Bị sếp “đá” một cách chóng vánh
Anh “chơi” chán rồi lại “đá” văng tôi như một quả bóng không thương tiếc.
Có người tình mới, anh ta không thèm quan tâm gì tới tôi nữa (Ảnh minh họa)
Người ta nói “gái một con trông mòn con mắt”, chẳng sai chút nào, vì chính tôi là người như thế, tôi vốn là người phụ nữ đã có chồng và một con nhưng vẫn luôn được mọi người trầm trồ khen ngợi. Dù sinh con xong nhưng tôi vẫn giữ được vóc dáng nhỏ nhắn cùng với khuôn mặt trái xoan và nước da trắng nên trông tôi cũng không thua kém gì những cô gái trẻ chưa chồng. Cũng vì sự xinh đẹp mà tôi được nhiều đàn ông để ý, dù họ biết tôi đã lập gia đình nhưng vẫn muốn hẹn hò với tôi. Tôi từ chối tất cả những cuộc gạ gẫm, đưa tình của đàn ông nhưng riêng anh thì không. Vì anh là người có quyền, có tiề.n, có thể cho tôi những thứ tôi cần.
Anh cho tôi những thứ mà chồng tôi chẳng thể có, hàng hiệu rồi đồ ăn ngon, với đồng lương của chồng thì làm gì đủ để cho tôi cuộc sống như thế. Đã thế anh lại luôn ân cần, nhẹ nhàng, không bao giờ nóng nảy với tôi.
Chồng tôi lại là người khô cứng, không lãng mạn với vợ con, đến ngày lễ tình nhân hay các ngày kỉ niệm khác anh cũng chẳng tặng tôi một thứ gì. Đối với chồng tôi không cần gì nhiều, nhưng một chút quan tâm nho nhỏ ấy để thể hiện tình cảm chồng tôi cũng không làm được, chồng tôi cho rằng những ngày đó rất bình thường, và không quan trọng nó. Chính lối suy nghĩ của anh đã làm cho tôi càng quý mến sếp, người cho tôi sự ngọt ngào, lãng mạn và đủ đầy ấy. Đối với chồng tôi dường như tôi chỉ là người vợ rất bình thường nhưng đối với sếp, tôi lại là một viên ngọc quý.
Tôi cũng đã từng suy nghĩ về chuyện ngoạ.i tìn.h nhưng rồi tặc lưỡi nghĩ ngoạ.i tìn.h cũng chẳng sao cả, tôi vẫn chăm lo cho chồng, cho con, không bỏ mặc gia đình là được, chỉ là tôi tìm cách nào để giấu chồng cho kín thôi.
Nhưng rồi cái kim trong bọc lâu ngày cũng sẽ lòi ra. Chồng thấy tôi thay đổi phong cách, với đồng lương của tôi thì không thể xài nhưng đồ hàng hiệu đắt tiề.n như vậy được, thế nên nghi ngờ và theo dõi tôi. Anh phát hiện tôi vào nhà nghỉ cùng sếp trên cơ quan sau khi trò chuyện và uống cà phê. Vì anh đã từng tham gia nhiều cuộc hội họp ăn uống trên cơ quan cùng các đồng nghiệp của tôi nên cũng rõ đó là sếp của tôi. Tôi không còn cách nào chối cãi được và chịu nghe anh nhụ.c m.ạ thậm tệ, sau đó anh đòi l.y hô.n. Tôi nghĩ đến sếp, tôi vẫn còn có người che chở tôi tốt hơn anh nên tôi chấp nhận kí ngay vào tờ giấy l.y hô.n khi anh vừa viết xong.
Tôi gọi điện cho sếp và nói chuyện tôi đã l.y hô.n với chồng. Biết chuyện anh đi thuê cho tôi một căn nhà khá rộng rãi và đẹp đẽ rồi thường xuyên đến với tôi hơn. Anh cũng là người đã có gia đình, dù có đi “mây mưa” bên ngoài thì anh cũng vẫn không b.ỏ v.ợ con, bởi anh ta đi lên được thành sếp chính là nhờ người vợ đầy quyền lực ấy. Còn tôi chỉ có nhan sắc để quyến rũ anh ấy.
