- Việt Giải Trí - https://vietgiaitri.com -

Cám ơn em đã quay trở lại

On 12/02/2010 @ 9:18 AM In Góc tâm tình

Trong khách sạn, anh và người con gái đó là một thế giới riêng, thế giới không có ai hết và chắc chắn là cũng không có sự tồn tại của tôi...

Lại một mùa xuân nữa sắp đến. Mùa xuân năm nay không lạnh mà sao trong lòng em cảm thấy giá băng đến thế! Chưa khi nào em có cảm giác cô đơn và trống trải như bây giờ dù rằng anh đang ở ngay trước mặt, rất gần bên em...

Em đã cố quên đi quá khứ để sống hạnh phúc với anh, sống với gia đình yên ấm của mình nhưng không hiểu sao khi ngày Tết sắp tới, em lại có cảm giác khó tả đến thế! Anh hiện hữu ngay đây nhưng sao em thấy hình ảnh đó mờ và xa lắm... Nó như một điều gì đó tàng hình trong tâm tưởng của em! Nỗi ám ảnh với em vào mùa xuân năm trước vẫn còn nguyên vẹn, dù rằng em đã muốn quên đi nó để hàn gắn tình cảm của hai đứa mình! Nhưng có lẽ, thời gian chưa đủ dài để xóa nhòa vết thương lòng đó.

Ngày đó, chúng mình mới cưới nhau, thời gian cũng được một năm rồi. Năm đó là cái Tết đầu tiên chúng ta bên nhau đúng với nghĩa của một gia đình. Em hạnh phúc chuẩn bị những món ăn ngon nhất để nấu cho anh vào đêm giao thừa. Anh bước vào nhà với khuôn mặt cũng hớn hở, đến bên em, choàng tay qua người em... Một sự quan tâm khiến cho con tim em đập rộn ràng! Em cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc hơn ai hết!

- Anh có một bất ngờ dành cho em.

- Là gì vậy anh?

Anh vội lấy trong túi áo ra chiếc dây chuyền hình trái tim. Anh choàng tay và đeo vào cổ em. Đó là món quà đầu xuân anh dành cho em. Em hạnh phúc không kìm được nước mắt... Em đã nghĩ mình là người hạnh phúc nhất thế gian này!

- "Hôm nay mình ăn xong thì đi dạo phố anh nhé, em và anh sẽ đến nhà chùa cầu nguyện! Cầu cho sang năm mới gia đình mình an khang thịnh vượng và cầu cho đứa con trong bụng của chúng ta được anh lành".

Cám ơn em đã quay trở lại - Hình 1

Em đã nghĩ mình là người hạnh phúc nhất thế gian này!

Nụ cười trên môi anh nhạt dần, anh ngập ngừng như có chuyện gì đó. Rồi cuối cùng anh cũng nói ra: "Anh thật sự muốn ở bên em ngày hôm nay! Đây là ngày cuối năm, anh phải đi tất niên cùng công ty. Sếp anh vừa gọi điện và em biết đấy, từ chối sếp thật sự rất khó xử cho anh... Vì thế anh đã mua món quà này để dành cho em một bất ngờ và coi đó như là món quà xin lỗi của anh! Em cứ ở nhà, nếu thấy buồn thì em qua bên nhà ngoại chơi, đón giao thừa cùng với mẹ, em nhé! Tối ngày mai anh sẽ về...".

Biết là thế nhưng sao trong lòng vẫn có gì bất an. Sao anh lại đi tiếp khách vào cái ngày này chứ? Mà tại sao sếp anh lại không tâm lý chút nào thế, sao lại bắt anh đi vào đúng đêm giao thừa? Bao nhiêu thắc mắc cứ hiện hữu trong đầu em. Nhưng đó là sự thật, anh phải đi mà. - "Không sao cả, em sẽ sang bên mẹ chơi! Khi nào anh về, anh qua đón em nhé".

Rồi tối đó anh đi. Em cũng chuẩn bị chút đồ và bắt taxi qua nhà mẹ. Không hiểu sao trong lòng em thấy bất an và một sự nghi ngờ bỗng vụt lên trong đầu em.

- "Không, tại sao mình lại làm thế, mình không được phép nghi ngờ anh! Không được phép... anh rất yêu mình mà! Tại sao mình có thể nghi ngờ tình cảm của anh chứ?

Bao nhiêu ý nghĩ cứ len lỏi trong đầu em. Bỗng dưng em giật mình, bảo anh taxi cho xe quay lại. Em đi theo anh... Em thấy thật lạ vì con đường anh đi không phải là đường đến công ty. Và bỗng nhiên em hiếu kỳ vô cùng! Xe anh bon bon trên đường và quặt vào một góc khúc, em không nhìn rõ số nhà là bao nhiêu nhưng chỉ biết rằng, có một người con gái đang đợi anh trước cửa trong bộ đồ rất quyến rũ. Em cũng không nhìn rõ khuôn mặt của người đó nhưng em chắc rằng cô ta kém tuổi em, xinh xắn hơn em.

Chiếc xe của anh băng qua con đường nhỏ hẹp, chạy vào một nhà hàng sang trọng, lỗng lẫy. Cây đào Tết khoe sắc, anh đèn chiếu phalê rất đẹp nhưng sao nó làm em cảm thấy khó chịu quá! Ngoài kia, người ta đang tay trong tay đón giao thừa hoặc cùng dắt nhau đi ngắm pháo hoa. Trong khách sạn, anh và người con gái đó là một thế giới riêng, thế giới không có ai hết và chắc chắn là cũng không có sự tồn tại của tôi. Anh đang mải miết với niềm vui nơi anh mà lại vô tình không biết rằng, ngoài kia, vợ anh đang đau khổ ngăn những giọt nước mắt đang lăn trên gò má mặn chát...

