Bi kịch một gia đình
Phiên tòa mở tại TAND huyện Long Mỹ hôm đó thật vắng vẻ bởi ngoài những người tiến hành tố tụng thì chỉ có bị cáo, bị hại và một chàng trai trẻ được triệu tập đến với tư cách người làm chứng. Oái oăm thay, 3 người này lại có quan hệ cha – mẹ – con trong một gia đình.
Im lặng thì… “ăn” gậy
Theo cáo trạng, tối 14/12/2011, Phạm Thanh Hồng (SN 1964, ngụ ấp 3, xã Vĩnh Viễn, huyện Long Mỹ, tỉnh Hậu Giang) cùng vợ là chị Lê Thị Nghĩa (SN 1973) và con trai út là Phạm Hoàng Yên (SN 1991) đi dự đám cưới ở nhà người bà con. Sau đó, hai mẹ con về trước mà không rủ Hồng cùng về vì thấy Hồng vẫn chưa tan cuộc nhậu với mọi người.
Quá nửa khuya, Hồng mới lững thững về tới nhà, lúc này là khoảng 1h ngày 15/12/2011. Vốn đã có nhiều sự bất đồng, mâu thuẫn từ trước, nay lại có rượu “tê tê” trong người nên vừa bước chân vào nhà là Hồng hạch sách và cự cãi với vợ về việc bị vợ và con… bỏ rơi! Biết tính ông chồng từ lâu, vả lại đêm hôm khuya khoắt sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của hàng xóm láng giềng nên chị Nghĩa không nói một lời nào mà bỏ vào buồng ngủ cho yên chuyện.
Chợp mắt được một lúc đến khoảng hơn 4h sáng, chị Nghĩa thức dậy nấu bữa điểm tâm cho cả nhà. Lúc này, Hồng nằm võng nhìn thấy vợ thì lại tiếp tục chửi nhưng chị Nghĩa vẫn im lặng. Lầm lũi nấu cơm xong, chị Nghĩa đi lại tủ kiếng chải tóc thì Hồng đi xuống nhà bếp lấy một khúc gỗ tròn (hàng ngày dùng làm cây chày đâm tiêu – PV) rồi đi đến phía sau của vợ, đánh một cái trúng vào thái dương phải của vợ gây thương tích. Nghe tiếng mẹ kêu cứu, cháu Yên vội thức dậy khuyên can cha đồng thời đưa mẹ đi điều trị tại bệnh viện.
Sau khi xuất viện (ngày 19/12/2011), chị Nghĩa đã có đơn yêu cầu khởi tố đối với Hồng về hành vi cố ý gây thương tích và Hồng đã bị khởi tố, bắt tạm giam để phục vụ công tác điều tra. Trước đó, vào ngày 18/2/2011, Hồng cũng đã bị UBND xã Vĩnh Viễn (huyện Long Mỹ) áp dụng biện pháp giáo dục tại xã với thời hạn 3 tháng cũng về hành vi đánh đập, chửi bới vợ con. Mới chấp hành xong biện pháp cưỡng chế giáo dục được khoảng nửa năm thì Hồng lại tiếp tục thực hiện hành vi tương tự với mức độ trầm trọng hơn.
Ân hận muộn màng
Tại phiên tòa, Hồng biện bạch rằng nguyên nhân khiến Hồng nhiều lần ra tay đánh vợ là do vợ làm chủ hụi bị vỡ nợ với số tiền lớn nhưng giấu chồng. Sau đó thì Hồng mới phát hiện ra vợ đã nợ người ta gần 200 triệu đồng và gia đình đã phải bán hết 2,5 công đất ruộng nhưng vẫn trả chưa hết nợ. Xót của và cảm thấy bị lừa dối, điều đó khiến Hồng rất tức giận nên thỉnh thoảng hay hạch sách, đay nghiến vợ và đương nhiên cũng không tránh khỏi có những lúc đã “thượng cẳng chân, hạ cẳng tay” với vợ khi sự cự cãi vượt khỏi tầm kiểm soát.