Cuộc sống của tôi rất sung túc khi được anh bao bọc, nhưng chỉ một thời gian không lâu sau đó, công ty tôi tuyển thêm nhân viên, trong đó có một cô khá xinh xắn, trẻ trung, chưa chồng và lại được làm ở vị trí hay được gặp sếp. Thế rồi bao ánh mắt lại đổ dồn về cô gái ấy. Tôi đã không còn được sếp chú ý tới từ khi có sự xuất hiện của cô ta.
Video đang HOT
Có người tình mới, anh ta không thèm quan tâm gì tới tôi nữa, thay vì săn đón tôi, anh ta dành hết sự quan tâm cho cô nhân tình đó. Rồi những món quà, những chiếc váy, túi xách hàng hiệu cũng không thuộc về tôi nữa. Tôi phải tự lo chi trả tiề.n thuê nhà mà trước đây anh vẫn từng cho tôi.
Bị “đá” một cách chóng vánh như vậy nên tôi vô cùng tức giận và cãi nhau với anh ta vì khi anh cần thì tôi đến nhưng khi tôi cần thì anh lại bỏ mặc tôi, anh “chơi” chán rồi lại “đá” văng tôi như một quả bóng không thương tiếc. Lúc này tôi phải tự lo cho bản thân và con bằng đồng lương ít ỏi của mình. Trước đây, còn có chồng chia sẻ gánh nặng đó, nhưng bây giờ chỉ có mình tôi xoay sở, tôi cảm thấy nặng nề hơn bao giờ hết.
Không muốn chứng kiến cảnh nhân viên mới và sếp cặp kè, tôi quyết định thôi việc. Tôi làm sao có thể tiếp tục công việc này khi ngày nào lên cơ quan cũng nhìn cảnh tượng hai người họ bám nhau như sam ấy, tôi còn ở đó có lẽ sẽ chỉ phát điên lên mà chẳng thể làm gì. Như vậy, tâm trạng tôi càng bị dày vò nhiều hơn.
Để tiết kiệm các khoản chi tiêu, tôi thuê một căn phòng chật hẹp, đủ để chứa đồ đạc và chỗ cho hai mẹ con ở. Nhiều thứ tiề.n khác tôi cũng phải cắt giảm để có tiề.n mua sữa và cho con đi học. Từ người phụ nữ xinh xắn, tôi trở nên tiều tụy và già đi trông thấy khi lao đầu vào kiế.m tiề.n mưu sinh.
Lúc này tôi mới thấm được sự vất vả, nhọc nhằn khi không còn chồng bên cạnh. Tôi bỗng dưng nhớ chồng hơn bao giờ hết và giá như được ngả vào vai chồng những khi mệt nhoài như thế này để được chồng chia sẻ và giúp đỡ. Nhưng tôi còn mặt mũi nào để đi về gặp anh đây? Vì chính tôi là người đã dứt áo ra đi không nuối tiếc. Đó cũng là cái giá tôi phải trả cho cuộc tình vụn.g trộ.m của mình…
Theo VNE
Sai lầm lớn nhất đời tôi là... lấy vợ
Giá như ngày xưa tôi không nông nổi, tìm hiểu cô ấy kĩ hơn trước khi tính đến việc kết hôn. Thực sự với tôi, sai lầm lớn nhất là đã lấy vợ mà không chịu tìm hiểu kĩ, để giờ cuộc sống gia đình với tôi không khác gì địa ngục.
Chắc các chị em sẽ "ném đá" nhiệt tình vì câu nói trên của tôi! Nhưng hãy cố gắng đọc hết mấy dòng tâm sự mà tôi sắp nói ra đây, để hiểu vì sao một người đàn ông yêu gia đình như tôi lại đến nỗi phải thốt lên câu nói ấy.
Tôi yêu Thanh, vợ tôi bây giờ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi và Thanh đến với nhau thật nhanh, nhanh đến mức tôi cũng không ngờ tới. Có thể gọi đây là mối tình sét đán.h, bởi chỉ qua 2 lần gặp mặt chúng tôi đã chính thức trở thành người yêu của nhau. Nói là 2 lần cho oai chứ thực ra lần thứ nhất chỉ có thể gọi là chạm mặt chứ chưa thực sự là gặp mặt. Bởi lần gặp đầu tiên đó, tôi chưa hề có ấn tượng gì về cô ấy.
