong những ngày đầy ắp tâm trạng lo sợ và tội lỗi. Tôi có tội với chồng, với con của tôi khi giấu giếm họ và ngoạ.i tìn.h. Tôi biết mình đã sai nhưng tôi thực sự không muốn quay về nơi nghèo khó đó.
Tôi không muốn chôn vùi tuổ.i xuân của mình trong sự bần hàn. Tôi muốn thoát khỏi nỗi khổ này bằng mọi cách nhưng đôi giờ đây có cơ hội để “đổi đời” thì tôi lại phân vân. Tôi thương chồng, thương con và không biết mình phải làm gì cho đúng nữa.
Tôi lấy chồng khá sớm, 23 tuổ.i. Chồng tôi là người yêu đầu tiên của tôi. Khi ấy tôi còn trẻ quá, cũng chưa hiểu lắm tình yêu là gì và cần gì. Mới lớn lên, đi học xa nhà, tôi và anh yêu nhau. Chỉ vài tháng sau đó, tôi đã trao cho anh đời con gái của mình. Anh rất tốt với tôi, không phải vì chiếm đoạt được tôi rồi thì phụ bạc hay phản bội, lúc nào anh cũng nâng niu, trân trọng tôi, lo lắng, quan tâm tôi hết mực. Yêu nhau được hơn 2 năm, tới lúc vừa tốt nghiệp ra trường là anh đòi cưới.
Khi ấy tôi đã bắt đầu lăn tăn về quyết định lấy anh. Anh chưa có công việc, chưa có tiề.n bạc trong tay. Nói chung nhìn vào những gì anh có là đủ biết anh không thể nuôi nổi bản thân chứ đừng nói là nuôi vợ, nuôi con. Lúc đó trong đầu tôi cũng thoáng lên suy nghĩ chia tay nhưng nghĩ đã trao cho anh đời con gái tôi lại sợ. Tôi sợ đã không còn trong trắng thì lấy ai được nữa. Không chỉ vậy anh cũng rất yêu thương tôi, quan tâm cho tôi nên tôi cũng không lỡ bỏ anh. Nghĩ về tương lai khó khăn, anh động viên tôi cứ cố gắng thì mọi chuyện sẽ ổn nên tôi cũng chấp thuận.
Tôi vốn được đán.h giá là một người đẹp. Ấy vậy mà từ khi lấy tôi tiều tụy đi trông thấy. Người gầy, mặt mũi tái xanh vì lúc nào cũng mất ngủ, lo nghĩ. Hai vợ chồng làm đã không đủ ăn, anh lại là con trưởng trong họ nên việc gì cũng đến tay. Tôi sinh con xong không có sữa cho bú vì người gầy quá. Ai nhìn tôi cũng xó.t x.a tiếc cho thời con gái son sắc của tôi.
Tất nhiên, khi cái cuộc sống thường nhật đè nặng những nỗi lo lắng thì tình yêu nào đâu có còn nữa. Hơn hai năm sau khi cưới, chồng tôi đi làm ăn xa, tình cảm vợ chồng cũng không còn mặn mà nữa. Thậm chí cũng ngần ấy năm chúng tôi quan hệ vợ chồng với số lần chỉ tính trên đầu ngón tay. Anh bận làm ăn tối ngày mà kinh tế ra đình vẫn không thể khá lên. Anh vẫn tốt với tôi, tôi biết. Tôi cũng biết anh không có ý ngoạ.i tìn.h hay gì. Mà có muốn cũng khó khi mà trong người anh chẳng mấy khi có tiề.n.
Chồng đi làm ăn xa, ở nhà tôi cô quạnh và buồn chán. Thế rồi tôi gặp lại người bạn học cùng đại học năm xưa của mình. Quả thực khi gặp lại anh ấy, tôi thấy xấu hổ vô cùng. Cùng hợp một lớp, một trường ra mà giờ anh ấy giàu có lắm. Còn tôi, cuộc sống của tôi bị tù túng, bó hẹp vào những chuyện cơm áo gạo tiề.n quá tầm thường. Nhưng anh ấy lại có hôn nhân không hạnh phúc khi không may người vợ qua đời quá sớm.
Video đang HOT
Tôi muốn b.ỏ chồn.g vì không muốn cả đời phải sống trong nghèo hèn (Ảnh minh họa)
Tôi dần dần bị cuốn hút vào tình cảm với anh ấy. Anh ấy như một bầu trời cao vợi để nhìn nó mà tôi ước ao. Tôi chán nản với những gì người chồng của mình đang có. Tôi biết sự so sánh là không nên nhưng chính sự thiếu thốn quá nhiều này khiến tôi không thể ngừng so sánh. Và rồi tôi cũng đã đi quá giới hạn với người bạn cũ của mình.
