Cậu học trò liệt học đán.h máy bằng chân
Tốt nghiệp cấp 2 tại Trường THCS Thiện Kỵ (huyện Hữu Lũng, tỉnh Lạng Sơn) với tấm bằng khá nhưng em Vi Văn Đại phải bỏ dở con đường học tập vì dị tật trên cơ thể khiến em không thể một mình vượt qua quãng đường 14km để đến trường THPT.
Bỏ dở chiếc bút đến với “con chuột”
Những tưởng em phải ở nhà và ánh sáng kiến thức sẽ mãi mãi khép lại với cậu học trò nghèo miền sơn cước thì một cơ hội khác đã đến với em. Biết được hoàn cảnh của Đại, thầy Chu Hoa Nam – dạy môn tiếng Anh tại Trường THCS Thiện Kỵ đã xin cho em xuống học tin học tại Trung tâm Nghị lực sống ở xóm Giữa, thôn Thạch Bích, xã Bích Hà, huyện Thanh Oai (Hà Nội).
“Lúc mới vào trung tâm, em thấy ngại và mặc cảm lắm, chỉ sợ mọi người thấy em như thế này lại trêu chọc nhưng các anh, chị và các bạn ở đây mỗi người đều có một hoàn cảnh riêng không ai giống ai nên em cũng cảm thấy tự tin hơn.
Khi bắt đầu vào học, mấy anh ở trung tâm hướng dẫn em sử dụng chuột bằng tay nhưng nhìn thấy em loay hoay, ngượng nghịu, có khi mất cả tiếng em vẫn không làm được nên chuyển sang dùng chân.
Bàn phím và chuột được đặt xuống gầm bàn, thiếu ánh sáng nên anh quản lý lại lắp cho em một chiếc bóng điện. Mới đầu đặt bàn chân phải lên con chuột, em di đi di lại cũng khó chứ chưa nói đến bấm và giữ chuột”, Đại cho biết.
Nói xong Đại đến bên chiếc máy tính, khom mình ngoắc cái đầu đẩy chiếc ghế lại gần bàn, giơ chân phải lên, ngón chân cái dí vào nút nguồn để mở máy, rồi lại dùng chân bật công tắc bóng điện.
Đại ngồi trên ghế, hai tay khẳng khiu chĩa về phía trước, ánh mắt hết nhìn lên màn hình chỉnh sửa từng chữ rồi lại cúi xuống dưới chân.
Video đang HOT
Chân trái giữ lấy bàn phím, chân phải của em nhanh nhẹn đưa đi đưa lại, nhấn những chữ cái một cách chính xác thành thạo, rồi lại giữ chuột bôi đen, chỉnh sửa, chèn ký hiệu. Đang làm bài thì em dừng lại co chân phải lên lấy tay xoa xoa và bẻ ngón chân cái bị chuột rút cứng đờ, một lát sau lại tiếp tục.
Làm bài xong em lấy cằm của mình níu quyển sách lại gần và kiểm tra xem đã giống với bài tập các anh chị giao chưa. Khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi, lâu lâu cái đầu lại lắc lắc như tự cảm thấy không hài lòng với cái chân của mình.
Em Vi Văn Đại đang học đán.h máy bằng chân.
Có điều kiện em sẽ học tiếp THPT
Dù đang theo học tại lớp tin học của Trung tâm Nghị lực sống nhưng Vi Văn Đại vẫn mong muốn một ngày nào đó em có thể tự kiế.m tiề.n để đi học tiếp cấp 3.
Đại cho hay: “Thi xong tốt nghiệp THCS, biết hoàn cảnh không thể theo học THPT nên em có nhờ thầy cô giáo trong trường tìm giúp những trường giành cho người khuyết tật để em làm hồ sơ thi vào. Mãi mới tìm được một trường ở Bắc Giang, khi mang hồ sơ xuống nộp thì họ nói hết hạn. Em nghĩ chắc mình phải ở nhà chứ không được đi học nữa. Nhưng may mắn là thầy Nam đã giới thiệu em xuống đây”.