Mỗi lần vợ chồng đánh nhau hay cãi lộn như vậy thì vợ Hồng đều điện thoại cho chính quyền địa phương đến can thiệp và sau đó lại sang những nhà hàng xóm “xin lánh nạn” khiến bà con lối xóm chê cười…
Trong khi đó, chị Nghĩa cho rằng chị không chịu nổi sự chì chiết, đay nghiến, lòng ghen tuông mù quáng và đặc biệt là tính vũ phu của chồng nên phải nhẫn nhịn nhưng đồng thời cũng phải thường xuyên “lánh nạn” mà vẫn chưa tránh khỏi những trận đòn đến thấu xương.
Video đang HOT
Lau vội những giọt nước mắt đang lăn dài trên hai gò má hốc hác, người phụ nữ trung niên với vẻ lam lũ nhìn về phía chồng với đôi mắt hoe đỏ mà nói: “Tôi chỉ mong ổng tu sửa tính nết, đừng có động chuyện là lại đánh đập vợ thẳng tay ai mà chịu thấu nhưng mãi ổng cũng không chịu sửa nên tôi mới nhờ chính quyền can thiệp. Nay tôi nhờ quý Tòa xử ổng theo pháp luật để ông có thể tu tâm dưỡng tánh chứ tôi cũng không yêu cầu phải bồi thường gì…”.
Tuy nhiên, trong lúc Tòa nghị án, bị cáo Hồng kể với chúng tôi với giọng uất ức và vẻ mặt tội nghiệp: “Các chú xem, sau mỗi lần cự cãi là bả lại sang ở lì những nhà hàng xóm, thậm chí là cả ăn cơm, rồi tắm giặt luôn bên nhà người ta làm sao tôi không tức. Mỗi lần cãi lộn, bả đòi ly dị và đưa giấy cho tôi viết nhưng khi viết xong tôi đưa lại thì bả lại xé lá đơn ngay tức khắc?
Vợ chồng ăn ở với nhau cũng đã gần hai chục năm và cũng đã có hai mặt con, chúng đều đã lớn cả rồi. Đứa gái lớn thì đã 21 và đang làm cho một công ty điện tử ở tận trên Thành phố (Sài Gòn), còn thằng con trai út thì cũng 19 ở nhà làm nghề sửa xe cũng đâu đến nỗi nào, vậy mà bả dính vào “hụi với hè” rồi bể nợ khiến gia đình tôi lao đao, khốn đốn…”.
Qua xem xét tính chất, mức độ hành vi phạm tội và các tình tiết tăng nặng giảm nhẹ, Tòa đã tuyên phạt Hồng 1 năm tù giam về tội “Cố ý gây thương tích” theo quy định tại Điều 104 Bộ luật Hình sự. Phiên tòa kết thúc, người vợ với khuôn mặt đau khổ nhanh bước dời khỏi sân tòa như sợ phải đối mặt với người chồng tù tội. Trong lúc đó, Hồng quay mặt lại tìm kiếm người con trai nhỏ nhẹ nhắn nhủ: “Con về năn nỉ mẹ viết đơn bãi nại xin giảm nhẹ cho cha, cha đã hối hận lắm rồi”, sau đó mới lầm lũi cất bước lên chiếc xe chở phạm.
Theo PLVN
Cướp giật lấy tiền cho vợ... khám thai
Với mong muốn chiếm đoạt tài sản của người khác làm tài sản của riêng mình, những kẻ có hành vi cướp giật thường điều khiển xe môtô phân khối lớn làm phương tiện cướp giật tài sản của các bị hại. Bất chấp đây là phương tiện có thể gây ra hậu quả về tính mạng và sức khỏe của các bị hại, của những người khác và của chính mình, chúng thực hiện hành vi phạm tội mà không hề quan tâm tới hậu quả. Tuy nhiên, khi ra thú tội trước vành móng ngựa, các bị cáo thường đưa ra 1001 lý do để biện minh cho hành vi phạm tội của mình. "Cướp giật để có tiền cho vợ... khám thai" là một trong những lý do như thế!