Chuyện tình vụn.g trộ.m của chúng tôi đã diễn ra được hơn nửa năm rồi. Anh ấy nói rằng tôi hãy b.ỏ chồn.g và ra nước ngoài sinh sống với anh ấy. Nếu tôi chấp nhận l.y hô.n chồng thì để con lại cho chồng, anh ấy sẽ chu cấp cho hai bố con sinh sống dư giả hơn. Tôi và chồng không thể có hạnh phúc vì tôi biết chồng mình là một người hơi kém cỏi. Trong cái xã hội người khôn của khó như thế này anh ấy khó lòng mà thắng được người khác. Tôi muốn thay đổi cuộc sống của mình. Dù sao tôi cũng chỉ có 29 tuổ.i đầu. Tôi không muốn cả đời mình không ngóc đầu lên được. Những nghĩ đến việc bỏ lại đứa con tôi lại thương. Tôi phải làm gì đây? Tôi có nên tàn nhẫn một lần để mở ra cơ hội cho cả tôi, cả chồng và đứa con thơ không?
Theo VNE
Tôi đã cướp người yêu của em gái
Tôi thừa nhận mình là kẻ tham lam, là người chị không ra gì. Nhưng cảm xúc tình yêu khó lòng mà cưỡng lại, nhất là khi người đàn ông ấy quá giống với mối tình đầu của tôi, khiến tôi không thể nào kìm lòng.
Tôi và mối tình đầu của mình gặp nhau thật tình cờ nhưng lại có nhiều tình huống khó quên. Ngày hôm đó, tôi theo đoàn đi chơi, du lịch xa. Anh là một người bạn trong nhóm phượt của bạn tôi. Vì không chuẩn bị đồ dùng kĩ càng, cũng không lường trước được thời tiết sẽ lạnh nên tôi không mang đồ ấm. Thế là, ngay trong tối hôm ấy, trời đổi gió mùa, tôi không có đồ mặc, lạnh co ro.
Thứ duy nhất tôi mang theo là chiếc khăn, tôi phải khoác suốt chặng đường mà người cứ run cầm cập. Anh thấy vậy mới nhường cho tôi chiếc áo khoác của mình. Tôi nào dám nhận vì ai cũng lạnh, nhưng anh bảo &'đàn ông chịu được, con gái làm sao chịu nổi. Em cứ mặc đi'.
Thấy anh cười, và đó là nụ cười hiền khiến tôi chế.t mê, chế.t mệt, tôi đã nhận chiếc áo của anh. Mặc vào, tôi như được sưởi ấm. Người tôi nóng lên dần và thấy chân tay bớt run. Tôi cám ơn anh, cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa từ con người anh sang phía tôi. Anh co ro, vừa run đùi của thổi tay, nhưng vẫn cười nói vui vẻ, pha trò cho chúng tôi.
Không hiểu tại sao, khi đó tôi không khước từ anh. Tôi gật đầu đồng ý vì tôi đã có tình cảm với anh. (ảnh minh họa)
Sau lần đi chung ấy, chúng tôi thân nhau, quý nhau. Anh chủ động lấy số điện thoại của tôi và thường xuyên liên lạc. Thật lạ, chúng tôi nói chuyện rất hợp, anh cũng không ngại khi kể cho tôi nghe chuyện của anh và cô bạn gái cũ. Rồi lâu dần, anh hay đưa tôi đi uống cà phê, trà nóng vào mùa đông. Cảm giác lại nguyên vẹn như ngày đầu anh nhường áo cho tôi. Bỗng anh quàng tay qua người tôi và nói muốn ôm tôi. Không hiểu tại sao, khi đó tôi không khước từ anh. Tôi gật đầu đồng ý vì tôi đã có tình cảm với anh.
Thế là, chúng tôi yêu nhau từ ngày đó. Anh luôn trao cho tôi những cử chỉ đẹp. Tôi hạnh phúc trong tình yêu đầu. Cảm giác được ai đó nắm tay, trao cho cái ôm, nụ hôn nhẹ nhàng thật là tuyệt. Tôi chưa bao giờ thấy mình lại vui như vậy, sống có ý nghĩa và nhiều động lực hơn. Anh nói, sẽ mang lại hạnh phúc cho tôi, sẽ khiến tôi có được một mái ấm thực sự.
Nhưng lời hứa chưa trọn thì một ngày, tôi nghe tin anh mất. Thật sự, câu chuyện này khi kể lại, tôi còn quá đau lòng. Anh mắc bệnh hiểm nghèo, di truyền từ bố anh và chính anh cũng không biết mình mắc bệnh đó. Khi bệnh tái phát thì cũng là lúc anh phải nói lời từ biệt cuộc đời. Nó đến quá nhanh, chỉ kịp để tôi dỗi hờn anh khi anh không gọi điện, không đưa tôi đi chơi. Và kịp để người nhà cho anh gọi cho tôi một cuộc điện thoại lần cuối.