Ngày xuống Hà Nội, đi ngang đường gặp các bạn cùng trang lứa nô đùa trên đường đến trường, nhìn tấm áo trắng có in tên trường và nụ cười ngây thơ của các bạn khiến ước mơ được học tiếp lên cấp 3 của cậu bé kém may mắn lại nhen nhóm trỗi dậy. Nhưng em cũng đành giấu kín ước mơ nhỏ bé của mình để tập trung học tin học tại Trung tâm Nghị lực sống. Nhiều hôm hết giờ học các bạn khác đã nghỉ nhưng Đại vẫn ngồi bên máy tính mắt chăm chú lên màn hình, chân phải mỏi run nhưng em vẫn cố gắng làm cho xong bài tập.
Em Nguyễn Thị Đông, một người bạn mới của Đại tại Trung tâm Nghị lực sống khâm phục: “Em cũng bị liệt hai chân, phải ngồi xe lăn nhưng tay thì lành lặn, khi mới vào học cầm con chuột thấy ngượng ngùng và khó. Đằng này bạn ấy lại còn dùng chân…”.
Cậu bé Vi Văn Đại, sinh năm 1997 tại xóm Mỏ Vàng, xã Thiện Kỵ, huyện Hữu Lũng, tỉnh Lạng Sơn. Em bị liệt toàn thân từ nhỏ, để đi được như ngày hôm nay em đã phải trải qua 3 cuộc phẫu thuật đôi chân. Mẹ bỏ đi khi em mới được 35 ngày tuổ.i, bố lấy vợ hai và vào miền Na.m sin.h sống khi em đang học lớp 8. Đại ở với ông bà nội.
Theo Hứa Phương
Báo điện tử Kiến thức
Phi thường: cậu bạn trải chiếu viết bằng chân ở góc lớp
Bạn Vi Văn Đại, 14 tuổ.i, học sinh trường THCS Thiện Ky - bị liệt toàn thân song bằng nghị lực phi thường đã trở thành học sinh xuất sắc. Câu chuyện về bạn Đại đã khiến chúng tôi rất tò mò.
Nước mắt đàn ông...
Hình ảnh của em Đại, luôn khiến nhiều người phải nể phục.
Bà Tiếng, hàng xóm của Đại cho biết: "Thằng bé vừa được bạn cõng đi chơi đấy. Nó liệt cả người, ngồi còn khó nhưng học giỏi lắm. Nó viết bằng chân, vậy mà năm nào cũng được khen thưởng. Trẻ con hàng xóm vẫn hay sang nhờ Đại giảng bài giúp. Thế mà lúc mới sinh, người ta cứ bảo nó là "ma"!". Giọng đầy thương cảm, bà kể: "Thằng cu Đại sống với bố và bà nội từ nhỏ. Mẹ nó bỏ đi từ khi nó mới sinh ra".
Nhà Đại đơn sơ, nhỏ bé bên sườn núi như bao gia đình khác ở vùng rừng núi này. 14 năm trước, ở vùng này, khi người phụ n.ữ sin.h ra con bị khuyết tật... thường bị nguyền rủa là ma ám. Luật bất thành văn là phải đem đứ.a tr.ẻ bỏ vào rừng, hoặc bỏ trôi suối, thậm chí chô.n sốn.g để khỏi ảnh hưởng đến dân bản, dân làng. Thương con, cha Đại đã bất chấp tất cả...
Nghẹn ngào, cha Đại kể: "Đại sinh ra đã bị liệt, ngồi không vững, chân, tay co quắp... tội lắm. Cứ đi làm thì thôi, về đến nhà, nhìn thấy con là nước mắt cứ trào ra. Vì không chịu được cảnh con như thế, sau khi sinh con được 35 ngày, vợ tôi bỏ đi. Mỗi lần con khóc, nước mắt tôi chảy ngược vào trong, đau ở tim. Gia cảnh khó khăn, nhiều lần con khát sữa đòi bú, tôi chẳng biết làm gì ngoài việc lấy ngô xay ra pha với nước cho con bú thay sữa. Thế rồi, bố con lần hồi nuôi nhau cùng với sự trợ giúp của bà nội của Đại... Năm 2 tuổ.i, Đại mới nói được từ "Bố", tôi mừng hơn cả bắt được vàng".
