Bi hài vì mỗi lần chồng hào hứng lên giường là đúng như rằng chuyện đó diễn ra trong “tích tắc”
Chồng nhảy phăng lên giường ôm hôn vợ, nhìn lão hăng hái lắm, trổ tài hết chiêu này xong chiêu khác. Cô vợ mắt nhìn lão còn tay lần mò tìm cái điều khiển để vừa là.m chuyệ.n đ.ó vừa xem phim. Khi cái tay gần chạm tới điều khiển thì…
Nghĩ đến chuyện chăn gối của hai vợ chồng nhiều khi cô phải phì cười với lão chồng của mình. Nói đúng hơn là cười trong đau khổ, đời ai chồng chưa đầy 40 tuổ.i mà đã dặt dẹo chuyện đó rồi.
Ngày trước yêu nhau, lão chồng suốt ngày “đòi” nhưng đến lúc cưới về thì dù cô có mặc váy quyến rũ hay cởi hết ra thì chưa đến lịch cũng phải “nhịn”. Lão bảo: “Giờ già rồi mình làm ăn điều độ cho nó khỏe em à? Chứ cứ hì hục như thời thanh niên dễ chế.t lắm”. Cô vợ ngậm ngùi mặc đồ vào tức tối đắp chăn đi ngủ, ấy vậy mà lão cứ tỉnh bơ như không có chuyện gì: “Chồng đâu mà chẳng tâm lý gì cả”.
Nhưng được cái lão vui tính và rất chiều vợ nên cô ấy lúc nào cũng vui vẻ hớn hở, thú thực cái chuyện lên giường xuống giường cũng chẳng quan trọng lắm với cô, thỉnh thoảng mới thấy hứng thú thôi còn lại cô cũng chẳng buồn đòi hỏi làm gì. Cô chỉ sợ lão chồng đi tòm tem bên ngoài nên đôi khi tỏ ra nguy hiểm thôi chứ không làm ăn gì càng tốt đỡ mệt.
(Ảnh minh họa)
Chắc chẳng có ai như cái gia đình ấy, họ yêu nhau nhiều đến mức lão chồng lúc nào cũng bảo: “Tình cảm vợ chồng quan trọng là biết yêu thương và biết sống với nhau cho tốt chứ có phải mỗi chuyện đó mới níu giữ được nhau đâu”.
Cô vợ sung sướng ôm lấy chồng và thầm nghĩ thật hiếm ai được như anh ấy. Cô hài lòng với mọi việc nhưng đôi lúc hơi chán nản cái vụ giường chiếu. Dạo này thấy chồng thay đổi đi làm về hào hứng lắm, ăn cơm xong chờ con đi học lão nháy mắt nháy mũi với vợ làm cô ấy cứ đứng ngớ người phì cười.
- Sao , có chuyện gì, anh lại muốn gì đây?
- Mình lên “tập thể dục”chút vợ đi.
- Ai chà, hôm nay đòi tập sớm sủa nhỉ, đã đến lịch đâu.
Lão chồng gãi gãi đầu:
- Lịch là lịch thế nào, anh lên lịch bao giờ?
- Chả thế, thấy đúng thời gian và giờ giấc lắm.
Lão ta đỏ mặt nói:
- Thế hôm nay đổi lịch vậy.
- Cũng được, để xem anh có thể “tập” được đến bao giờ.
- Tới sáng luôn được không vợ.
Video đang HOT
- Thôi đi ông nội.
(Ảnh minh họa)
Cả hai phì cười dắt tay nhau lên phòng, lúc cô vợ đang ngồi há hốc mồm xem phim thì lão chồng bước ra từ nhà tắm đi vào, nhìn vợ nháy nháy mắt rồi tạo dáng như mấy anh siêu mẫu sau đó vuốt tóc rồi nói:
- Nhìn ngon chưa?
Cô vợ nghe đến đấy lăn ra cười:
- Ôi tôi chế.t mất thôi, ngon vừa vừa.
Nói xong lão chồng giật ngay cái điều khiển lườm lườm cô vợ rồi tắt phụt ti vi đi. Cô vợ đang xem phim hay quên phéng cái chuyện “tập thể dục”.
- Ơ em đang xem mà, tập này gay cấn lắm, để em xem chút đi.
- Không xem xét gì hết, đến giờ “tập thể dục rồi”.
Cô vợ ngớ người phì cười:
- Ừ nhỉ suýt lại quên, gớm, hôm nay hào hứng thế.
- Chán thật, cái điều quan trọng nhất lại đòi quên là sao hả?
Lão chồng nhảy phăng lên giường hôn hít vợ được vài cái rồi hỏi:
- Em thích anh hôn kiểu nào, ngọt ngào, lãng mạn, kiểu thường hay ướt át…
- Thôi thôi ông cho tôi xin, ông muốn làm gì thì làm nhanh cho tôi còn xem phim.