Hôm ấy tôi đến nhà anh bạn đồng nghiệp dùng cơm cùng với vài anh khác, khi chúng tôi đã ngà ngà say, chuẩn bị ra về thì cô ấy đến. Thanh là bạn của vợ anh bạn đồng nghiệp của tôi. Ấn tượng lần đầu gặp mặt không nhiều, chỉ là nhân ảnh một cô gái nhỏ nhắn cùng câu chào "cháu chào các chú" rồi chạy vội xuống bếp.
Lần thứ 2 gặp mặt của chúng tôi là do sự sắp xếp của vợ chồng anh bạn đồng nghiệp kia. Và trái tim tôi thực sự bị "đán.h gục" bởi nụ cười luôn thường trực trên môi cùng cái miệng hay nói của Thanh. Và có lẽ tôi cũng "hạ gục" Thanh ngay từ lần gặp này. Tôi có thể khẳng định điều này bởi sau cuộc trò chuyện, trên đường đưa cô ấy về nhà, tôi chủ động nắm tay Thanh thì cô ấy chỉ ngượng ngùng cúi mặt chứ không hề phản đối.
Tôi đã bỏ mặc tất cả. đám cưới diễn ra vui vẻ... (ảnh minh họa)
Tình yêu của chúng tôi tiến triển nhanh đến mức nhiều lúc khiến tôi tưởng nó là vô thực. Đến lần gặp thứ 3 thì tôi rủ được Thanh về "góp gạo thổi cơm chung". Sau 1 tháng chung sống, Thanh có thai. Chúng tôi quyết định làm đám cưới.
Trước ngày đi đăng kí cô ấy gọi điện cho tôi và khóc: " em xin lỗi, em có nhiều điều đã nói dối anh. Em không phải đang làm cho một công ty nước ngoài mà chỉ là một kế toán quèn trong một công ti tư nhân nhỏ, và công ty ấy đã tuyên bố giải thể, hơn tháng sống chung với anh, sáng em đi ra ngoài nói là đi làm nhưng kì thực là lang thang hết nhà đứa bạn nọ đến cà phê giế.t thời gian với đứa bạn kia để đợi đến giờ "tan tầm. Em nói dối anh tất cả chỉ vì em rất yêu anh!".
Tôi đã bỏ mặc tất cả. đám cưới diễn ra vui vẻ...
Về nhà chồng, cô ấy như 1 tiểu thư, không biết làm gì cả, ăn, ngủ, ngủ, ăn... May mắn cho cô ấy là chỉ phải làm dâu trong những ngày chờ sinh.
2 năm trôi qua.Tôi như ô sin trong chính cái gia đình mà đáng nhẽ tôi phải là người làm chủ. Tôi phải làm mọi việc từ lớn đến bé, to đến nhỏ, rửa bát, quét nhà, phơi quần áo. Tôi đi làm, kiế.m tiề.n, cô ấy ở nhà trông con.
Rồi 1 ngày cô ấy lại nói "Em có thai rồi, 3 tháng, có lẽ lại con trai...", trong khi đó đứa con đầu của chúng tôi còn chưa đầy tuổ.i. Tôi hỏi vì sao không nói sớm thì vợ tôi bảo "Em không để ý".
Vậy là lại lên kế hoạch để kiế.m tiề.n tích cóp cho đứa con sắp chào đời, rồi tiề.n sữa cho đứa lớn, tiề.n chi tiêu trong gia đình. Tất cả một mình tôi gánh vác. Giá như vợ tôi biết chi tiêu rè sẻn như người khác có lẽ tôi cũng đỡ vất vả, đằng nay, lương tôi kiếm được, về đưa cô ấy bao nhiêu cũng thiếu, khoản tiề.n để riêng để mua sữa cho con tháng nào cũng bị cô ấy "cắt gọt" cho khoản quần áo, son phấn rồi đi làm móng tay, móng chân. Nhiều khi tôi nhắc thì cô ấy cười bảo "con cũng gần 1 tuổ.i rồi, chẳng cần ăn sữa nữa, ăn cơm được rồi. Ngày xưa em bằng tuổ.i nó bây giờ, làm gì biết sữa là cái giống gì, vậy mà vẫn lớn như thổi".