Tôi khóc nức nở, khóc như mất đi nửa cuộc sống của mình. Anh đã hứa với tôi những gì. Tình đầu đẹp còn mặn nồng. Anh không còn bên tôi, vậy tôi sống ra sao, lời hứa kia ai sẽ thực hiện. Khi ta bị người yêu phản bội, ta đã đau khổ nhường nào. Giờ lại biết chắc rằng, cả đời này cũng không gặp anh ấy, liệu có thể vui vẻ được không. Tôi còn nghĩ, mình sẽ không đứng dậy được sau cú sốc này. Nhiều lần tôi mơ thấy anh động viên tôi sống tốt, hãy coi như có anh bên cạnh, tỉnh dậy, gối ướt đẫm nước mắt.
Tôi đã nghẹn ngào khóc lóc cho anh suốt thời gian dài. Tôi không cười, không gặp gỡ ai, và tôi tự nhủ với lòng mình, phải yêu người giống như anh, nếu không tìm được, tôi sẽ chẳng yêu ai nữa. Tôi cố gắng tìm những khuôn mặt giống anh để yêu, để tìm lại kí ức, kỉ niệm xưa. Có thể đó là một sự ích kỉ, nhưng tôi không thể nào yêu một người đàn ông khác, không thể sống như anh đã dặn mà không có hình bóng của anh bên cạnh. Tôi hi vọng, ai đó giống anh sẽ làm tôi yên tâm sống hơn và không phải day dứt.
Rồi một ngày, câu chuyện bi đát bắt đầu xảy ra khi cô em gái dẫn người yêu về ra mắt gia đình. Đó là người đàn ông có khuôn mặt giống hệt anh. Tôi chế.t lặng người khi nhìn vào khuôn mặt ấy, mắt tôi cay cay, nước mũi bắt đầu chảy ra, vì thực sự, kỉ niệm trong tôi về anh đang sống dậy. Tôi tôi cứ nhói lên từng đợt không thôi. Tôi đã yêu anh chỉ vì một lý do đó. Và tôi quyết định, thổ lộ tình cảm với anh sau nhiều lần tôi chủ động hẹn anh đi uống nước với chị của em gái.
Tôi đặt thẳng vấn đề với anh về chuyện, anh giống người yêu của tôi trước đó. Tất nhiên, sự chân thật của tôi cũng khiến anh mủi lòng. Vả lại, trong mắt đàn ông, tôi cũng là một cô gái hết sức dễ thương chứ không phải người khó ưa. Tôi khóc như mưa khi nghĩ về chuyện cũ, và nói rằng, nếu không phải là anh, chắc tôi không còn cơ hội lấy ai nữa.
Ban đầu, tất nhiên là anh không đồng ý và tôi cứ thế yêu thầm anh. Nhưng nhiều lần anh tới nhà tôi chơi, gặp tôi là anh lại ái ngại. Khi ai cũng hỏi anh về chuyện cưới xin của anh và em tôi, anh lại cười. Dần dần, anh để ý sự buồn tủi của tôi và anh cũng không còn muốn người khác giới thiệu với mọi người, anh là người yêu của em tôi nữa. Anh nói với tôi, giờ lấy tôi, anh cũng không yên được và lấy em gái tôi thì anh không thể hạnh phúc khi nhìn tôi như thế. Nhưng quay sang yêu tôi thì anh không thể.
Tôi đã mang những lời này nói với em, kể toàn bộ câu chuyện về quá khứ của tôi và hi vọng em có thể nhường anh cho tôi. Tôi đã quá ích kỉ, nhỏ nhen, nhưng tôi nghĩ, em có thể tìm được người con trai yêu em, còn tôi, tôi quá khó để làm điều đó. Nên tôi muốn em hãy cho tôi hi vọng, cho tôi động lực sống, nếu em lấy người đó, có thể chị em tôi cũng không sống hạnh phúc với nhau được, vì tôi luôn bị ám ảnh bởi quá khứ.
Có lẽ em hiểu rằng mình không còn cách nào khác. Em đành nhường lại anh cho tôi với điều kiện là anh cũng yêu tôi. Em sẽ không nói gì, cũng mặc kệ như vậy để chúng tôi yêu nhau và em sẽ tìm một tình yêu mới. Tất nhiên, em không muốn lấy người mà chị em cũng yêu.
Đó, vậy đấy, tôi đã cướp người yêu của em như thế. Tôi có phải người chị đê tiện không, chỉ là tôi quá yêu anh mà thôi và tôi không thể sống nếu như không có hình bóng cũ. Hoàn cảnh của tôi đã khổ quá rồi!
Theo VNE
Sắp cưới nhưng vẫn là vợ hờ của kẻ khác Hiện tại, tâm lý của em đang rất ổn định, em không biết phải làm như thế nào để thoát ra khỏi những rắc rối vì cảnh vợ hờ hiện tại này mong chị cho em lời khuyên. Năm nay em 25 tuổ.i, còn 2 tuần nữa thôi là em sẽ lên xe hoa rồi nhưng trong lòng em không được yên. Em...