Cách hiệu quả nhất giúp ta “hạ gục” nỗi sợ hãi
Miệng lưỡi thế gian vốn đáng sợ, thử thách nghiệt ngã vốn muôn trùng. Bạn cần phải có lòng can đảm để vượt qua tất cả.
Cách hiệu quả nhất giúp ta “hạ gục” nỗi sợ hãi: Sử dụng lòng can đảm
Doanh nhân Jon Westenberg từng nói: “Bạn chỉ cần chạy nhanh hơn và vượt qua những người không có đủ lòng can đảm để xuất bản kiệt tác của chính mình”. Miệng lưỡi thế gian vốn đáng sợ, thử thách nghiệt ngã vốn muôn trùng. Bạn cần phải có lòng can đảm để chiến thắng và đưa bản thân ra khỏi những nỗi sợ hãi nghiệt ngã ấy.
Trong cuộc sống, sự thay đổi là cần thiết. Muốn vậy, bạn phải biết cách lắng nghe người khác, có thể là những lời khen tích cực , và cũng có thể là những lời phê bình vô cùng nghiệt ngã. Nhưng biết can đảm lắng nghe và hành động , bạn mới có năng lượng cũng như động lực để tiếp tục tiến về phía trước và vượt qua những ngày tháng khó khăn đến mức tưởng chừng như muốn bỏ cuộc.
Thành công, không có chỗ cho kẻ chần chừ
1. Cuộc sống của bạn không bao giờ tốt lên một cách tình cờ, tất cả đều là nhờ thay đổi!
2. Điều thú vị nhất trong cuộc sống là làm những điều mà mọi người nói rằng bạn không thể.
3. Để sống một cuộc đời đầy cảm hứng, bạn phải rũ bỏ tâm lý sợ phạm sai lầm.
4. Nếu bạn không dám mạo hiểu với những điều không bình thường, bạn sẽ mai chôn chân với những điều bình thường.
5. Sáng tạo chính là sự phân biệt rõ nhất giữa người dẫn đầu và kẻ theo sau.
6. Đừng để sự ồn ào tự định kiến của người khác nhấn chìm tiếng nói bên trong bạn. Hãy có can đảm để đi theo trái timvaf trực giác của mình. Bằng một cách nào đó, chúng luôn biết được những gì bạn thực sự muốn.
Thấy mẹ mặc váy cưới, con gái tôi khẽ khàng níu tà váy hỏi một câu khiến tôi nước mắt chảy dài
Tôi suy nghĩ mãi yêu cầu của chồng sắp cưới và rồi gật đầu đồng ý. Nhưng ngay giây phút con gái kéo tà váy, nhìn mẹ một cách hoang mang, tim tôi như bị ai đó bóp chặt.
Sau khi ly hôn người chồng đầu tiên, tôi ôm con gái hơn 1 tuổi về nhà mẹ đẻ ở. Con gái tôi lúc đó đang tập nói tập đi, bi bô gọi "ba ba" càng khiến tôi u uất và đau đớn. Chồng cũ cũng chẳng hề đến thăm hay gửi cho con vài đồng mua sữa. Có một lần, tôi cố dằn tự trọng mà chủ động gọi cho anh ta nhưng anh ta vẫn thờ ơ, bảo đừng gọi nữa.
Một mình làm mẹ đơn thân, tôi phải sống rất vất vả và khó khăn. Càng lớn, con gái tôi càng hiểu chuyện. Con bé không hỏi ba, lại rất yêu thương và quan tâm mẹ. Thấy tôi đi làm về, con sẽ chạy ra, ôm lấy cổ mẹ, hôn hít rồi thì thầm: "Con yêu mẹ lắm". Với tôi, con gái chính là cả bầu trời sống, là động lực lớn nhất cả đời.
Nhưng dù sao, tôi cũng chỉ là một người phụ nữ. Tôi vẫn cần một bờ vai để tựa vào những lúc yếu đuối. Và khi gặp T, tôi đã yêu thêm lần nữa. T là người đàn ông kiệm lời, thích dùng hành động để thể hiện tình cảm. Anh cũng ít khi tặng quà cho tôi mà thiết thực hơn bằng cách đưa mẹ con tôi đi ăn uống, đi chơi. Con gái tôi gọi T là "bố T" đầy tình cảm. Anh cũng chiều chuộng con bé lắm. Tôi đã nghĩ nếu chúng tôi đến với nhau, có lẽ T sẽ không đành lòng mà để con bé sống với ông bà ngoại.
Nhưng tôi đã lầm.
Câu hỏi của con như một nhát dao đâm vào trái tim tôi, đau đớn đến nghẹt thở. (Ảnh minh họa)
Khi biết mình có thai, tôi vừa vui vừa hoang mang. T biết tin, anh nói sẽ bảo bố mẹ sang hỏi cưới ngay. Nhưng khi bàn bạc chuyện cưới hỏi và cuộc sống sau khi cưới, T bỗng đưa ra yêu cầu: "Để bé Su sống với ông bà ngoại, hàng tuần đến đón con về nhà chơi cuối tuần". Tôi sửng sốt, không ngờ anh lại nói ra những lời cay đắng như thế. T cũng không ép, anh nói tôi cứ suy nghĩ rồi báo lại quyết định sau cùng với anh.
Một đêm đó, tôi gần như thức trắng vì không biết sẽ quyết định như thế nào? Sau cùng, nhờ bố mẹ tư vấn, tôi đã quyết định sẽ để con gái ở với ông bà, tránh cảnh cha dượng con ghẻ, con chung con riêng.
Nào ngờ, khi thấy tôi mặc váy trắng cô dâu, trang điểm cầu kì, con gái đứng dựa vào một góc tường, vẻ mặt đầy ưu tư. Rồi bỗng con bé tiến lại, níu lấy tà váy tôi, khẽ khàng hỏi: "Mẹ có em bé, mẹ thương em bé, mẹ thương bố T nên mẹ bỏ rơi con rồi hở mẹ?". Câu hỏi của con như một nhát dao đâm vào trái tim tôi, đau đớn đến nghẹt thở.
Tôi bế con lên, hôn con mà nước mắt chảy ròng ròng vì xót xa và hối hận. Đêm tân hôn, trong đầu tôi chỉ nghĩ xoay quanh con. Không biết con có nhớ mẹ, có khóc không? Không biết con có ngủ ngon giấc, có chịu ăn cơm, có hỏi mẹ không? Tôi khóc suốt cả đêm và bị chồng mắng mỏ vì khóc vào ngày cưới là không may mắn. Mọi người ơi, liệu tôi có sai lầm không? Tôi nên làm gì với con gái và với đứa bé trong bụng bây giờ? Tôi đau đớn quá.
Cháu hay bị đổ lỗi, mắng chửi Cháu 16 tuổi. Cháu thấy mình cũng bình thường, tốt tính với bạn bè và cháu cũng là người có lối sống nội tâm. Dạo gần đây, không hiểu sao những chuyện lớn xảy ra, ai cũng đổ lỗi cho cháu, kể cả thầy cô giáo. Đã vậy nhiều khi trong lớp có một số bạn hay nói xấu sau lưng cháu, dù...