Xin hỏi những chị đã có con, có chị nào nỡ lòng bắt con nhịn sữa để có tiề.n đi làm đẹp như vợ tôi không?.
Tôi như ô sin trong chính cái gia đình mà đáng nhẽ tôi phải là người làm chủ (ảnh minh họa)
Không chỉ vô tâm với con, ngay đến cả với chồng cô ấy cũng... lười chăm sóc. Quần áo đi làm của tôi lúc nào cũng trong tình trạng nhàu nhĩ, nhiều hôm phải đi tiếp khách, bảo vợ là hộ cái áo cho phẳng phiu thì cô ấy bĩu môi bảo "Vợ con rồi, đĩ vừa thôi. Là cho anh bộ quần áo để hỏng hết bộ móng e mới sửa cả mấy trăm nghìn à". Vậy là tôi lại phải lê cái thân đi "tự phục vụ" cho mình. Chiều nào sau khi tan sở cũng vội vội vàng vàng về để kịp đón con ở nhà trẻ tư, vì vợ tôi cô ấy bảo "em bụng mang dạ chửa, đi lại nhiều rất mệt", trong khi cái thai mới được 4-5 tháng. Có thai, vợ tôi lại càng lười hơn, giờ đến chuyện nấu cháo cho con ăn tôi cũng phải đảm trách.
Quá đáng hơn, mỗi lần bố mẹ tôi từ quê ra thăm cháu là cô ấy "đá thúng đụng nia", mặt lúc nào cũng như đeo đá. Ông bà vất vả đem ra rau quả, rồi khoai lang (vì tôi thích ăn món này) thì lần nào cũng "mắt trước mắt sau" là cô ấy... vứt hết vào thùng rác, lí do cô ta đưa ra là "Mấy thứ đồ ăn nhà quê này chỉ tổ làm bẩn tủ lạnh".
Có lần, tôi đi làm từ sớm, bố mẹ tôi bảo muốn ra ngoài đi dạo. Đến lúc tôi đi làm về, không thấy bố mẹ đâu, vợ cũng "mất tích". Đang định điện thoại cho vợ thì hàng xóm gần nhà trông thấy tôi liền chạy ra bảo "Vợ anh đi đâu mà để ông bà ngồi từ sáng đến chiều ngoài ghế đá dưới nhà. Trời thì nắng, trưa đến tôi mời ông bà vào nhà ăn cơm, nghỉ ngơi mà ông bà nhất quyết không chịu. Đến 3 giờ chiều, tôi có việc phải ra ngoài vẫn thấy ông bà ngồi ở ghế đá. Bà dựa vào ông mà gà gật. Thực tình anh chị có đi đâu cũng phải để chìa khóa nhà lại cho ông bà chứ...".
Tôi vội vàng điện thoại về quê thì bố tôi nghe máy, giọng bố buồn buồn bảo "Bố mẹ về đến quê rồi. Từ giờ anh cố gắng sắp xếp đem con về cho vợ chồng tôi đỡ nhớ, chứ hai thân già này không dám lên làm phiền anh chị nữa...".
Vợ về, tôi hỏi lí do vì sao để bố mẹ phơi nắng cả ngày thì cô ấy tỉnh bơ "Em biết đâu được, ông bà bảo đi dạo mà 9-10 giờ sáng chưa về. Em sang nhà bạn chơi rồi... ngủ quên mất".
Tôi biết thừa cô ta muốn đuổi khéo bố mẹ tôi nên mới làm vậy. Hôm đó, vợ chồng tôi cãi nhau, lần đầu tiên trong đời tôi không chế ngự được cảm xúc và tát vợ một cái.
Thực sự đến giờ, tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Đối với tôi, tình yêu với vợ đã không còn. Nhưng li hôn thì thương hai đứa con.
Giá như ngày xưa tôi không nông nổi, tìm hiểu tính cô ấy kĩ hơn trước khi tính đến việc kết hôn. Thực sự với tôi, sai lầm lớn nhất là đã lấy vợ mà không chịu tìm hiểu kĩ, để giờ cuộc sống gia đình với tôi không khác gì địa ngục.
Theo VNE