- Vợ con gì chán thật, ngày nào cũng phim Hàn, đúng là di truyền mà. Mỗi lần anh qua thăm đều thấy bố em ôm ti vi xem phim Hàn. Con rể thì muốn xem thời sự nhưng khổ nỗi bố vợ cứ mê mẩn phim Hàn thì biết làm sao?
- Ha ha, chế.t mất, ừ thì di truyền đấy, dám chê cả bố vợ à?
- Di truyền cái tật xấu ghê.
- Tóm lại có tập thể dục không?
- Có chứ.
(Ảnh minh họa)
Lão chồng nhìn vợ cười ranh mãnh. Nhìn lão hăng hái lắm, trổ tài hết chiêu này xong chiêu khác. Cô vợ mắt nhìn lão còn tay lần mò tìm cái điều khiển để vừa là.m chuyệ.n đ.ó vừa xem phim. Khi cái tay gần chạm tới điều khiển thì lão chồng lăn ra giường thở không ra hơi.
- Nghỉ giữa hiệp hả chồng.
- Đâu, nghỉ hẳn, anh xong rồi.
- Cái gì, xong rồi á?
- Ừ xong rồi.
- Ặc, thế mà còn bày đặt tới sáng nữa chứ?
Lão chồng nhìn vợ cười trừ.
- Cũng tốt xong rồi thì để em xem phim.
Cô nghĩ bụng: “Làm ăn cái kiểu gì mà xong trong tích tắc vậy, hay lão làm việc nhiều quá nên bị “yếu” nhỉ, chán thật đấy”. Cô ôm ti vi xem phim, nhìn qua thấy lão chồng ngủ say rồi.
- Chỉ được cái nước ngủ là không ai sánh bằng, nhà này đang nuôi 1 vị thần chăng. Người ta bảo ngủ lắm thành tiên mà.
- Lảm nhảm cái gì đấy.
- Ha ha, dậy tắm rửa đi rồi còn đi ngủ chồng ơi.
- Em khiêng anh vào tắm hộ cái đi.
- Ừ nằm đó mà chờ đi.
…….
Cuộc hội thoại không có hồi kết, nhiều nghĩ nghĩ lại cô cứ cười 1 mình. Lấy nhau hơn chục năm mà ngày nào cũng vui vẻ như ngày nào. Đấu khẩu, bày đủ trò chọ.c ngoá.y nhau nhưng lúc nào cô cũng thấy vui. Nhiều lần cô thở dài: “Giá mà lên giường là.m chuyệ.n đ.ó không còn trong “tích tắc” thì chắc còn vui hơn nữa”.
Theo Một Thế Giới
Xin các bà đọc để hiểu những nỗi khổ của đàn ông chúng tôi
Đàn bà chỉ cần một cái bánh hay gói hướng dương là có thể kể khổ về chồng, chúng tôi thì cần đến một mâm nhậu mà cũng không dám kể khổ về vợ.
Khi chúng tôi, vẫn những gã đàn ông cần mẫn của đại gia đình bé nhỏ đang hối hả cà phê để bàn chuyện khủng hoảng di cư ở Châu Âu, nạn đói kinh niên ở Châu Phi hay giá xăng vừa tăng ở trong nước...thì vâng đàn bà, vẫn là đàn bà đang than mình khổ.
Mà đàn bà có khổ thật không? Ô hay, chúng tôi, những gã đàn ông đang ngồi đây đều nhất trí đồng tâm không hề run sợ mà khẳng định rằng: Đàn bà rất là khổ.
Đàn bà là mẹ ta, người đã sinh ra ta qua những cơn đau quằn quại, là người vất vả nuôi ta khôn lớn trưởng thành. Nhạc sĩ Phú Quang đã cho ra đời một tác phẩm có tên MẸ trong đó có câu rằng: "Mẹ là người đầu tiên, Là người đàn bà mãi mãi, Không bao giờ phản bội".
Đàn bà sẽ là chị ta, người đã phải bế bồng ta những ngày thơ bé, là người ta mỗi dịp hết tiề.n đều chăm chỉ hỏi chị có khỏe không...và đàn bà đó là vợ ta, mà vợ ta người gánh vác cho ta từ chuyện cơm nước bé mọn đến quản trị ngân khố gia đình. Từ đối nội là dạy chồng chăm con đến đối ngoại là hỏi han thăm hỏi nhà chồng, niềm nở với bạn bè của chồng.
Đàn bà khổ, đàn bà xứ ta càng khổ. Tôi tin vậy. Nhưng xin thưa đàn bà còn là những người ưa than thở. Họ tưởng rằng chúng tôi, những thằng đàn ông vai u thịt bắp không dám khóc mỗi khi buồn, những người chỉ biết rên xiết trước nhan nhản những ngày lễ phải tặng quà.... Các chị nghĩ chúng tôi là những người không khổ. Chúng tôi khổ lắm, khổ vô cùng.