"Chiêu" cướp giật tài sản của vợ chồng son
Vợ chồng bị cáo Phạm Văn Nhơn và Diệp Thị Thu Trinh
Vào lúc 6h30 phút ngày 30/3/2011, Phạm Văn Nhơn (sinh năm 1988, cư ngụ xã Lộc Hòa, huyện Long Hồ) điều khiển xe môtô chở vợ là Diệp Thị Thu Trinh (sinh ngày 24/11/1993, thị trấn Long Hồ, huyện Long Hồ, tỉnh Vĩnh Long) đi từ nhà trọ tại xã Long Phước, huyện Long Hồ đến thành phố Vĩnh Long để tìm giật tài sản của người đi đường.
Khi đến đường Đinh Tiên Hoàng thuộc địa phận phường 8, thành phố Vĩnh Long, hai vợ chồng phát hiện em Huỳnh Thanh Hân đang trên đường đi học bằng xe đạp và có để túi xách trước giỏ xe. Nhơn điều khiển xe áp gần xe của Hân cho Trinh ngồi sau "ra tay". Khi giật được đồ, bọn chúng cho xe tăng ga chạy về hướng cầu Đường Chừa tẩu thoát.
Đến trước Khách sạn Trường Giang (xã Tân Hạnh, huyện Long Hồ), vợ chồng Nhơn, Hân dừng xe lại kiểm tra bên trong túi xách và lấy được tài sản gồm: 1 điện thoại di động hiệu Motorola và 400.000đ. Lấy tài sản xong, bọn chúng "phi tang" ngay chiếc túi vừa giật được.
Thấy phi vụ "trót lọt" kiếm được tiền một cách dễ dàng, Nhơn tiếp tục điều khiển xe quay lại thành phố Vĩnh Long. Đến dốc cầu Đường Chừa (phường 8, thành phố Vĩnh Long), bọn chúng phát hiện em Lương Tú Anh đi xe đạp có để một túi xách trước giỏ xe. "Chiêu cũ" lại tái diễn, Nhơn điều khiển cho xe chậm lại để Trinh giật túi xách rồi cho xe tăng ga chạy đến hẻm sau Công an phường 8, thành phố Vĩnh Long.
Tại đây, hai vợ chồng kẻ cướp giật nghĩ đã an toàn nên dừng xe lại kiểm tra bên trong túi, thấy không có tài sản nên ném bỏ rồi trở về nhà trọ, sau đó thì bị bắt. Theo kết luận định giá tài sản, chiếc điện thoại di động hiệu Motorola W270 cướp giật ngày 30/3/2010 trị giá 100.000đ.
Ngoài ra, trong quá trình điều tra, Nhơn và Trinh còn khai nhận: "Trước đó, vào khoảng giữa tháng 3/2011, Nhơn điều khiển xe môtô chở Trinh đến địa bàn thành phố Vĩnh Long cướp giật được 4 túi xách của 4 học sinh, lấy được 4 điện thoại di động có tổng trị giá 550.000đ đem về phòng trọ cất giữ, chưa đem đi tiêu thụ thì đến ngày 30/3/2011 bị công an thu giữ". Hiện nay, số tài sản này chưa xác định được chủ sở hữu nên cơ quan điều tra đang tiếp tục điều tra làm rõ và xử lý sau.
Với hành vi trên, đôi vợ chồng Phạm Văn Nhơn và Diệp Thị Thu Trinh cùng bị khởi tố về tội "Cướp giật tài sản". Nhơn bị bắt ngay sau đó, còn Trinh được tại ngoại do đang mang thai. Hơn 4 tháng bị tạm giữ, Nhơn chưa gặp lại vợ "vì cô ấy sinh con nên không đến thăm được" - Nhơn nói.
Cướp giật tài sản chỉ vì kiếm tiền cho vợ... khám thai
Tại phiên tòa sơ thẩm Tòa án Nhân dân thành phố Vĩnh Long, hai bị cáo khai nhận, hành vi phạm tội đúng như nội dung cáo trạng và đồng ý với quyết định truy tố của Viện Kiểm sát Nhân dân thành phố Vĩnh Long; các bị cáo khai đã thấy lỗi của mình, hứa không tái phạm và xin Hội đồng xét xử xem xét giảm nhẹ hình phạt cho các bị cáo.
