Bỏ bằng đại học, tôi hối hận khi đi theo tiếng gọi của tình yêu
Nhiều lúc, tôi chạnh lòng nghĩ đến tấm bằng đại học đang nằm sâu nơi góc tủ. Có khi tôi nhớ đến bố mẹ, chắc họ vẫn nghĩ con gái mình đang sống vô cùng hạnh phúc.
Tốt nghiệp đại học, tôi đưa người yêu về quê gặp bố mẹ và xin phép cưới. Bố không nói gì nhiều, chỉ hỏi hai đứa đã nghĩ kỹ chưa. Cưới xin là chuyện cả đời, không được theo cảm tính rồi quyết định vội vàng.
Nhưng mẹ thì khác. Mẹ nói chuyện rất lâu, phân tích cho tôi hiểu, lấy chồng tức là mình sẽ phải làm vợ, làm mẹ, làm dâu, có nhiều lo toan mà tuổi trẻ không để tâm đến.
Mẹ bảo, nhà tôi sống ở quê đơn giản, người ta thành phố lại giàu sang, khó hòa nhập. Trong khi tôi vừa ra trường, còn chưa xin được việc làm, về làm dâu khác gì ăn bám, dễ bị coi thường.
Tôi gạt đi bởi mọi thứ tôi đều đã nghĩ đến. Anh hơn tuổi tôi, đã đi làm, nhà có điều kiện kinh tế nên việc chồng hỗ trợ vợ là bình thường. Khi thu xếp mọi việc ổn, tôi đi làm cũng không muộn.
Nếu không lấy anh ấy, tôi sẽ khó kiếm được ai yêu thương mình như thế. Nhà anh ấy cũng rất quý người, vui vẻ, dễ chịu.
Tôi một mực tin tưởng vào lựa chọn của mình. Bố mẹ nói gì, tôi cũng cho rằng, ông bà suy nghĩ quá nhiều.
Từ ngày có con, anh bắt đầu thay đổi, trốn tránh phụ vợ làm việc nhà và chăm con nhỏ (Ảnh: Freepik).
Video đang HOT
Giai đoạn đầu của hôn nhân đúng như tôi tưởng tượng. Vì tôi chăm chỉ, ngoan ngoãn nên được lòng bố mẹ chồng. Anh cũng rất chiều chuộng tôi. Nhưng thời gian hạnh phúc không kéo dài được bao lâu.
Từ ngày có con, anh bắt đầu thay đổi. Anh lấy lý do mẹ chưa từng bắt làm gì để trốn tránh phụ vợ việc nhà, chăm con nhỏ. Ngoài thời gian đi làm, cứ về đến nhà, anh lại ôm điện thoại chơi điện tử.
Khi tôi càu nhàu, anh giận dỗi, lấy lý do đi làm mệt còn bị vợ gây thêm áp lực, rồi bỏ đi chơi với bạn bè. Những lần anh đi thâu đêm diễn ra ngày càng nhiều. Anh bỏ mặc tôi tự lo toan mọi việc, thậm chí lương tháng cũng lâu lắm không đưa.
Mọi việc chợ búa tôi đều phải ngửa tay xin mẹ chồng. Mặc dù bà không phàn nàn, tôi vẫn thương cho phận mình. Hóa ra chồng tôi bản chất là người đàn ông trong hình hài đứa trẻ, được mẹ chăm chút từ bé nên ham chơi, lười làm, không có ý chí phấn đấu.
Bố mẹ muốn anh lấy vợ sớm với hy vọng sẽ tu chí làm ăn hơn. Vì vậy, từ ngày về làm dâu, mẹ chồng thường xuyên ngọt nhạt, khuyên tôi không cần vội đi làm.
Quả thật, tôi sống ở nhà chồng không phải lo kiếm tiền, nhưng vô cùng vất vả với những việc không tên. Từ lúc mở mắt ra đến lúc nhắm mắt lại là chăm con, dọn dẹp, chợ búa, cơm nước cho cả đại gia đình.
Tôi vất vả như vậy nhưng ai cũng nghĩ là chuyện đương nhiên, chẳng coi trọng hay công nhận. Nhiều lúc, tôi chạnh lòng nghĩ đến tấm bằng đại học đang nằm sâu nơi góc tủ. Có khi tôi nhớ đến bố mẹ mình, chắc họ vẫn nghĩ con gái đang sống vô cùng hạnh phúc.
Một hôm, con gái tôi bị sốt, cứ khóc mãi không nín. Chồng nói có mỗi việc ở nhà chăm con cũng không xong, trong khi anh đi làm đã đủ mệt mỏi.
Tôi chán nản thở dài: “Anh thấy em có được ngồi chơi lúc nào không? Em đang bận nấu cơm, con khóc thì dỗ con cho em. Nó là con của mình em à?”.
Chỉ có thế mà anh tát tôi mạnh đến độ choáng váng đầu óc. Tôi ôm con ngồi khóc, muốn từ bỏ cuộc sống này nhưng không biết phải làm thế nào.
Tôi không có công việc, không có tiền tiết kiệm, không dám làm phiền bố mẹ vì thấy xấu hổ. Kết quả này bố mẹ đã cảnh báo từ trước nhưng tôi cố tình chuốc lấy, giờ không dám quay về làm gánh nặng cho bố mẹ.
Cảm thấy quá buồn chán, tôi xin phép bố mẹ chồng đưa con về nhà ngoại. Vừa vào đến cổng, nhìn thấy bố mẹ, tôi òa khóc. Bao ấm ức, tủi thân, tôi trút hết lên vai áo mẹ.