Khi 6 tuổ.i, thấy các bạn đi học, Đại nằng nặc đòibố cho đến trường. Lúc đầu, cha Đại chỉ hi vọng con mình đến trường được chơi cùng bạn bè cho vui thôi, sau thấy con đi học về, miệt mài lấy phấn, kẹp vào chân viết, viết, ông vui lắm và động viên con chịu khó tập. Vì không tự đi lại được nên cha Đại phải đưa cậu đến trường. Về sau, những lúc cha bận, bạn cùng lớp thường đến nhà giúp cõng Đại đến trường.
Học sinh xuất sắc
Nói về cậu học trò đặc biệt của mình, cô giáo Nguyễn Thị Hợp, người đã theo Đại từ những ngày đầu của cấp 2, nghẹn ngào: "Hoàn cảnh của Đại rất đáng thương. Khi Đại được phân vào lớp tôi chủ nhiệm, thực tâm tôi rất lo và sợ vì em là một học sinh khuyết tật. Nếu ở các thành phố lớn, chắc chắn em Đại và những trường hợp giống em sẽ được đến học ở những trường chuyên biệt cho học sinh khuyết tật. Thế nhưng, khi đã nhận thì cả cô và trò đều phải cố gắng hết sức...".
Hồi đầu, vì Đại không ngồi được ở bàn nên cậu được phép ngồi chiếu ở góc cuối của lớp. Đại cứ nghển cái cổ lên để nghe và nhìn một cách khó nhọc. Ngồi bệt như thế trong thời gian dài, lại viết bằng chân nên nhiều lúc Đại bị chuột rút, ngã về phía sau, giãy, đạp cái chân yếu ớt thương vô cùng. Ngón chân đôi lúc sưng, tím bầm vì kẹp bút viết nhiều quá. Thấy thế, các bạn trong lớp xin chép, viết bài hộ nhưng Đại không đồng ý. Bây giờ Đại có thể viết bằng ngón chân một cách bình thường, như người ta viết bằng tay vậy. Đại có thể viết nhanh như các bạn và viết chữ cũng rất tròn, rõ, không mất nét và được coi là đẹp. Cô Hợp kể, thấy Đại ngồi chiếu ở cuối lớp bất tiện nhiều thứ, nhà trường đã thiết kế riêng cho em một cái bàn đặc biệt, to, rộng hơn bàn học sinh và không có ghế.
Cô giáo Hợp không ngớt lời khen ngợi cậu học sinh đặc biệt của mình. Từ lớp 1 đến lớp 5 cậu luôn là học sinh giỏi. Khi học lớp 6 và lớp 7, mỗi năm Đại đều nghỉ hơn 1 tháng để đi chữa bệnh, phẫu thuật nhưng vẫn cố gắng theo học đến cùng. Kiểm tra kiến thức, bạn vẫn đạt học sinh tiên tiến.
Được tới trường với Đại là một niềm hạnh phúc lớn. Cậu bảo: "Mơ ước của mình sau này là thầy giáo dạy học sinh đặc biệt như mình. Bây giờ mình đang dùng chân để làm những công việc nho nhỏ phục vụ cho chính mình trong sinh hoạt hàng ngày để đỡ đần cho bố".
Theo ĐS&PL
Đặc cách "thí sinh đạp xe 300 km đi thi" vào ĐH Ngày 29/8, Bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh đã ký quyết định tuyển bổ sung học sinh em Ngô Văn Thuận - thí sinh đạp xe 300 km từ Nghệ An ra Hà Nội thi đại học vào thẳng trường Sĩ quan Tăng - Thiết giáp. Theo quyết định, thí sinh Ngô Văn Thuận sẽ được Hiệu trưởng trường Sĩ quan Tăng...