Trong quá trình xét xử, vị Chủ tọa phiên tòa hỏi: "Khi giật tài sản người khác, bị cáo có nghĩ đến ngày này không?" Nhơn lắc đầu: "Lúc đó, bị cáo chỉ nghĩ kiếm đủ tiền cho vợ đi khám thai chứ không nghĩ hậu quả". Tại tòa, vợ chồng bị cáo trình bày: Nhơn làm nghề thợ hồ, còn vợ đi bán vé số, thu nhập chỉ đủ trang trải cuộc sống nên những lúc Nhơn thất nghiệp, không ai thuê mướn là gia đình trở nên túng thiếu.
"Thấy vợ cứ nôn ói hoài và bị cáo cũng nóng lòng muốn biết vợ mang thai con trai hay gái nên đưa vợ đến Phòng khám đa khoa kỹ thuật cao Loan Trâm ở thành phố Vĩnh Long để khám thai và siêu âm. Trên đường đi, thấy trong túi chỉ còn hơn 100.000đ, sợ không đủ tiền nên bị cáo kêu vợ giật túi xách học sinh lấy tài sản đem bán"- Nhơn cho biết.
Nhưng đến khi vị Chủ tọa hỏi bị cáo Trinh: "Bị cáo biết giật tài sản người khác là vi phạm pháp luật không?" thì bị cáo Trinh trả lời: "Biết". Chủ tọa lại hỏi: "Biết sao bị cáo không ngăn cản chồng mà còn tiếp tay thực hiện hành vi phạm tội?". Trinh mếu máo: "Bị cáo có nói giật đồ người ta ở tù chết nhưng chồng bị cáo bảo giật đại đi để có tiền cho bị cáo đi khám thai. Ảnh còn nói giật một lần không bị bắt đâu mà sợ nên bị cáo đã nghe theo". Nhưng thật ra, Nhơn và Trinh đâu chỉ cướp giật một lần...
Thấy bị cáo quanh co biện hộ cho mình, một vị hội thẩm trong Hội đồng xét xử hỏi Nhơn: "Bị cáo thấy hành vi giật tài sản người đang chạy xe trên đường dễ gây tai nạn, nguy hiểm đến tính mạng của mình và bị hại không?", Nhơn chống chế: "Thấy, nhưng tại hoàn cảnh khó khăn quá. Lúc đó, bị cáo đang thất nghiệp, không có tiền mới làm vậy".
Vị hội thẩm thẩm vấn tiếp: "Khó khăn sao không tìm cách khác mà đi cướp giật?". Nhơn tỏ vẻ hối hận: "Bị cáo biết mình sai rồi xin Hội đồng xét xử giảm nhẹ hình phạt để bị cáo sớm về lo cho vợ con. Tội nghiệp, vợ bị cáo mới sinh 2 tháng, lại không nghề nghiệp, cuộc sống sắp tới không biết sẽ ra sao". Nói xong, cả Nhơn và Trinh đều rưng rưng nước mắt, những giọt nước mắt muộn màng.
Tại phiên tòa, vị Kiểm sát viên giữ quyền công tố phát biểu quan điểm, khẳng định nội dung cáo trạng truy tố bị cáo là đúng người, đúng tội, đúng pháp luật và đề nghị Hội đồng xét xử xử phạt bị cáo Phạm Văn Nhơn mức án từ 4 năm đến 5 năm tù và xử phạt bị cáo Diệp Thị Thu Trinh mức án 3 năm tù nhưng cho hưởng án treo, thời gian thử thách là 5 năm.
Tranh thủ lúc Hội đồng xét xử vào nghị án, Nhơn đến ngồi cạnh vợ. Cả hai lặng lẽ nắm lấy tay nhau, siết chặt. Những phút giây đoàn tụ hiếm hoi ấy đã cho Nhơn và Trinh thấy được sự tự do đáng quý như thế nào để sau này chấp hành xong án phạt trở về sống có ích hơn.