(Ảnh minh họa)
Đàn bà muôn đời truyền kiếp đền thù hận những gã chồng ham nhậu nhẹt. Chúng tôi nào có sung sướng gì đâu, đàn bà hãy trải qua những cơn say, tỉnh dậy trong những hơi men chếnh choáng để biết thế nào là ngậm đắng nuốt cay. Chúng tôi ập vào nhậu cũng như đàn bà ập vào mua sắm. Đàn bà chỉ cần một cái bánh hay gói hướng dương là có thể kể khổ về chồng, chúng tôi thì cần đến một mâm nhậu mà cũng không dám kể khổ về vợ. Trong các chủ để được đưa ra để buôn, vợ trong mâm nhậu luôn hiện lên với đầy rẫy niềm tự hào. Còn đàn bà, một chị sẽ bĩu môi: Lão chồng nhà tao nó bẩn như hủi ấy, bà khác bổ sung: Còn lão chồng nhà tao thì nó sạch đến kinh người, sạch không chịu được. "Đã thế hắn lại ham nhậu và mê game nữa chứ", một đàn bà khác bổ sung. Chúng tôi vẫn bị các chị "nhậu" trong những tiệc buôn còn gì.
Đàn ông chúng tôi khổ vì luôn phải kẹt giữa một đàn bà là người đẻ ra con mình và một người đàn bà khác đẻ ra mình. Lịch sử ghi nhận, mẹ chồng và nàng dâu thường có những va chạm như thể họ sinh ra là để đối trọng với nhau và đàn ông chúng tôi được đặt ở giữa để cân đối những xung đột luôn có nguy cơ bùng phát và leo thang.
Trong nhà tôi luôn nhường nhịn để vợ tôi làm những việc nhỏ tùy theo sức của mình, còn những việc lớn hơn tôi luôn giang tay giành lấy (tiếc thay từ khi lấy nhau đến giờ chưa có việc nào thật sự lớn để tôi làm). Đàn bà là những cái máy nói, trời ơi, họ nói đi nói lại một chủ để cứ như thế cái gã đàn ông ngồi trước mặt là sa mạc bao la và họ là những đợt mưa bát ngát tưới bao nhiêu cũng được vậy. Chúng tôi phải cam chịu để nghe, thỉnh thoảng còn phải tỏ ra hào hứng tham gia vào câu chuyện nữa. Mà toàn những chuyện tào lao công sở nho nhỏ đàn bà. Trong khi thể giới đang nhiều chuyện phải lo, chiến tranh, khủn.g b.ố, bọn IS hoành hành. Trong nước thì vật giá leo thang, kinh tế chưa khởi sắc, công ty chúng tôi vẫn làm ăn thua lỗ thì nàng lại chưa một lần đề cập. Đàn bà là cái máy nói nhưng đàn bà có bao giờ là cái máy nghe như chúng tôi đâu.
Đàn bà thường quở trách chúng tôi vì lỡ mua một thứ đồ đắt tiề.n nào đó, nhưng đàn bà có thể bê vác về để chật tủ những thứ quần áo, giày dép ngang tiề.n tiêu vặt của chúng tôi trong vòng một tháng mà đàn bà dè sẻn cấp cho.
Đàn bà nhiều thứ phải lo, đàn ông chúng tôi phải lo nhiều thứ. Chúng tôi không dám về nhà muộn vì sợ vợ phiền, chúng tôi khi gác chân lên ghế xem ti vi và chuyển kênh thỉnh thoảng vẫn sợ đàn bà lúi húi trong bếp cô đơn nên vẫn phải ném về phía đó mấy câu đong đưa.
Đàn bà là những người không bao giờ hiểu được. Mỗi lần tôi làm đàn bà giận là đàn bà lại hét vào mặt tôi: Anh cút ra khỏi nhà này luôn đi, đi theo cái đam mê bóng banh của anh đi. Tôi như một đứ.a tr.ẻ biết lỗi khoanh tay nói với đàn bà: Em đuổi anh đi cũng được, nhưng chờ anh trả xong nợ ngân hàng cái nhà này đã chứ. Đàn bà luôn đuổi chúng tôi, nhưng mỗi khi chúng tôi toan đi là đàn bà như giẫm phải than nóng, họ la hét và hiện tượng đĩa bay, bát bay lại xuất hiện. Đàn bà khổ mà, chúng tôi cũng khổ chứ đàn bà.
Theo Khampha
Bẽ bàng khi phát hiện yêu phải nhân tình của mẹ Tôi đã từng tự tin nói rằng, khi yêu tôi rất tỉnh táo và luôn biết chọn người thật sự thích hợp để cùng mình đi hết đoạn đường đời. Nhưng đến khi yêu rồi tôi mới thấy, tình yêu, bản thân nó vốn không dễ dàng đưa ta đến cái đích hạnh phúc như đã tưởng. Từ nhỏ đến lớn, tôi là...