Mẹ nghe kể mà không kìm được nước mắt vì thương con. Bố xót con gái, ngồi chết lặng trên ghế, thốt lên: “Về đây, bố mẹ nuôi. Có bằng cấp, có sức khỏe không lo không sống được”. Nghe vậy, cả mẹ và tôi đều bình tĩnh trở lại.
Giống như người đang lênh đênh trên biển chợt nhìn thấy bờ, tôi thấy lòng nhẹ nhõm và vững tâm hơn.
Tôi quyết định xin phép bố mẹ chồng. Tôi sẽ ly hôn với người chồng vô trách nhiệm để có cuộc sống xứng đáng hơn.
Chồng nghi ngờ tôi đem hết vàng cưới cho bố mẹ xây nhà mới
Vừa nhìn thấy nhà mới của ông bà ngoại, chồng hỏi 1 câu mà tôi bức xúc vô cùng. Không ngờ anh ấy lại hẹp hòi với nhà vợ đến vậy.
Trong khi gia đình tôi nghèo khó thì nhà chồng lại khá giả. Mỗi khi về thăm quê nhìn thấy ngôi nhà lụp xụp nhỏ nhất làng của bố mẹ mà tôi chạnh lòng. Có lần tôi bàn với chồng dùng số vàng cưới để sửa sang nhà cửa cho ông bà ngoại nhưng anh tỏ thái độ không vui.
Chồng bảo tôi đừng đụng vào số vàng cưới đó, nếu cần tiền thì anh sẽ tìm cách khác xoay xở cho. Vài tháng sau đó, tôi hỏi lại chồng về chuyện hỗ trợ nhà ngoại tiền xây nhà mới. Lần này, anh nói công việc đang khó khăn, chưa thể giúp đỡ nhà ngoại, chồng bảo tôi chờ thêm 1 thời gian nữa.
Không thể dựa vào lời hứa hẹn của chồng. Tôi không muốn bố mẹ mang tiếng có con gái lấy chồng giàu mà phải sống trong căn nhà cũ kỹ. Để có tiền xây nhà cho bố mẹ, tôi đã vào 3 cái hội đều rút trước và vay của chị dâu chồng, chị chồng mỗi người 1 ít. Tổng được 500 triệu, còn thiếu đâu thì bố mẹ tôi bỏ ra.
Trong suốt thời gian ông bà ngoại xây nhà, tôi không nói cho chồng biết vì nói cũng chẳng giải quyết được gì. Tuần vừa rồi, ông bà mừng nhà mới nên gia đình tôi mới về quê. Thấy nhà bố mẹ vợ khang trang, câu đầu tiên chồng hỏi vợ: "Em mang hết vàng cưới cho ông bà xây nhà đúng không?".
Tôi khẳng định không động đến số vàng của nhà chồng cho, tôi dùng tiền riêng của mình giúp ông bà ngoại. Trở về nhà, chồng yêu cầu tôi mang hết vàng cưới ra để cho anh ấy kiểm tra xem có mất mát gì không.
Thái độ bức xúc của chồng làm tôi bị tổn thương. Dường như anh không tin tưởng lời vợ nói. Thấy chúng tôi cãi nhau lớn trong phòng, bố mẹ chồng gõ cửa hỏi có chuyện gì.
Chồng tôi tức tối kể lại chuyện bố vợ xây nhà mới, nghi ngờ tôi đưa hết vàng về cho ông bà ngoại nên muốn kiểm tra. Thế mà, tôi cứ ngồi chỉ trích chồng tính toán hẹp hòi, không chịu đưa chìa khóa cho anh ấy xem vàng cưới còn hay hết.
Nghe con trai kể tội con dâu, cứ nghĩ mẹ chồng sẽ trách tôi, nào ngờ bà mắng ngược lại chồng tôi. Bà bảo vài lần về nhà thông gia chơi, nhìn thấy ông bà phải sống trong căn nhà nhỏ cũng không ưng lắm. Có lần mẹ gợi ý chồng tôi sửa sang lại nhà cho ông bà thông gia nhưng anh ấy không chịu làm.
Bây giờ biết được thông gia có nhà mới bà mừng lắm. Thấy mẹ chồng đồng tình với việc làm của con dâu, tôi cũng nói rõ nguồn tiền dùng để xây nhà cho bố mẹ và không dùng tới số vàng nhà chồng cho.
Khi biết tôi còn nợ tiền của chị dâu và chị chồng, mẹ khuyên tôi nên bán số vàng cưới trả nợ mấy người cho xong việc, sau này chỉ chuyên tâm làm việc lo cho gia đình. Nhưng chồng tôi không chịu, nói là vàng cưới là của nhà chồng, tôi không có quyền động vào. Tôi mắc nợ ai thì tự làm ra tiền mà trả, anh ấy không có nghĩa vụ trả nợ thay.
Những lời của chồng nói làm tôi đau lòng. Lúc khó khăn chính mẹ chồng là người đứng ra bảo vệ tôi chứ không phải là chồng. Theo mọi người, tôi nên làm theo lời mẹ chồng hay chồng mình đây?
Chồng tôi muốn rủ vợ cũ đi nghỉ mát cùng Khi mới lấy tôi, chồng nói khi đã ly dị với vợ cũ là anh xác định không còn tình cảm yêu đương gì nên tôi cũng khá tin tưởng. Nhưng càng ngày, tôi càng bất an khi thấy chồng quan hệ thân mật với vợ cũ Chồng tôi và vợ cũ ly dị đã gần 5 năm nhưng mối quan hệ giữa...