Hội đồng xét xử nhận định: Chỉ vì muốn có tiền tiêu xài, mà lý do là "cho vợ khám thai", hai bị cáo đã dùng xe môtô phân khối lớn để làm phương tiện cướp giật tài sản của các bị hại, bất chấp đây là phương tiện có thể gây ra hậu quả về tính mạng và sức khỏe của các bị hại, của những người khác và của chính các bị cáo.
Trong những "phi vụ" của mình, các bị cáo rất có ý thức trong việc lựa chọn đối tượng để cướp giật tài sản, cụ thể là chọn đối tượng nữ sinh mặc áo dài không có điều kiện quản lý tài sản chặt chẽ để thực hiện hành vi cướp giật, chứng tỏ sự có chuẩn bị rất kỹ càng. Hành vi vi phạm của Nhơn - Trinh vì thế thực sự gây nguy hiểm cho xã hội. Xét thấy, các bị cáo phạm tội nhiều lần nên phải chịu tình tiết tăng nặng.
Riêng bị cáo Nhơn có hành vi xúi giục người chưa thành niên phạm tội nên phải chịu thêm tình tiết tăng nặng quy định của Bộ luật hình sự. Do đó, Hội đồng xét xử xét thấy cần phải xử phạt các bị cáo mức án nghiêm khắc, tương xứng với hành vi phạm tội và tình tiết tăng nặng của từng bị cáo thì mới có tác dụng răn đe, giáo dục riêng và giáo dục, phòng ngừa chung cho xã hội.
Tuy nhiên, khi lượng hình cũng cân nhắc đến nhân thân và các tình tiết giảm nhẹ của các bị cáo. Xét thấy, bị cáo Nhơn và bị cáo Trinh không có tiền án, tiền sự; các bị cáo phạm tội nhưng gây thiệt hại không lớn. Tại phiên tòa, các bị cáo thành khẩn khai báo, ăn năn hối cải nên các bị cáo được áp dụng các tình tiết giảm nhẹ. Riêng bị cáo Trinh phạm tội khi đang mang thai nên được áp dụng thêm tình tiết giảm nhẹ.
Mặt khác, xét thấy mục đích phạm tội chính của các bị cáo là vì để có tiền khám thai cho bị cáo Trinh, do đó, cần giảm nhẹ một phần hình phạt cho hai bị cáo. Riêng bị cáo Trinh là người chưa thành niên phạm tội, bị xúi giục, có nhiều tình tiết giảm nhẹ, có nơi thường trú cụ thể, rõ ràng nên áp dụng hình phạt tù nhưng cho hưởng án treo cũng đủ răn đe, giáo dục bị cáo.
Với nhận định trên, Hội đồng xét xử phiên tòa sơ thẩm Tòa án Nhân dân thành phố Vĩnh Long tuyên phạt bị cáo Phạm Văn Nhơn 4 năm tù, bị cáo Diệp Thị Thu Trinh 3 năm tù nhưng cho hưởng án treo (thời gian thử thách là 5 năm kể từ ngày tuyên án) cùng về tội "Cướp giật tài sản".
Bản án đã tuyên, phiên tòa khép lại, mọi người kéo nhau ra về. Bị cáo Phạm Văn Nhơn được dẫn giải về trại tạm giam. Thu Trinh nhìn theo chồng mà nước mắt tuôn rơi. Rồi đây những ngày bên con, Trinh sẽ hối hận: giá như trước đây khuyên can chồng và không cùng chồng thực hiện hành vi phạm tội thì bây giờ đâu ra cơ sự thế này. Còn Nhơn, đừng vì chây lười lao động mà đi cướp giật tài sản của các em học sinh thì chắc rằng giờ đây, Nhơn được ở bên vợ, ôm ấp con. Nhưng, với đôi vợ chồng trẻ này có hối hận thì tất cả đã quá muộn màng.
Theo Phunutoday
Nỗi ân hận muộn màng của nữ sinh đánh nhau Chị ơi, giờ em hối hận có lẽ cũng đã muộn rồi. Em mong chị giúp em, gửi gắm mấy lời tâm sự đến những bạn đã, hay may mắn chưa tham gia vào những vụ ẩu đả thiếu văn hóa đạo đức mà em và một số nữ sinh khác đã làm, thì nên chấn chỉnh lại. Đừng để quá muộn như...