Trống trải!

Cô đơn!

Hụt hẫng...

Đó là tất cả những cảm giác của em lúc này. Em không còn biết mình đang đứng ở đâu nữa... Đầu óc em như quay cuồng! Vậy là món quà kia anh dành cho em chỉ là sự giả dối... tất cả là để che mắt em, che mắt một người vợ vốn khờ khạo trong mắt anh, người vợ lúc nào cũng tin vào tình yêu của anh.

Em lặng lẽ quay về. Lặng lẽ rơi nước mắt...

Chuông đồng hồ đã điểm 12 giọt rơi vào bức màn đêm yên tĩnh từ bao giờ. Em giật mình tỉnh giấc. Tiếng bước chân của anh vô tình đánh thức em. Anh sững sờ khi nhìn thấy em đang ngồi trong bóng tối.

- Sao anh lại thảng thốt như vậy?

- Chẳng phải em đã bắt taxi về nhà mẹ sao?

- Em không đi đâu hết, em ở nhà đợi anh. Từ nhà hàng đó về nhà mình cũng không xa lắm mà, đúng không anh?

Anh thẫn thờ, đứng chết lặng không nói được lời nào. Và anh hiểu hơn ai hết, em đã biết tất cả. Sự im lặng của em khiến anh thấy đáng sợ hơn bao giờ hết. Em đã không nói gì, lặng lẽ đi lên phòng... Không biết rằng anh có nhìn thấy nước mắt em đang rơi? Giao thừa đó chỉ một mình em... không có anh...

Cám ơn em đã quay trở lại - Hình 2

Em sợ đối diện với giọt nước mắt của người đàn ông vốn kiêu hãnh như anh.

Một năm đã trôi qua nhưng kí ức về đêm giao thừa đó vẫn không sao xoá nhoà trong em. Em vẫn sống bên anh, vợ chồng mình vẫn vui vẻ và hạnh phúc nhưng vết thương trong lòng em sẽ không bao giờ có thể lành nguyên được nữa...

Có lẽ anh đã nhận ra sai lầm của mình. Cũng đã rất nhiều lần anh xin em tha thứ. Em im lặng không nhìn vào mắt anh nhưng em biết, hình như anh đang khóc. Em sợ phải đối diện với khuôn mặt đó, đối diện với giọt nước mắt của người đàn ông vốn kiêu hãnh như anh.

Mùa xuân năm nay anh sẽ tặng gì cho em đây? Em sẽ không nhận món quà nào của anh hết vì em cũng có con đường của em, có niềm vui của riêng em. Đó là cái cách em nghĩ, em sẽ cho anh nếm trải cảm giác cô đơn là như thế nào.

"Năm mới an khang" - người ta chúc tụng nhau như thế! Em một mình lặng lẽ ngồi trong khách sạn đó, nơi mà cách đây một năm anh đã cùng một người con gái khác không phải em. Có lẽ là em đang trốn chạy anh, có lẽ là em đang sợ cảm giác cô đơn hơn ai hết, em sợ lại một lần nữa anh bỏ em một mình. Nhưng nơi này bây giờ cũng có hơn gì cảm giác của năm trước... em cũng vẫn một mình... Cô đơn!

Tiếng chuông điện thoại reo lên, là anh gọi. Em nhấc máy.

- Về đi em, ngoài trời lạnh lắm và đang mưa.

- Em đang có hẹn cùng bạn mà, em đang đi tất niên cùng cơ quan, lát em về. Cái lý do mà tôi đưa ra cũng chính là những gì anh nói với tôi vào đêm giao thừa năm trước.

- Về đi em, trời mưa lắm. Em đừng ngồi đó một mình như thế. Chẳng phải em đã từng bảo anh rằng, từ khách sạn đó về nhà mình không xa sao? Anh và con đang đợi em ở nhà.

Hai hàng nước mắt tôi tuôn rơi. Thì ra anh đã theo tôi cũng như tôi đã theo anh một năm về trước. Sao tôi lại khóc? Vì tôi tủi thân, xúc động hay vì tôi yêu anh?

Tôi đứng dậy, bước chân ra khỏi khách sạn, lên xe về nhà. Anh và con đang đợi tôi. Một bàn thức ăn đã dọn sẵn, một cây nến lung linh và một món quà đang đặt trên bàn. Có lẽ tất cả là để dành cho tôi.

Anh mở món quà, vẫn là sợ dây chuyền năm trước anh tặng cho tôi. Có lẽ anh đã lấy nó ra từ ngăn tủ của tôi. Tôi đã không bao giờ đeo nó từ cái lần đó. Nhưng giờ đây anh lại nhẹ nhàng đeo nó vào cổ tôi, thì thầm: "Anh xin lỗi, cám ơn em đã quay trở lại. Tối nay, mình và con đi chơi em nhé".

Kể từ hôm đó, gia đình của chúng tôi là những mùa xuân hạnh phúc. Tôi đã hiểu ra rằng, trong cuộc sống ai cũng có thể mắc sai lầm chỉ có điều họ có biết sửa sai và trân trọng những gì mình đang có hay không? Điều quan trọng là cần một tấm lòng bao dung và độ lượng...

Theo Bưu Điện Việt Nam


Article printed from Việt Giải Trí: https://vietgiaitri.com

URL to article: https://vietgiaitri.com/cam-on-em-da-quay-tro-lai-20100212i34592/

Copyright © vietgiaitri.com - All rights reserved.